Ngày hôm sau, Chu Nguyên hơi chút điều chỉnh tâm tình, ý định tiến về chỗ của Huyền lão nhưng mà ngay khi hắn vừa đi ra động phủ thì đã có một đệ tử đai vàng chạy đến thông báo rằng Thẩm Thái Uyên để cho hắn tiến về Cầu Đạo Điện.
Bởi vì hiện tại sẽ có Chấp Pháp trưởng lão trong tông đi đến Thánh Nguyên Phong để xác định danh ngạch tham gia vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của tất cả mạch.
Mà chỉ có những người được Chấp Pháp trưởng lão ghi chép lại thì mới có thể chính thức có tư cách thi đấu tham gia tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch.
Dù sao đệ tử thủ tịch có thể nói là nhóm người tinh nhuệ chính thức bên trong một đời đệ tử của Thương Huyền Tông, tương lai trưởng lão trong tông đa phần đều được lựa chọn từ những người này, khiến cho những cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này có ý nghĩa thật lớn, cho nên mỗi lần thi đấu đều được cao tầng của Thương Huyền Tông cũng cực kỳ coi trọng.
Sau khi nghe người đệ tử này giải thích cặn kẽ, Chu Nguyên cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, cho nên hắn quyết định đến Cầu Đạo Điện trước, xong việc mới đi tìm Huyền lão.
- Đi thôi. Chúng ta đi Cầu Đạo Điện.
Hắn ôm quyền, nói với người đệ tử đến đây thông báo.
Lúc này Yêu Yêu cũng đã đi ra, nàng ôm Thôn Thôn, nói:
- Ta cũng đi xem xem.
Nghe Yêu Yêu nói muốn đi, hắn cũng chỉ biết gật đầu đồng ý, mang theo nàng nhanh chóng chạy tới Cầu Đạo Điện.
Lại nói tiếp hiện tại Yêu Yêu tính toán là người đặc biệt nhất trong cả Thương Huyền Tông rồi, bởi vì cho tới bây giờ, nghiêm chỉnh mà nói thì nàng còn chưa được tính là đệ tử của một Phong nào đó, dù sao các vị đại lão trong tông đều đang tranh đoạt nàng, thế là giằng co đến lúc này cũng không có kết quả.
Nếu như là người bên ngoài bị rơi vào tình huống này thì khả năng còn có chút buồn bực, nhưng Yêu Yêu ngược lại là tình nguyện như thế, cho nên cũng không có ý kiến gì, cứ bảo trì thân phận tự do đặc biệt này của mình trong Thương Huyền Tông. Mà nếu Yêu Yêu đã không có ý kiến gì thì Chu Nguyên tự nhiên không có dị nghị.
Mà khi hai người bọn họ đi tới Cầu Đạo Điện thì tại đây đã sớm đầy người, đệ tử ba mạch của Thánh Nguyên Phong đều chạy đến chỗ này, tràng diện ngược lại là cực kỳ náo nhiệt.
Chu Nguyên mang theo Yêu Yêu đi về hướng một mạch của Thẩm Thái Uyên. Nhìn thấy hai người đi tới, Thẩm Thái Uyên cũng khẽ gật gật đầu.
Chu Thái còn nhiệt tình vẫy vẫy tay với Chu Nguyên. Vì vậy, khi đến nơi, Chu Nguyên cũng đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn về phía trước, chỗ đó trên bệ đá có một lão giả tóc nâu trắng.
- Đó là Lộc trưởng lão, lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này của Thánh Nguyên Phong chúng ta là do ông ấy làm trọng tài, hiện tại ông ấy đến là muốn xác định trước danh ngạch tham gia vào cuộc thi đấu của tất cả mạch, sau đó báo cáo lên cho chưởng môn và các vị phong chủ.
Chu Thái thấp giọng nói.
Chu Nguyên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn qua những chỗ khác, ở cách đó không xa, là nhóm đệ tử của một mạch Lữ Tùng do Lữ Tùng trưởng lão cầm đầu, chỗ đó náo nhiệt hơn bên phía một mạch của Thẩm Thái Uyên nhiều.
Nhưng mà hiển nhiên là nhóm người có thanh thế cao nhất ở đây vẫn là phải kể đến chỗ đối diện với một mạch Lữ Tùng...
Ở chỗ kia, người ngồi ở vị trí đầu não là Lục Hồng trưởng lão mà ở sau lưng ông ta là một nhóm môn hạ đệ tử lớn, số lượng của bên này cơ hồ còn nhiều hơn người của cả hai mạch bọn họ cộng lại, có thể nói là thanh thế cường hãn.
