Ông!
Sau khi thanh kiếm khổng lồ màu đỏ thẫm triệt để đi vào đỉnh đầu của Viên Hồng thì chỉ trong nháy mắt, cả trời đất tựa như là đều trở nên nóng bỏng hơn, cùng lúc đó, có tiếng kiếm ngân trầm thấp vang lên, quanh quẩn không tan.
Tiếng kiếm ngân vang lên không ngừng, trong lúc mơ hồ, dường như là có kiếm khí tràn ngập trong phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh Viên Hồng.
Xuy xuy!
Cho dù là đang đứng ở trong hư không nhưng mặt đất dưới chân Viên Hồng đã bắt đầu bị kiếm khí tạo thành vô số vết cắt chém bóng loáng như gương.
Cảm giác áp bách phát ra từ trong cơ thể Viên Hồng kia liên tục tăng lên.
Sự biến hóa của Viên Hồng đương nhiên cũng nhanh chóng bị Chu Nguyên phát giác và sắc mặt của hắn cũng lập tức biến đổi, bởi vì lúc này nguyên khí của Viên Hồng dường như trở nên vô cùng nóng bỏng cùng lăng lệ.
Viên Hồng của hiện tại cùng lúc trước hoàn toàn khác biệt.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trên mặt Chu Nguyên xuất hiện thần sắc ngạc nhiên, nghi ngờ.
Trên đỉnh núi, ba người Lữ Yên, Chu Thái, Trương Diễn cũng tỏ vẻ nghi ngờ không thôi, hiển nhiên là bọn họ cũng đã phát giác được sự biến hóa của Viên Hồng.
Ở bên ngoài Thủ Tịch Phong, nhìn qua cảnh tượng này, tất cả mọi người cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nghi ngờ.
Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng trưởng lão chau mày, bọn họ nhìn chằm chằm vào bóng người của Viên Hồng, ánh mắt lóe lên, sau một lúc lâu, dường như nghĩ tới điều gì, con ngươi đều hơi hơi co rụt lại.
- Lại là Tự Kiếm thuật sao?
Sắc mặt bọn họ trở nên khó coi, Tự Kiếm thuật này là một loại Nguyên thuật có chút tà môn của Kiếm Lai phong, chính là lấy máu thịt của bản thân chăn nuôi kiếm trong tay. Sau khi tu thành, người nuôi kiếm có thể đi vào một loại trạng thái gọi là Nhân kiếm tương hợp trong một khoảng thời gian ngắn, ở trong trạng thái, thực lực của bản thân người nuôi kiếm sẽ được tăng phúc, hơn nữa sẽ có được năng lực của thanh kiếm mà mình nuôi dưỡng...
Nhưng mà loại Nguyên thuật này khiến cho căn cơ của ngươi nuôi kiếm bị hao tổn cực lớn, sau khi thi triển sẽ tạo thành di chứng không nhỏ, thậm chí cả thanh kiếm được nuôi dưỡng đều sẽ bởi vậy mà nhiễm phải khí tức hung sát, sau này khó mà điều khiển được như ý muốn, thậm chí có khả năng phản phệ lại chủ nhân.
Chính là bởi vì thi triển loại Nguyên thuật này phải trả giá không nhỏ, cho nên có rất ít đệ tử đi tu luyện, hơn nữa cho dù có tu luyện thì cũng sẽ hạn chế thi triển, nếu như không đến lúc sinh tử, cũng sẽ không vận dụng.
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, vào lúc này, Viên Hồng lại muốn thi triển loại Nguyên thuật tà môn này ...
Ở bên ngoài Thủ Tịch Phong, tất cả đệ tử đều xì xào bàn tán với nhau, phần lớn trong số đó đều là chỉ trích Viên Hồng, hiển nhiên là thủ đoạn của người sau đã hơi quá mức ác liệt, không thích hợp với thi đấu trong tông môn.
Trên không trung, Thanh Dương chưởng môn cũng phát giác được cảnh tượng này, ông nhíu mày.
- Hừ. CHỉ là một thi đấu giữa đồng môn mà thôi, thậm chí ngay cả loại Nguyên thuật hại người không lợi mình như vậy cũng thi triển, thật đúng là tàn nhẫn.
