Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 523 - Chương 522: Thảm Thiết

Chưa xác định
Chương 522: Thảm thiết

Keng!

Thanh âm kim loại va chạm to rõ còn quanh quẩn ở giữa trời đất, ngòi của Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên kéo lê trên mặt đất, tạo thành hoa lửa chói mắt, bóng người của hắn theo thời gian trôi qua cũng dần ổn định.

Lúc này, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn qua ở phía trước Viên Hồng. Lúc này người sau trông có chút chật vật, mái tóc rối tung , quần áo rách rưới, người đứng thẳng, cầm trong tay một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ hồng.

Nhưng mà nguyên khí chấn động khủng bố bộc phát ra từ trong cơ thể Viên Hồng làm cho trên mặt của Chu Nguyên cũng xuất hiện thần sắc ngưng trọng.

- Thiên Nguyên Binh xếp hàng Hạ phẩm ...

Chu Nguyên tự nhiên là có thể nhận thấy được, khi Viên Hồng lấy thanh kiếm khổng lồ màu đỏ hồng này ra, nguyên khí trong cơ thể hắn bắt đầu liên tiếp kéo lên. Hiển nhiên đây cũng là một thanh Thiên Nguyên Binh chân chính mà không phải là chuẩn Thiên Nguyên Binh như ở trong tay mấy người Ngô Hải lúc trước.

Thiên Nguyên Binh có thể hấp thu nguyên khí từ giữa trời đất, tăng cường thực lực cho chủ nhân, cho nên khi Viên Hồng lấy Thiên Nguyên Binh ra, lực chiến đấu của hắn cũng càng thêm cường hãn.

Dựa vào một đòn lúc trước, Chu Nguyên đã cảm nhận được rõ ràng điểm này.

Nói cách khác, hiện tại, Viên Hồng mới xem như là bị bức phải thi triển thủ đoạn chính thức.

Ở dưới cái nhìn soi mói của vô số người, Viên Hồng tay cầm Thiên Diễm, đôi mắt hung hãn giống như sư tử, hổ báo gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nguyên khí trong cơ thể hắn không ngừng bộc phát ra giống như là sóng biển, chấn động hư không.

- Thật không ngờ, lại có một ngày, Viên Hồng ta bị một Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên bức đến một bước này.

Lúc này, mặc dù đang cười nhưng trong thanh âm của Viên Hồng lại tràn đầy hàn ý.

Ở chỗ sâu trong ánh mắt của hắn có xuất hiện lửa giận, hiển nhiên là bị Chu Nguyên bức đến một bước này làm cho hắn cảm thấy nhục nhã.

Vốn dĩ, từ lúc bắt đầu, hắn chưa bao giờ coi trọng Chu Nguyên. Mặc dù Chu Nguyên đã lấy được không ít chiến tích kinh người, nhưng từ đầu đến cuối, Viên Hồng đều lấy tư thái của tiền bối bao quát nhân vật mới mà đối đãi với Chu Nguyên.

Nhưng mà hắn như thế nào cũng không thể nghĩ được rằng tựu là một nhân vật mới mà hắn vốn không để ý lại có thể làm cho hắn chật vật như thế trong lần thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch này.

Điều này hiển nhiên là Viên Hồng không có cách nào tiếp nhận được.

Cho nên, hắn cũng phải thi triển thực lực chân chính, làm cho Chu Nguyên ở trước mắt biết được chênh lệch ở giữa hai người.

Trong mắt của Viên Hồng, ánh sáng hung hãn càng lúc càng đậm. Sau nháy mắt, nguyên khí cuồng bạo bộc phát ra từ trong cơ thể hắn, mà bóng người của hắn đã nhanh chóng xuất hiện ở trên không trung.

Hắn cầm Thiên Diễm kiếm trong tay, nguyên khí cuồn cuộn lao ra và dũng mãnh tràn vào trong thân kiếm, tất cả mọi người đều nhìn thấy thân kiếm vốn là có màu đỏ hồng, vào lúc này càng thêm đỏ tươi rồi.