- Ba vị trưởng lão, người đã đến đủ. Tiếp theo, mời tất cả mạch xác định lại danh ngạch tham gia vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch một chút đi.
Nhìn về phía ba người Thẩm Thái Uyên, Lục Hồng, Lữ Tùng, vị Lộc trưởng lão kia vừa cười vừa nói.
Ba vị trưởng lão đều gật đầu, tiến lên.
- Một mạch này của ta cũng chỉ có ba người tham gia vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch.
Lữ Tùng trưởng lão cười nói trước, sau đó ông vẫy vẫy tay, chỉ thấy có thêm ba bóng người lướt lên bệ đá.
- Lữ Yên, Đặng Thông, Mục Sinh Lôi.
Ba bóng người lấy Lữ Yên cầm đầu, Đặng Thông, Mục Sinh Lôi thì đứng lùi về sau nước bước. Nàng xinh đẹp đứng ở trên đài, thân thể mềm mại thon dài lộ ra tư thế hiên ngang, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Ở trong Thánh Nguyên Phong, ba người Lữ Yên, Đặng Thông, Mục Sinh Lôi cũng cực kỳ nổi danh, đồng thời cũng là những người mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử của một mạch Lữ Tùng, cho nên thấy bọn họ đại biểu một mạch của Lữ Tùng tham dự vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch, mọi người ngược lại là cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Thẩm Thái Uyên thấy thế, nói:
- Một mạch này của ta cũng có ba người tham gia vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch.
- Chu Thái, Trương Diễn...
Thẩm Thái Uyên vừa dứt lời, Chu Thái cùng Trương Diễn cũng bay lên trên bệ đá. Bọn họ được rất nhiều người hoan hô, là trụ cột trong một mạch của Thẩm Thái Uyên, hai người này cũng hoàn toàn chính xác là có tư cách tham gia.
- Còn có... Chu Nguyên.
Nhưng mà, ngay Thẩm Thái Uyên vừa nhắc đến Chu Nguyên thì không có gì bất ngờ xảy ra là lập tức khiến cho mọi người bàn luận xôn xao, ngoại trừ một mạch của Thẩm Thái Uyên, rất nhiều đệ tử khác đều cảm thấy nghi hoặc.
Tuy nói trong thời gian một năm gần đây, ở trong Thương Huyền Tông, danh tiếng của Chu Nguyên đã rất nóng bỏng nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng chỉ là một đệ tử mới mà thôi. Nhưng bây giờ, Thẩm Thái Uyên lại muốn để Chu Nguyên tham dự vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch, có thể là còn quá sớm hay không?
Ở dưới ánh mắt nghi hoặc của rất nhiều người, Chu Nguyên bình tĩnh đi lên đài.
- Thẩm sư lại vẫn thực sự phái Chu Nguyên tham gia vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch ư?
Đôi mắt xinh đẹp của Lữ Yên nhìn qua và lộ vẻ nghi hoặc. Nàng âm thầm lẩm bẩm. Tuy nói bây giờ nàng cũng không hề coi thường Chu Nguyên nữa nhưng nàng vẫn cảm thấy phái Chu Nguyên tham gia lần thi đấu này thật sự là không hề ổn thỏa.
Nhưng mà cuối cùng nàng cũng không nói gì, dù sao đây là chuyện riêng trong một mạch của Thẩm Thái Uyên, nếu như đến lúc thi đấu Chu Nguyên có biểu hiện kém cỏi thì người bị mất mặt cũng cùng bọn họ không có quan hệ.
- Ha ha ha. Thẩm trưởng lão, hiện tại, một mạch này của các ngươi đã xuống dốc đến mức này rồi hay sao? Phái một đệ tử chỉ có tu vi Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên tham dự vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch. Chẳng lẽ ngươi cũng không sợ mất mặt hay sao?
Lục Hồng liếc nhìn Chu Nguyên, sau đó quay sang nói với Thẩm Thái Uyên, thần sắc trên mặt hoàn toàn là bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Trong lời nói hiển nhiên là tràn ngập sự châm chọc.
Lục Hồng vừa dứt lời, đệ tử trong một mạch của ông ta cũng phát ra tiếng cười vang làm cho đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Ngược lại là Thẩm Thái Uyên mặt không biểu tình, nói:
- Một tấm mặt mo này của lão phu giờ cũng là thứ không đáng giá gì, cũng không cần đến Lục trưởng lão phải phí tâm.
