Bình thường, tại Thương Huyền Tông bọn họ, công đầu trong mỗi một lần nhiệm vụ Thiên cấp gần như tất cả đều rơi vào trên đầu đội trưởng nhưng mà hết lần này tới lần khác, hắn lại bị Chu Nguyên đoạt mất công đầu, chuyện này làm cho Triệu Chúc cảm thấy mình bị mất mặt, khó có thể tiếp nhận.
Nghe được tiếng hừ lạnh này của Triệu Chúc, Khổng Thánh hơi nhíu mày. Lúc này, hắn bỏ tấm vải trắng đang lau mũi kiếm xuống, ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Chúc, cười nói:
- Chỉ là một lần nhiệm vụ Thiên cấp mà thôi, sư đệ không cần phải quá để ý ... Về phần tiểu tử gọi là Chu Nguyên kia, chắc hẳn cuộc sống lúc này cũng không có nhiều khoái hoạt.
- Lần này, , một mạch của Lục Hồng trưởng lão nguyện nhất định phải chiếm được vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, mà từ tình huống hiện nay thì có lẽ không có khả năng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
- Đợi đến khi một mạch của Lục Hồng trưởng lão trở thành chủ mạch của Thánh Nguyên Phong, Chu Nguyên chắc chắn sẽ bị chèn ép đến thảm thôi. Còn nếu như đến lúc đó trong nội tâm của đệ còn cảm thấy không thoải mái, chỉ cần nói một câu với Lục Hồng trưởng lão, tự nhiên có thể làm cho Chu Nguyên kia chịu thêm nhiều đau khổ.
Khổng Thánh nói chuyện một cách nhẹ nhàng bâng quơ. Hiển nhiên là hắn cũng đã cảm thấy chủ mạch mới của Thánh Nguyên Phong tất nhiên sẽ là một mạch của Lục Hồng.
Nghe Khổng Thánh nói vậy, sắc mặt của Triệu Chúc cũng hơi giãn ra, hắn gật nhẹ đầu, trong lòng đang thầm nghĩ đến lúc đó nên làm như thế nào để bớt tức đây.
- Đúng rồi. Sư huynh, Sở Thanh kia đã trở về tông môn rồi, không phải là huynh đã nói sẽ đi khiêu chiến hắn hay sao? Kết quả như thế nào?
Triệu Chúc hỏi.
Nghe được câu hỏi của Triệu Chúc, khuôn mặt tuấn lãng nhưng hơi có vẻ âm nhu của Khổng Thánh lập tức trầm xuống, hắn đập mạnh thanh kiếm trong tay vào trên bàn đá, cắn răng nói:
- Tên hỗn đản này căn bản là không biết trốn đi đâu rồi. Chiến thiếp mà ta đưa đi đều bị hắn ném đi rồi!
Nghe được lời nói này của Khổng Thánh, Triệu Chúc hơi trì trệ nhưng rồi cũng đành phải cười khan một tiếng, lấy tính cách của Sở Thanh kia, chỉ sợ vừa nhận được chiến thiếp của Khổng Thánh thì sẽ cảm thán một tiếng thật là phiền phức, sau đó không chút do dự trốn đi.
Trong những năm gần đây, trừ khi không có cách nào để tránh đi nơi khác còn không thì Sở Thanh tuyệt đối sẽ trốn tránh không chịu gặp Khổng Thánh mà mỗi một lần gặp mặt thì hắn đều kiếm các loại không đâu lý do rồi trốn mất, không chịu tiếp nhận sự khiêu chiến của Khổng Thánh.
Hơn nữa bất luận Khổng Thánh ghi chiến thiếp cay nghiệt, quá phận đến thế nào, thậm chí bỡn cợt Sở Thanh đến mức tận cùng thì người sau vẫn y nguyên có thể cười ha hả tiếp đó, hảo hảo thưởng thức chiến thiếp một phen, sau đó thuận tay ném đi, sống chết đều không chịu tiếp nhận sự khiêu chiến của Khổng Thánh.