Nhiệt độ đáng sợ phát ra từ trong đó khiến cho không gian bốn phía cũng dần trở nên vặn vẹo.

- Viêm Quang!

Viên Hồng hét to một tiếng như sấm, hai tay kết ấn, chỉ thấy được Thiên Diễm kiếm nhanh chóng biến thành một tia sáng màu đỏ gào thét lao ra, sóng lửa màu đỏ hồng cuồn cuộn, giống như là mang theo biển lửa từ trên trời giáng xuống, nhanh như chớp, hung hăng chém thẳng về hướng Chu Nguyên ở phía dưới.

Bá!

Tia sáng màu đỏ này còn chưa lao xuống đến nơi thì ở bên trong Thủ Tịch Phong, một vài cây to đã bắt đầu bốc cháy lên, thậm chí có vài tảng đá lớn đã có dấu hiệu hòa tan.

Đòn tấn công kinh khủng như vậy làm cho vô số đệ tử không nhịn được mà biến sắc.

Hiển nhiên là sau khi mượn được sức mạnh của Thiên Nguyên Binh, Viên Hồng đã càng thêm đáng sợ.

Mà bọn họ cũng không biết Chu Nguyên có thể ngăn cản đòn tấn công đáng sợ như vậy hay không?

Lúc này, Chu Nguyên đứng ở trên mặt đất, phiến đá dưới chân cũng đang dần dần biến thành màu đỏ hồng. Hắn ngẩng đầu, tia sáng màu đỏ mang theo biển lửa đang nhanh chóng biến lớn ở trong mắt hắn.

Hô.

Chu Nguyên hít một hơi thật sâu, mặc dù sắc mặt khá ngưng trọng nhưng trong ánh mắt lại cũng không có ý sợ hãi.

Hôm nay, ngay cả Thiên Nguyên Binh cũng phải lấy ra, hiển nhiên là Viên Hồng cũng không dám giữ lại thực lực nữa, đã như vậy, tiếp theo, hắn muốn đao thật thương thật mà liều với Viên Hồng rồi.

Nhưng mà bất kể như thế nào, hôm nay, Chu Nguyên tuyệt đối sẽ không tặng vị trí đệ tử thủ tịch này cho Viên Hồng!

Uỳnh!

Chu Nguyên lạnh lùng đạp mạnh chân một cái, mặt đất nóng bỏng màu đỏ hồng nhanh chóng sụp đổ, mà Chu Nguyên thì hóa thành một làn khói xanh phóng lên trời.

Hai tay của hắn nắm chặt Thiên Nguyên Bút, ở trong khí phủ, từng viên tinh thể nguyên khí lập loè, nguyên khí cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tuôn ra, chảy xuôi khắp toàn thân.

- Ngọc Bì cảnh!

Da của hắn bắt đầu tản ra ánh sáng như ngọc.

- Ngân Cốt cảnh!

Xương cốt trong cơ thể cũng dần dần biến thành màu bạc.

Giờ này khắc này, Tiểu Huyền Thánh Thể cùng Thông Thiên Huyền Mãng Khí cũng được Chu Nguyên thúc dục đến mức cực hạn.

Sức mạnh của thân thể cường hãn cùng tu vi nguyên khí hội tụ cùng một chỗ làm cho lúc này Chu Nguyên chỉ cần giơ tay nhấc chân đều có uy lực khủng bố bạo phát ra.

Uỳnh!

Thiên Nguyên Bút gào thét lao lên, cuối cùng mang theo uy lực mạnh nhất của

Chu Nguyên trùng trùng điệp điệp va chạm với cùng tia sáng màu đỏ mang theo biển lửa lao đến kia.

Keng!

Hai món Thiên Nguyên Binh đụng vào cùng một chỗ, tiếng kim loại va chạm vang lên, mắt thường có thể thấy được sóng xung kích khuếch tán ra bốn phía xung quanh, hư không chỗ va chạm đều tựa như là bị nứt ra.