- Ngược lại là Lục trưởng lão phải cẩn thận rồi, nếu như đến lúc đó thực xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ sợ ngươi cũng không phải là mất mặt đơn giản như vậy.
Một mạch này của Lục Hồng có thể trở thành đệ tử của Thánh Nguyên Phong là do Linh Quân phong chủ của Kiếm Lai Phong dốc hết lòng, hao tốn thật nhiều công sức mới có thể đưa bọn họ đi vào Thánh Nguyên Phong. Mà mục đích của bọn họ cũng rất rõ ràng, chính là vì muốn đoạt vị trí chủ mạch của Thánh Nguyên Phong.
Nếu như Lục Hồng thực sự thất bại thì tất nhiên cũng sẽ bị Linh Quân phong chủ triệu hồi lại Kiếm Lai Phong. Đến lúc đó, chỉ sợ ông ta thật sự là sẽ không ngốc đầu lên được ở trong Thương Huyền Tông.
Nghe Thẩm Thái Uyên nói vậy, Lục Hồng cũng không nhịn được mà cười to, sau đó ông ta khinh miệt liếc nhìn Chu Nguyên một cái.
- Xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Nguyên lai là Thẩm trưởng lão trông cậy vào loại chuyện mông lung như vậy hay sao? Vậy thì ta chỉ có thể nói là ông chắc chắn sẽ phải thất vọng rồi...
Lục Hồng lắc đầu, sau đó vỗ vỗ bàn tay.
Bá! Bá!
Khi tiếng vỗ tay vừa dứt, lập tức có mấy tiếng xé gió đột nhiên vang lên, sau đó mọi người lập tức nhìn thấy sáu bóng người đứng ở sau lưng Lục Hồng.
Sáu bóng người kia đều phóng ra nguyên khí chấn động cường hãn, mà người đứng ở vị trí đầu não là một người có thân hình cường tráng, sắc mặt hờ hững, người này chính là Viên Hồng, hắn đứng ở chỗ đó ẩn ẩn tản ra một loại cảm giác áp bách.
Mà nhìn nguyên khí chấn động cường hãn của năm người khác ở sau lưng Viên Hồng cũng biết được rằng bọn họ không phải là kéo tới để góp cho đủ số.
Trọn vẹn sáu người!
Vào lúc này, ánh mắt của Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng trưởng lão đều hơi đổi, sắc mặt có chút khó coi, hai người bọn họ đều dốc hết toàn lực bồi dưỡng, cuối cùng mỗi bên mới lấy ra được ba người có đủ tư cách để tham gia vào cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch.
Mà bên phía Lục Hồng thì sao, vừa ra tay đã là sáu người, quả nhiên là dùng sức của một mạch đã có thể chống lại hai mạch của bọn họ.
Có thể nói là nhân tài đông đúc.
Hơn nữa, chuyện khiến cho Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng lo lắng nhất chính là đệ tử gọi là Viên Hồng kia cũng tham gia. Phải biết, cho dù ban đầu ở Kiếm Lai Phong, người này đều có danh tiếng vang dội. Tuy nói sau khi đi vào Thánh Nguyên Phong, hắn trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng tất cả mọi người đều biết được, đó căn bản là do người này khinh thường trao đổi với đệ tử trong hai mạch của Thánh Nguyên Phong.
Lúc này đây, trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, bất luận là về số lượng hay là chất lượng, , một mạch của Lục Hồng đều chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối.
Không chỉ có hai vị trưởng lão thấy rõ ràng điểm này, thậm chí ngay cả đệ tử của hai mạch đều hơi trầm mặc.
Mà đệ tử trong một mạch của Lục Hồng thì vẫn không ngừng phát ra tiếng cười vang, làm cho đệ tử của hai mạch có chút tức giận.
Nhưng mà mặc dù là tức giận nhưng đệ tử của hai mạch cũng biết sự thật như thế, nói bất cứ điều gì thì cũng không có cách nào cải biến.
Nhìn qua sáu bóng người ở sau lưng mình, Lục Hồng thoả mãn gật đầu, sau đó nhìn về phía Thẩm Thái Uyên, ánh mắt liếc xéo qua chỗ Chu Nguyên rồi nói:
- Hiện tại... Thẩm trưởng lão có cảm thấy rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hay không?
Nghe được ý triêu tức trong lời nói của Lục Hồng, sắc mặt của Thẩm Thái Uyên trầm xuống nhưng ông không có đáp lại.
Thấy thế, Lục Hồng càng thêm vui vẻ. Nhìn dáng vẻ của ông ta là Chu Nguyên đã biết ông ta nguyện nhất định phải chiếm lấy vị trí đệ tử thủ tịch.
