Bên trên đỉnh núi là một đống bừa bộn cực lớn, vết rách thật sâu giống như là muốn phân quảng trường này thành hai, ở đoạn cuối vết rách là những tảng đá xếp chồng chất, chôn Viên Hồng ở dưới.
Bên ngoài Thủ Tịch Phong là một mảnh tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều cưc kỳ rung động khi nhìn qua cảnh tượng này. Từ khi thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch bắt đầu đến bây giờ, sắc mặt của Viên Hồng vẫn luôn bình tĩnh, mặc dù đối mặt với sự liên thủ của ba người Chu Thái, Lữ Yên, Trương Diễn, hắn đều chưa từng có dấu hiệu rơi vào hạ phong.
So sánh với Chu Nguyên, Viên Hồng mới xem như là đánh đâu thắng đó chân chính.
Cho nên, lúc trước, khi mọi người nhìn thấy Viên Hồng vốn không người có thể ngăn cản dĩ nhiên là bị Chu Nguyên dùng một quyền để đánh bay mới rung động mãnh liệt như thế.
Phải biết rằng, vừa mới mấy phút trước, Chu Nguyên còn bị Viên Hồng đè đánh, chật vật đến cực điểm.
Nhưng mà chỉ trong mấy giây ngắn ngủn tiếp đó, Chu Nguyên lại giống như là đã thay da đổi thịt.
Ai có thể nghĩ đến Chu Nguyên lại có thể bộc phát ra sức mạnh khủng bố như thế?
Ở trong một mạch của Thẩm Thái Uyên, khi nhìn qua cảnh tượng này, đừng nói là đệ tử tầm thường, ngay cả Thẩm Thái Uyên đều không nhịn được mà há hốc miệng, thất thần.
Lúc trước, khi mấy người Chu Thái bị Viên Hồng đánh bại, kỳ thật trong nội tâm của Thẩm Thái Uyên đã chấp nhận thất bại rồi, mặc dù biểu hiện của Chu Nguyên cũng không tính là quá kém, nhưng so sánh với Viên Hồng thì hoàn toàn chính xác là vẫn còn có chút chênh lệch.
Cho nên ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất bại.
Nhưng ông vẫn chưa bao giờ có thể ngờ được cục diện lại đột nhiên nghịch chuyển như thế này.
Chuyện vui mừng này làm cho Thẩm Thái Uyên hơi có điểm trở tay không kịp.
Mà sau khi hồi phục tinh thần, ông chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng vui vẻ để nhìn qua bóng người ẩn ẩn tản ra ánh sáng màu bạc bên trên đỉnh núi kia, trong lòng thầm cảm thấy mình thật may mắn.
Ông cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã mặc kệ mọi lời phản đối, lựa chọn Chu Nguyên, hơn nữa còn đưa cho hắn sự ủng hộ lớn nhất.
Có lẽ, thật lâu về sau, lựa chọn này của ông sẽ trở thành một việc làm đúng đắn nhất trong những năm sống trên đời.
Mà trong lúc Thẩm Thái Uyên cảm thán thì ở cách đó không xa Lữ Tùng trưởng lão cũng khẽ thở dài một hơi, tuy rằng ông đã lựa chọn nhượng bộ trong việc tranh đấu với Thánh Nguyên Phong.
Nhưng ở khi nhìn thấy Chu Nguyên đi đến một bước này, ở sâu trong nội tâm ông vẫn còn có chút chấn động như trước. Dù sao lúc trước, ông cũng đã từng có ý định thu Chu Nguyên vào môn hạ của mình, chỉ là cuối cùng lại bởi vì không muốn trở mặt cùng một mạch của Lục Hồng, cho nên mới không có tiến hành tranh đoạt cùng Thẩm Thái Uyên.
Mà đến hiện tại, quyết định nhượng bộ lúc trước của ông hiển nhiên là quá mức sai lầm.
Nếu như lần này Chu Nguyên thật sự có thể đoạt được vị trí đệ tử thủ tịch, như vậy một mạch của Thẩm Thái Uyên thì có thể trở thành chủ mạch của Thánh Nguyên Phong, mà thân phận, địa vị của Thẩm Thái Uyên cũng sẽ đề cao, vượt qua ông ta.
- Lão gia hỏa này có ...
Ông thở dài một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thái Uyên cũng có chút cảm xúc hâm mộ.
- Ánh mắt nhìn người thật sự rất tốt.
Chỗ xa hơn, hào khí trong một mạch của Lục Hồng lại một lần nữa chuyển biến từ vui mừng trở nên yên tĩnh, rất nhiều đệ tử đều có sắc mặt kinh hãi. Từ sau khi chuyển đến Thánh Nguyên Phong, đây còn là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy Viên Hồng chật vật như thế.
Mà tạo thành cảnh tượng này cũng mà chỉ là một đệ tử đai tím mới chỉ có tu vi Thái Sơ Cảnh Tứ trọng thiên.