Chu Nguyên bị bắn ngược trở ra, Thiên Nguyên Bút nhẹ nhàng chấn động giúp cho thân hình của hắn ổn định.

Mà tia sáng màu đỏ do Thiên Diễm kiếm biến thành cũng bị đánh tan, cuối cùng hóa thành kiếm quang, xoay quanh người của Viên Hồng.

Như vậy trong một đòn vừa rồi, hai bên lại không phân được cao thấp.

Chu Nguyên cùng Viên Hồng liếc nhìn nhau, trong ánh mắt của cả hai đều có ánh sáng lạnh lẽo lập loè. Sau nháy mắt, Thiên Diễm kiếm lại một lần nữa gào thét lao ra, ánh sáng màu đỏ mang theo uy thế kinh khủng, hóa thành vô số hư ảnh hình kiếm, nhanh chóng đánh về phía Chu Nguyên.

Mà đối mặt với đòn tấn công hùng hổ dọa người kia của Viên Hồng, Chu Nguyên thì ngửa mặt lên trời rồi thét dài, Thiên Nguyên Bút trong tay nhanh chóng lao ra, chính diện đón đỡ.

Phanh! Phanh! Phanh!

Vì vậy ở trên bầu trời của Thủ Tịch Phong, tiếng nguyên khí cuồng bạo va chạm giống như tiếng sấm vậy, một luồng lại một luồng sóng xung kích không ngừng khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

Viên Hồng kia dùng nguyên khí thao túng Thiên Diễm kiếm, hư ảnh hình kiếm màu đỏ hồng mang theo sóng lửa phân cách trời đất, không ngừng hóa thành đòn tấn công khủng bố, tựa như là Viêm Thần đang tức giận.

Mà Chu Nguyên thì cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, mượn nhờ sức mạnh của thân thể cùng tu vi nguyên khí như Cự Linh Thần vậy, mỗi khi hư ảnh hình bút gào thét lao ra, không gian đều rung động lắc lư.

Trên bầu trời, mỗi một lần hai bên chính diện va chạm đều truyền ra dư âm đáng sợ. Ở dưới sự xung kích của dư âm đáng sợ này, Thủ Tịch Phong cực lớn ở phía dưới cũng không ngừng run run.

Lúc này, hai bên đều đã bộc phát ra hết thực lực của bản thân, hiển nhiên là đánh ra chân nộ.

Mà bên ngoài Thủ Tịch Phong, nhìn qua hai bóng người đang kịch liệt giao đấu kia, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ rung động. Ai có thể nghĩ đến, thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch Thánh Nguyên Phong này vậy mà lại kịch liệt đến loại trình độ này.

Có thể nói, trình độ kịch liệt ở đây đã cũng không kém hơn sáu Phong khác rồi.

Tất cả mọi người đều không dám nháy mắt khi nhìn qua cảnh tượng ở phía trên Thủ Tịch Phong, lúc này bất kể là đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên hay là trong một mạch của Lục Hồng, đều không dám lên tiếng.

Bên trên đỉnh núi, ba người Lữ Yên, Chu Thái, Trương Diễn đều co lại cùng một chỗ, cố gắng tránh né dư âm của trận chiến đấu từ phía trên truyền đến. Nhìn bóng người trẻ tuổi đang vung vẩy một cái bút khổng lồ màu đen không ngừng nghênh tiếp Viên Hồng ở trên bầu trời, sắc mặt của cả ba người đều trở nên cực kỳ phức tạp.

Nghi vấn ở trong lòng đã sớm triệt để tiêu tán.

Rầm rầm!

Ở dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, trên bầu trời, Chu Nguyên cùng Viên Hồng dùng tốc độ như tia chớp, chiến đấu trên trăm hiệp, mỗi một hiệp đều dốc hết toàn lực, không hề nương tay.

Uỳnh!

Lại là một lần giao chiến mãnh liệt, Thiên Diễm kiếm phóng lên trời, ánh sáng màu đỏ bọc quanh người Viên Hồng cũng có chút ảm đạm.