Đôi mắt xinh đẹp của Liên Y phong chủ lạnh lùng liếc nhìn Linh Quân phong chủ một cái.
Các phong chủ khác cũng lắc đầu, dường như có phê bình kín đáo.
Nhưng mà vẻ mặt của Linh Quân phong chủ không thay đổi, ông thản nhiên nói:
- Viên Hồng quả thực là người có lòng háo thắng quá mạnh. Sau khi cuộc thi này kết thúc thì cũng nên khiển trách một phen. Có điều, quy tắc của cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch vốn là yêu cầu đệ tử dốc hết toàn lực, ngược lại cũng không hề cấm chuyện thi triển môn Nguyên thuật như thế này.
Nghe Linh Quân phong chủ nói vậy, Thanh Dương chưởng môn hơi chút do dự, muốn phản đối nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc dù cử động lần này của Viên Hồng kia quả thật có chút khó coi, nhưng chung quy vẫn không phải là không tuân theo quy định, cho nên ông cũng không thể nói thêm cái gì.
Nhìn xem bóng người trẻ tuổi trên đỉnh núi, trong mắt của ông có chút tiếc hận, Chu Nguyên này có thể dùng thân phận đệ tử đai tím mới tấn thăng mà đã bức Viên Hồng đến một bước này, cũng coi như là có bản lĩnh không nhỏ. Chỉ là có lẽ cũng chính là bởi vậy cho nên Viên Hồng mới bị đả kích, cho nên hắn mới cưỡng ép thi triển ra thủ đoạn ác liệt như vậy.
Mà lấy trạng thái bây giờ của Viên Hồng, Chu Nguyên chỉ sợ là sẽ gặp nguy hiểm.
...
Ong ong!
Tiếng kiếm ngân vang không ngừng quanh quẩn ở trong trời đất.
Thân thể nguyên bản rất to con của Viên Hồng thì là vào lúc này lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên gầy đi, trong hai con ngươi có ánh sáng màu đỏ hiện lên, nhìn qua cũng có chút đáng sợ.
Mà Chu Nguyên thì là phát giác được khí tức nguy hiểm càng ngày càng đậm hơn từ trên người Viên Hồng. Lúc này, hắn nắm chặt lấy Thiên Nguyên Bút, chăm chú nhìn chằm chằm vào người sau.
- Thật không nghĩ tới ... Lần đầu tiên thi triển Tự Kiếm thuật, vậy mà lại là bởi vì ngươi.
Con ngươi tỏa ra ánh sáng màu đỏ kia của Viên Hồng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Vào lúc này, thanh âm của hắn cũng trở nên khàn giọng, lạnh lẽo.
Chu Nguyên không có trả lời, chỉ là thân thể không tự chủ được, lập tức làm ra tư thế phòng ngự.
- Tiếp theo, ta sẽ để ngươi biết được như thế nào là sợ hãi!
Nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Chu Nguyên, khóe miệng của Viên Hồng lập tức hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười ác độc.
Vù!
Đột nhiên, Viên Hồng giẫm mạnh chân một cái, dường như có tiếng kiếm ngân vang lên, mà bóng người của hắn cũng lập tức biến mất một cách quỷ dị.
- Tốc độ thật nhanh!
Thấy thế, con ngươi của Chu Nguyên hơi co lại. Lúc này, tốc độ của Viên Hồng không thể nghi ngờ là nhanh hơn trước đó quá nhiều.
Ông!
Mà ngay khi Chu Nguyên vừa muốn lùi lại thì ở phía trên đầu của hắn chợt có tiếng kiếm ngân vang lên, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên và nhìn thấy bóng người gầy gò của Viên Hồng thoáng hiện ra, ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay gầy trở xương đột nhiên chém xuống.
Hưu!
Ngay khi bàn tay của Viên Hồng vừa chém xuống, Chu Nguyên chỉ thấy ánh sáng màu đỏ dâng lên và nhanh chóng biến thành một đạo kiếm quang khổng lồ dài cả ngàn trượng, đạo kiếm quang này có màu đỏ ngầu, tản ra khí tức nóng bỏng mà lăng lệ, tựa như là một thanh tuyệt thế hung kiếm mới vừa rút ra từ trong núi lửa vậy.