Người này sợ phiền toái đến mức như vậy, khiến cho rất nhiều người trong Thương Huyền Tông đều dở khóc dở cười.
Triệu Chúc cực kỳ rất hiểu rõ Khổng Thánh, lòng dạ tâm cơ của người sau cũng sâu đậm, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần gặp phải Sở Thanh, đều sẽ bị sự vô xỉ, lười biếng của người sau cho tức giận đến nổi trận lôi đình nhưng lại không làm gì được hắn.
Muốn chính diện đánh bại Sở Thanh, đã trở thành chấp niệm Khổng Thánh.
...
Ở một chỗ suối nước nóng.
Trong nước suối nóng, Lý Khanh Thiền cùng Bạch Ly đang ngâm mình, mặc dù là có lụa mỏng che lấp nhưng đường cong yểu điệu vẫn như cũ là như ẩn như hiện ở trong nước, tràn đầy sức hấp dẫn.
- Chu Nguyên lại muốn tham gia cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong hay sao?
Bạch Ly bỗng nhiên nói.
Lý Khanh Thiền lười biếng mở đôi mắt dễ thương ra, liếc nhìn Bạch Ly rồi nói:
- Sau khi trở về từ Hắc Viêm Châu, muội đã nhắc tới Chu Nguyên rất nhiều lần rồi, hơn nữa còn là càng ngày càng nhiều. Chẳng lẽ muội đã động tâm rồi hay sao?
Bạch Ly trừng mắt với nàng một cái rồi nói:
- Dù sao muội cũng thiếu hắn một cái nhân tình.
Bàn tay nhỏ bé, trắng nõn như ngọc của Lý Khanh Thiền nhẹ nhàng đong đưa trong làn nước, tạo nên sóng nước lan tỏa ra xung qunh, nàng hơi trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Nhưng mà hắn làm như thế cũng quá vội vàng rồi, một mạch của Lục Hồng bị Linh Quân phong chủ chuyển tới Thánh Nguyên Phong hiển nhiên chính là vì đoạt được vị trí chủ mạch của Thánh Nguyên Phong, cho nên lần này một mạch của Lục Hồng chuẩn bị ứng phó cực kỳ đầy đủ, có thể nói là khí thế hung hung, hai mạch khác sợ là phần thắng không cao, thậm chí có thể nói là gần như không có khả năng nghịch chuyển thế cục.
- Mà Chu Nguyên thì sao? Tuy rằng nếu cầm cây bút màu đen kia vào trong tay thì sức chiến đấu của hắn cũng không kém hơn đệ tử đai tím có uy tín lâu năm. Nhưng mà bất cứ ai có thể tham dự cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch chỉ sợ đều không yếu hơn Dương Huyền mà hắn đã gặp phải ở Hắc Viêm Châu kia.
Nói đến chỗ này, nàng tiếc nuối lắc đầu.
- Nếu như lại cho Chu Nguyên thêm một năm nữa thì nói không chừng hắn thật đúng là có thể ngăn cản một mạch của Lục Hồng chiến thắng ...
- Nhưng hiện tại ... một mạch của Lục Hồng quá mạnh mẽ, Chu Nguyên cưỡng ép mà làm, sợ cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe.
Bạch Ly cũng khẽ thở dài một hơi.
- Thật sự là ... quá đáng tiếc.
Thời gian cứ thế, ngày từng ngày trôi qua, ở trong Thương Huyền Tông, tranh luận về cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch kia cũng đang dần dần càng ồn ào, náo nhiệt. Thân là cuộc thi quan trọng nhất trong một năm của Thương Huyền Tông, bất luận là về cấp độ hay là trình độ được chú ý, cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch đều vượt xa cuộc thi tuyển chọn đệ tử đai tím lúc trước, hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
Thậm chí, ngay cả Thanh Dương chưởng môn cùng với năm vị phong chủ đều chú ý đến chuyện xảy ra ở đây, danh sách những người tham dự đã sớm được đặt trên bàn của những đại lão này.