Chu Nguyên cũng ổn định thân hình, nơi bàn tay nắm Thiên Nguyên Bút của hắn có máu tươi tích tách rơi xuống.

Trên trán hai người đều có mồ hôi lạnh chảy xuống, hô hấp của cả hai cũng trở nên dồn dập, hiển nhiên là sau chiến đấu lúc trước, hai người đều tiêu hao thật lớn.

Có thể thấy được trận chiến đấu cuả hai người hung hãn đến mức nào.

Chu Nguyên nhìn vết máu trên bàn tay, lông mày hơi nhíu lại. Viên Hồng này quả thật là vô cùng khó giải quyết. Mặc dù là Chu Nguyên đã đột phá tầng thứ hai của Tiểu Huyền Thánh Thể là Ngân Cốt cảnh thì cũng không có cách nào chính thức đánh bại Viên Hồng.

Mà khi trong nội tâm Chu Nguyên nghĩ đến như vậy, hắn lại không biết, lúc này sự tức giận ở trong lòng Viên Hồng càng thêm mãnh liệt. Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trong ánh mắt tựa như là có ngọn lửa đang bùng cháy.

Vì vãn hồi mặt mũi, thậm chí hắn cũng đã lấy ra lá bài tẩy là Thiên Diễm kiếm. Nhưng mà làm cho hắn có chút khó có thể tiếp nhận chính là dù vậy, hắn vẫn y nguyên không thể dễ dàng đánh bại Chu Nguyên, lại để cho người sau hiểu được chênh lệch giữa hai người.

- Người này!

Càng nghĩ ánh mắt của Viên Hồng càng thêm âm trầm.

Cùng lúc đó, ở trên không trung của Thương Huyền Tông.

Nhìn thấy Viên Hồng đánh với Chu Nguyên mãi mà vẫn khó phân thắng bại, trong hai mắt thâm thúy của Linh Quân phong chủ có ánh sáng lập loè, sau đó ngón tay thon dài trong tay áo của ông nhẹ nhàng kết ấn.

Cùng lúc đó.

Viên Hồng bỗng nhiên cảm giác được Thiên Diễm kiếm trong tay mình phát ra thanh âm vù vù kỳ dị, trên thân kiếm tựa hồ là có Quang Văn gì đó hiện ra, hơi có vẻ quỷ dị.

Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Viên Hồng hơi co rụt lại, chợt ánh mắt của hắn không để lại dấu vết đảo qua bầu trời, trong mắt xuất hiện thần sắc do dự, nhưng cuối cùng do dự tán đi, hóa thành kiên quyết.

Hai tay của hắn khép lại, kết một ấn pháp kỳ dị.

Ông!

Thiên Diễm kiếm chấn động rồi bay lên trôi nổi ở trên đỉnh đầu Viên Hồng,sau đó từ từ chìm xuống. Từ xa nhìn lại, Thiên Diễm kiếm giống như là đang đâm vào bên trong đỉnh đầu của Viên Hồng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Nguyên nhíu mày lại, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.

Nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng, Thiên Diễm kiếm kia đã quỷ dị chui vào đỉnh đầu của Viên Hồng.

Viên Hồng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, hờ hững nói:

- Chu Nguyên, ngươi có thể bức ta đến một bước này, đích thật là có bổn sự không nhỏ. Nhưng mà đáng tiếc, trong trận thi đấu tranh giành vị trí đệ tử thủ tịch này, từ đầu đến cuối, ngươi đều không có cơ hội giành chiến thắng!

Theo thời gian trôi qua, hai mắt của Viên Hồng cũng dần khép lại.

Mơ hồ giống như là có thêm tiếng thì thầm mang theo một sự cuồng bạo khó tả, lặng yên vang lên, dẫn tới nguyên khí ở bốn phía trong trời đất đều lập tức trở nên nóng bỏng, tựa như là ở trong lò nung.

- Tự! Kiếm! Thuật!

Bình Luận (0)
Comment