Vị Lộc trưởng lão kia nhìn chung quanh một vòng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là liếc nhìn hai người Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng với ánh mắt tiếc hận, Ông cảm thấy, hai người đau khổ chèo chống tại Thánh Nguyên Phong nhiều năm như vậy, nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại lại bị Lục Hồng nhảy dù mà đến áp chế gắt gao.
Hết cách rồi, Lục Hồng đến từ Kiếm Lai Phong còn có Linh Quân phong chủ ủng hộ, cũng không phải là Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng có thể so sánh.
Mà tương lai, khi mà một mạch của Lục Hồng đoạt được thân phận chủ mạch, có thể nghĩ, hai mạch khác tất nhiên sẽ bị Lục Hồng không ngừng áp chế, từ nay về sau, Thánh Nguyên Phong cũng sẽ do một mạch của Lục Hồng làm chủ.
Lộc trưởng lão cầm lấy ngọc giản để ghi tên các đệ tử đã lên đài của ba mạch vào, cuối cùng sau khi xác định lại một lần nữa thì chốt danh ngạch.
- Hai tháng sau, thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch sẽ bắt đầu, mong rằng tất cả mạch dốc hết toàn lực.
Lục Hồng, Thẩm Thái Uyên, Lữ Tùng, ba vị trưởng lão đều ôm quyền.
Lục Hồng nhìn lướt qua Chu Nguyên ở phía sau, sau đó quay sang nói với Thẩm Thái Uyên bằng vẻ nghiền ngẫm:
- Thẩm trưởng lão, ta đây sẽ đợi hai tháng sau xem xem các ngươi có thể làm được chuyện gì ngoài ý muốn, để cho ta có thêm việc vui để cười?
Vừa dứt lời, ông ta cười lớn rồi trực tiếp quay người rời đi.
Viên Hồng kia cũng liếc nhìn mọi người với ánh mắt không có gợn sóng, sau đó dừng lại ở chỗ Chu Nguyên một chút và thản nhiên nói:
- Hi vọng các ngươi thật có thể làm chút gì đó khiế cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, bằng không thì lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong này cũng thật sự quá tẻ nhạt rồi.
Vừa dứt lời, Viên Hồng đã quay người bỏ đi. Ở Viên Hồng bên cạnh, năm người đệ tử khác thì là phát ra tiếng cười khẽ, trong tiếng cười tràn đầy khinh miệt.
Sắc mặt của hai người Chu Thái, Trương Diễn trở nên tái nhợt.
Lữ Yên kia cũng có chút tức giận, nàng trừng mắt nhìn về phía bóng lưng của Viên Hồng kia, Cuối cùng, nàng đi tới, liếc nhìn hai người Chu Thái, Trương Diễn một cái rồi lại nhìn về phía Chu Nguyên, có chút oán trách mà nói:
- Một mạch của các ngươi đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ các ngươi có nhiều người như vậy mà còn không kiếm được ba người ra dáng một chút sao? Chộp tiểu tử này tới góp đủ số làm gì?
Chu Thái có chút xấu hổ. Từ trước cho tới bây giờ, Lữ Yên này nói chuyện đều thẳng thắn như vậy, cũng không lưu lại mặt mũi cho người, chứ người bình thường nào lại nói như vậy ở trước mặt chính chủ.
Nhưng mà ngược lại là thần sắc ở trên mặt Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn chỉ là liếc nhìn Viên Hồng một lúc, sau đó ôm quyền, chào với Thẩm Thái Uyên rồi lập tức quay người rời đi.
Có thời gian ở chỗ này phàn nàn còn không bằng trực tiếp đi tu luyện.
Nếu như một mạch này của Lục Hồng thích thấy chuyện ngoài ý muốn như vậy thì hắn cũng không ngại cố gắng thêm một chút, nếu không thì chẳng phải là sẽ làm cho những người kia quá thất vọng rồi hay sao?
Nhìn thấy Chu Nguyên không để ý đến mình, Lữ Yên tức giận đến giậm chân rồi trút giận lên hai người Chu Thái, Trương Diễn.
- Các ngươi nhìn xem, tiểu tử này là như thế nào? Cho rằng làm ra được chút thành tích liền kiêu ngạo tận trời, cấp độ của thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch là chỗ mà hắn có thể tới tham gia hay sao?
Nàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, căm giận bất bình.
- Hừ! Chờ đến khi cuộc thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này bắt đầu, ta ngược lại là muốn nhìn xem , hắn đến tột cùng có tư cách gì để kiêu ngạo như vậy!