Dù sao, đệ tử thủ tịch cơ bản xem như là tồn tại cao cấp nhất trong hàng ngũ đệ tử của các phong, bất luận là thiên phú hay là tâm tính đều tuyển chọn tốt nhất, nếu được bồi dưỡng tốt, tương lai tất nhiên sẽ là trụ cột của tông môn.
Cái gọi là thành phần chính (máu mới), chỉ đúng là một loại này, trình độ trọng yếu của nó có thể thấy được rõ ràng.
Cho nên, đối với cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này, ngay cả Thương Huyền Tông mấy vị đại lão đều có những kế hoạch không giống nhau.
...
Nghị Sự Điện.
Là chỗ thương nghị cao cấp nhất của Thương Huyền Tông, tòa đại điện trang nghiêm nguy nga này đứng sững ở chỗ cao nhất trên Thương Huyền Phong, mây mù lượn lờ, trưởng lão tầm thường đều không có tư cách bước vào trong đó.
- Lần này, ta cảm thấy cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch ở Thánh Nguyên Phong không ổn, một mạch của Lục Hồng vốn là nhảy dù qua, hai mạch khác lưu thủ Thánh Nguyên Phong nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cho nên ta đề nghị Thánh Nguyên Phong năm nay không tổ chức cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này mà để đến sang năm lại tính toán.
Trong đại điện, Liễu Liên Y phong chủ của Tuyết Liên Phong mở miệng nói.
Lúc này, ở trong tay của nàng là danh sách ghi chép tên của tất cả những người tham gia cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch của các phong, mà ánh mắt của nàng vẫn đang dừng lại ở chỗ Thánh Nguyên Phong, người nơi đó là ít nhất, nhưng hiển nhiên là một mạch của Lục Hồng đã chiếm cứ được ưu thế tuyệt đối.
Nghe nàng nói vậy, Linh Quân phong chủ của Kiếm Lai Phong cau mày, nói:
- Lúc trước, chuyện để cho một mạch của Lục Hồng nhảy dù qua Thánh Nguyên Phong đã được tất cả mọi người đồng ý. Bây giờ, Liên Y phong chủ lại có dị nghị là cớ làm sao?
- Hơn nữa nếu như một mạch của Lục Hồng có thể lấy được vị trí đệ tử thủ tịch, tự nhiên cũng sẽ tăng thêm tốc độ phá giải phong ấn chỗ ngọn núi chính. Đợi đến khi phong ấn bị phá giải, ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong sẽ được mở lại, ngày sau có thể lại để cho càng nhiều đệ tử hơn nữa tiến vào Thánh Nguyên Phong, giúp cho Thánh Nguyên Phong có cơ hội lớn mạnh.
Liễu Liên Y cười lạnh nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó Thánh Nguyên Phong này sẽ không còn là Thánh Nguyên Phong nữa, ngược lại là biến thành Kiếm Lai Phong thứ hai rồi.
Nghe nàng nói vậy, khuôn mặt tuấn mỹ giống như là thiếu niên của Linh Quân phong chủ cũng trầm xuống, hắn vỗ mạnh một cái lên trên mặt bàn, tức giận nói:
- Liễu Liên Y, cô đừng có quá đáng!
Con ngươi của Liên Y phong chủ lạnh lùng nhìn qua Linh Quân phong chủ rồi nàng chậm rãi nói:
- Như thế nào? Bị ta nói đến chỗ đau cho nên thẹn quá hoá giận hay sao?
Nghe nàng khiêu khích, ánh mắt của Linh Quân phong chủ trở nên sắc bén, nguyên khí trong trời đất tựa như là vào lúc này cũng hơi xao động, hơn nữa còn có thêm chấn động mà mắt thường có thể thấy được lan tràn ra.
Sóng chấn động tựa như là tạo thành một tòa lĩnh vực khổng lồ, ở trong đó bị lấp đầy bởi kiếm khí màu bạc, chỉ trong nháy mắt đó, toàn bộ trời đất tựa như là đều bị Linh Quân phong chủ khống chế.
Pháp vực!