Ánh mắt của bọn họ vụng trộm nhìn về phía Lục Hồng và lập tức phát hiện lúc này khuôn mặt già nua của người sau âm trầm đến mức có chút vặn vẹo, ông ta đang cắn chặt hàm răng, ánh mắt khi nhìn qua bóng người trên đỉnh núi kia cũng tràn đầy kinh sợ.
Lục Hồng vốn dĩ chưa bao giờ để Chu Nguyên vào trong mắt, mặc dù lúc trước người sau đã đánh bại năm người Ngô Hải nhưng Lục Hồng vẫn như trước không có quá nhiều lo lắng bởi vì ông ta có Viên Hồng.
Ở trong suy nghĩ của ông, khi Chu Nguyên gặp phải Viên Hồng thì người trước tự nhiên sẽ minh bạch, cái gì gọi là chênh lệch.
Đến lúc đó, Viên Hồng tự nhiên sẽ lấy lại được thể diện mà một mạch của bọn họ đã mất.
Nhưng mà làm cho Lục Hồng bất ngờ chính là cục diện sẽ có biến hóa như vậy ...
Thực lực Chu Nguyên đột nhiên bạo phát đi ra làm rung động tất cả mọi người, kể cả ông ta.
Lục Hồng hít sâu một hơi. Vốn dĩ ông ta cảm thấy mình đã tuyệt đối nắm chắc thắng lợi trong tay, nên đã có chút buông lỏng nhưng cũng may chính là cục diện cũng không còn đến mức kém cỏi nhất.
Chu Nguyên kia muốn đoạt được vị trí đệ tử thủ tịch từ trong tay Viên Hồng, chỉ sợ cũng không có đơn giản như vậy.
- Hãy để cho ta tới nhìn xem, ngươi đến tột cùng có bản lãnh gì?
Lục Hồng cắn răng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người trên đỉnh núi kia có ánh sáng hung hãn thoáng hiện ra.
...
Bên trên đỉnh núi, ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên đều há hốc miệng, thần sắc kinh hãi ở trên mặt chậm chạp không thể biến mất, hiển nhiên là biến cố bất thình lình ỏ trước mắt làm cho bọn họ quá mức rung động.
Ai có thể nghĩ đến, Chu Nguyên chỉ dùng một quyền đã có thể đánh bay Viên Hồng ...
Phải biết rằng lúc trước ba người bọn họ liên thủ cũng không thể khiến cho Viên Hồng chật vật đến như thế, mà hết lần này tới lần khác Chu Nguyên lại làm được như vậy, điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ thực lực của Chu Nguyên thậm chí đã vượt qua ba người bọn họ liên thủ.
Chuyện này làm cho ba người đều có chút ngây ngốc, đặc biệt là Lữ Yên cùng Trương Diễn. Lúc trước, hai người bọn họ luôn bắt bẻ, coi thường Chu Nguyên, thậm chí cảm thấy Chu Nguyên tham gia thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch sẽ thành cản trở đối với bọn họ.
Nhưng bọn họ không ngờ là vào lúc này Chu Nguyên, người mà bọn họ khinh thường dĩ nhiên là đã có được sức mạnh siêu việt bọn họ liên thủ.
Chuyện này làm cho ánh mắt của bọn họ trở nên cực kỳ phức tạp.
Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, ngòi bút sắc bén chỉ xéo xuống mặt đất, có nguyên khí phun ra nuốt vào hình thành hào quang sáng chói.
Ánh mắt của hắn không hề có chút dao động khi nhìn lướt qua lên vết rách sâu ở trước mắt, sau đó dừng lại tại chỗ những tảng đá chồng chất đang chôn Viên Hồng ở phía dưới. Tuy rằng lúc trước, đòn tấn công mãnh liệt của hắn làm cho Viên Hồng trông cực kỳ chật vật.
Nhưng ở bên trong cảm giác của Chu Nguyên, Viên Hồng kia cũng không có giống như đã bị trọng thương đến mức trí mạng.
Đối thủ này đúng là khó giải quyết vượt dự kiến của Chu Nguyên.
Nhưng mà Chu Nguyên cũng không sợ hãi, dù sao lúc trước, hắn còn đã vượt qua thời khắc gian nan hơn thế này nữa, huống chi, cục diện hôm nay đã bắt đầu thay đổi.
Sau khi bước vào Ngân Cốt cảnh, phối hợp thêm với tu vi nguyên khí của bản thân cùng với sự tăng cường của Thiên Nguyên Bút, sức chiến đấu chính thức của Chu Nguyên đã tương đương với Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên đỉnh phong rồi, thực lực đã không yếu hơn Viên Hồng.
- Nếu lúc trước, ngươi lựa chọn không đánh bại ta, như vậy hiện tại, ngươi là đã mất đi cơ hội cuối cùng.