Ở những nơi kiếm quang lướt qua, hư không đều bị nứt ra.
Lúc này, Viên Hồng là minh chứng rõ nét nhất cho uy lực của Tự Kiếm Thuật, trong lúc giơ tay nhấc chân, mỗi một đòn tấn công đều hung hãn hơn lúc cầm trong tay Thiên Diễm kiếm rất nhiều.
Kiếm quang màu đỏ nhanh chóng phóng đại ở trong con mắt của Chu Nguyên, hắn cũng không dám chậm trễ chút nào, Thiên Nguyên Bút trong tay chấn động, ngòi bút nhanh chóng hóa thành màu đen tuyền, ánh sáng màu bạc trong cơ thể lóe lên, sau đó Chu Nguyên dồn toàn lực, vung Thiên Nguyên Bút đánh thẳng về phía đạo kiếm quang màu đỏ kia.
Keng!
Đạo kiếm quang màu đỏ chém trúng ngòi bút của Thiên Nguyên Bút, tiếng kim loại va chạm vang lên, sóng xung kích màu đỏ thẫm quét ngang ra, làm cho gió lốc nổi lên, thổi bay mây mù ở xung quanh.
Mà ngay sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy từ bên trong ánh sáng màu đỏ kia, Chu Nguyên bắn ngược ra ngoài, trở về bệ đá, bàn chân đạp trên mặt đất khiến cho mặt đất cũng phải không ngừng sụp đổ, hai ống tay áo đều nổ tung.
Bàn chân trượt trên mặt đất đến khoảng trăm trượng thì Chu Nguyên rốt cục mới ổn định lại được thân hình. Lúc này, sắc mặt của hắn cũng cực kỳ ngưng trọng, trên bàn tay nắm Thiên Nguyên Bút có máu tươi nhỏ giọt xuống, hổ khẩu đều bị đánh rách tả tơi.
- Đòn công kích thật là khủng khiếp.
Chu Nguyên cắn răng. Ở trạng thái này, thực lực của Viên Hồng quả thực quá mức kinh người. Trước đó Chu Nguyên còn có thể liều đến bất phân cao thấp với hắn. Nhưng lúc này, Chu Nguyên lại một lần nữa bị hắn áp chế.
Cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch lần này hiển nhiên là gian nan hơn sự tưởng tượng của Chu Nguyên rất nhiều.
Cho dù hắn cũng đã chuẩn bị rất nhiều át chủ bài cho cuộc thi này, nhưng đến bây giờ tất cả cũng đã bị bức ra hết rồi.
Trên bầu trời, con ngươi màu đỏ thẫm, tản ra khí thế hung ác của Viên Hồng nhìn quét xuống và nhanh chóng khóa chặt Chu Nguyên. Chỉ sau nháy mắt, hắn đã mãnh liệt lao xuống, hiển nhiên là hắn định triệt để giải quyết Chu Nguyên khi mình còn ở trong trạng thái này.
Ầm ầm!
Bóng người mạnh mẽ lướt qua, không khí đều phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
Vù! Vù!
Cùng lúc đó, hai bàn tay của Viên Hồng điên cuồng chém xuống, từng đạo kiếm quang màu đỏ thẫm dài đến cả ngàn trượng ùn ùn lao xuống, đòn tấn công như vậy làm cho vô số đệ tử cảm thấy tê cả da đầu.
Đối mặt với đòn tấn công điên cuồng của Viên Hồng kia, Chu Nguyên cũng cảm thấy cảm thấy da đầu run lên, nhưng lúc này hắn đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể nắm chặt Thiên Nguyên Bút, từ trong cổ họng có mấy tiếng gầm nhẹ vang lên.
- Ngọc Bì!
- Ngân Cốt!
- Phá nguyên!
- Vạn kình!
- ...
Vào lúc này, Chu Nguyên cũng không dám giữ lại chút nào, từ trong cơ thể cuả hắn, sức mạnh kinh khủng cũng bạo phát ra. Hiển nhiên là đối mặt với đòn tấn công kinh khủng kia của Viên Hồng, Chu Nguyên cũng chỉ có thể cố gắng ép tất cả sức mạnh của mình ra.
Đây là trận đối đầu giữa những người mạnh nhất!