Vẻ lạnh lùng trong mắt của Chu Nguyên hiển hiện, sau nháy mắt, hắn đạp mạnh chân xuống dưới đất, thân hình đột nhiên nhanh chóng lao ra, trực tiếp xuất hiện ở phía trên đống đá kia.
- Viên Hồng, bây giờ, ngươi lại cũng chỉ ẩn núp như con chuột vậy hay sao?
Tiếng cười lạnh lùng của Chu Nguyên truyền ra. Ngay sau đó, Thiên Nguyên Bút vung lên, chém xuống, sức mạnh đáng sợ trút xuống, vô số tảng đá to ở phía dưới lập tức nổ tung, hóa thành bột phấn.
Mà một hư ảnh hình bút màu đen kịt trùng trùng điệp điệp rơi xuống, đánh về phía sâu trong đống đá, mặt đất chung quanh không ngừng sụp đổ.
Bá!
Ngay khi hư ảnh hình bút mang theo sức mạnh đáng sợ rơi xuống thì lập tức ở chỗ sâu trong cái hố đen kịt, chợt có hào quang màu đỏ hồng phóng lên trời, mơ hồ trong đó là một tia sáng màu đỏ, hào quang này trùng trùng điệp điệp va chạm cùng hư ảnh hình bút màu đen kịt.
Keng!
Tiếng va chạm to rõ vang lên, vọng khắp bốn phương.
Chỗ hai thứ va chạm, lập tức có sóng xung kích bằng nguyên khí khủng bố khuếch tán ra bốn phía xung quanh, cả cái quảng trường khổng lồ tựa hồ cũng bị cày phẳng, bên trên đỉnh núi có khe hở không ngừng xuất hiện.
Ở chỗ xa xa, ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên đều bị liên lụy, bị sóng xung kích đánh bay, cả ba không ngừng phun máu tươi, trông cực kỳ chật vật.
Nhưng mà bọn họ cũng không có quan tâm đến thương thế của bản thân, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn qua chỗ khởi nguồn của sóng xung kích kia.
Chỉ thấy được ỏ chỗ đó, Chu Nguyên bị bắn ngược trở ra, bàn chân kéo lê trên mặt đất dấu vết thật dài.
Mà Chu Nguyên thì là vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy được ở chỗ đó, bụi mù đã tán đi, bóng người của Viên Hồng lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc này, quần áo của Viên Hồng đã bị rách nát, mái tóc rối tung, trông có chút chật vật, nhưng mà vào lúc này hai con mắ của hắn ngược lại là giống như của dã thú, tràn đầy hung hãn.
Nguyên khí hùng hồn vườn quanh người hắn, mang đến cho Chu Nguyên cảm giác áp bách cực lớn.
Mà khiến cho người ta chú ý nhất là một thanh thanh kiếm khổng lồ màu đỏ hồng đang được Viên Hồng nắm chặt trong tay.
Nhiệt độ cao phát ra từ trong đó giống như là có thể hòa tan mặt đất.
Viên Hồng khoác bàn tay lên trên chuôi kiếm, nguyên khí trong trời đất điên cuồng gào thét lao đến, làm cho khí thế của hắn liên tiếp kéo lên.
Nhìn qua thanh kiếm khổng lồ màu đỏ hồng trong tay Viên Hồng, con ngươi của tất cả mọi người đều hơi hơi co rụt lại.
- Thiên Nguyên Binh xếp hàng Hạ phẩm, Thiên Diễm kiếm!
Lúc này, có một vài người không nhịn được mà kinh hô lên.
Ở trên không trung, nhìn thấy cảnh tượng này, Liên Y phong chủ cũng cười lạnh. Bà nhìn về phía Linh Quân phong chủ rồi nói:
- Theo ta được biết, Thiên Diễm kiếm này hẳn là bảo vật của Kiếm Lai Phong chứ nhỉ?
Linh Quân phong chủ hơi cúi đầu xuống, thản nhiên nói:
- Lúc còn ở Kiếm Lai Phong, Viên Hồng từng có biểu hiện xuất sắc, cho nên trước khi hắn đi vào Thánh Nguyên Phong, ta liền ban kiếm này cho hắn.
Nghe được câu trả lời của Linh Quân phong chủ, Liên Y phong chủ hừ lạnh một tiếng đầy mỉa mai rồi quay đầu đi.
Bên ngoài Thủ Tịch Phong, nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Hồng cũng thở dài một hơi, tiếp đó thì nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiểu tử chết tiệt ... nếu ngươi đã bức Viên Hồng đến mức phải sử dụng Thiên Diễm kiếm, như vậy ... tiếp theo, ngươi nên chuẩn bị trả giá thật nhiều rồi!
Ở trong suy nghĩ của Lục Hồng, khi Viên Hồng lấy Thiên Diễm kiếm ra thì đây cũng là lúc đại biểu cho người sau muốn chính thức thi triển toàn bộ thực lực rồi.