Cột sáng bằng nguyên khí màu vàng óng xông thẳng tới chân trời, ánh sáng màu vàng tản ra uy áp cường hãn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều tỏ ra rung động và nhìn chòng chọc vào chỗ sâu trong lòng ngọn núi đã sụp đổ. Bởi vì bọn họ không có cách nào để tưởng tượng, sau khi đã trải qua trận chiến đấu khốc liệt như thế mà vào lúc này, Chu Nguyên lại vẫn dám lựa chọn đột phá!
Loại đột phá này sẽ không vô duyên vô cớ đi tới.
Dù sao trước khi đột phá, bình thường bản thân đều sẽ mơ hồ có cảm ứng, cho nên tất cả những chuyện này chỉ sợ đều nằm trong dự liệu của Chu Nguyên, ý định ban đầu của hắn có lẽ chính là mượn áp lực từ trận chiến đấu thảm liệt này để rèn luyện bản thân, làm cho sự đột phá kỳ tích này xuất hiện càng hoàn mỹ hơn.
Ai cũng biết được, trong trường hợp tinh khí thần hoàn toàn ngưng luyện cùng với khi tập trung cao độ chiến đấu là những thời điểm cảm nhận được thời cơ đột phá dễ dàng nhất.
- Chu Nguyên này ... thật sự là đa mưu túc trí!
Có đệ tử không nhịn được cảm thán. Nếu như là người thường, chỉ sợ ngay khi mơ hồ cảm nhận được thời cơ đột phá thì trước tiên sẽ nghĩ hết tất cả phương pháp để đột phá rồi mới tính tiếp, còn sẽ đột phá hoàn mỹ hay không, thật ra thì không cần quá lưu ý.
Dù sao, thời cơ đột phá cũng quá mơ hồ, lần sau xuất hiện là lúc nào thì cũng không biết trước được.
Chỉ có những người tuyệt đối tự tin vào bản thân, có lẽ mới dám kiềm nén lại, lẳng lặng rèn luyện, chờ đợi thời cơ đột phá hoàn mỹ nhất.
Giống như là hiện tại.
Nhìn cột sáng bằng nguyên khí phóng lên tận trời kia, nguyên khí hùng hồn mà tinh khiết, hơn nữa phát ra úy áp mà nó tỏa ra thậm chí đủ để so sánh với Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên, có thể tưởng tượng được nội tình đã tích lũy sâu dày bao nhiêu.
Vô số đệ tử đều có ánh mắt phức tạp. Lúc này, bọn họ cũng đã biết được, Chu Nguyên này vì cái gì mà rõ ràng chỉ có tu vi là Thái Sơ cảnh Tứ trọng thiên, nhưng lại có thể chiến đấu với Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên, thậm chí Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên. Đó là bởi vì số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của hắn cũng không hề thua kém Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên.
Bởi vì người sau tu luyện ra căn cơ cực kỳ chắc chắn, thậm chí ngay cả đột phá cũng không cần lo lắng không yên, mà là muốn chờ đợi thời cơ hoàn mỹ nhất.
Tính bền dẻo cùng tự tin như vậy không phải là người thường có thể so sánh.
Trong khi tất cả mọi người đang chấn động thì giữa không trung, nhìn qua cảnh tượng này, sắc mặt của Viên Hồng kia cũng không ngừng thay đổi. Hắn làm sao có thể nghĩ đến, bản thân vậy mà lại trở thành đá mài đao của Chu Nguyên.
Gia hỏa này chỉ sợ đã sớm mưu tính, nhờ vào cuộc chiến đấu này để thúc đẩy hắn đạt tới trạng thái hoàn mỹ để đột phá.
Trận chiến đấu lúc trước càng thảm liệt thì chỗ tốt mà Chu Nguyên thu hoạch được cũng càng nhiều.
Nhưng mà, cũng dám dùng chiến đấu cấp độ này để rèn luyện bản thân, Chu Nguyên này thật đúng là rất dũng cảm đấy.
Hô.
Viên Hồng hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên âm trầm, khí tức phun ra đi ra từ phun ra đi từ trong hơi thở đều có vẻ nóng bỏng cùng lăng lệ hơn, ở giữa năm ngón tay có kiếm khí phun trào.
Giờ này khắc này, hắn rốt cục đã không còn giữ lại sự ung dung, thản nhiên trước kia nữa, Chu Nguyên lần lượt đánh vỡ cực hạn đã để hắn cảm thấy nguy hiểm rồi. Hắn cảm thấy, sau lần đột phá này, chỉ sợ thực lực của Chu Nguyên thật sự là có khả năng đuổi kịp hắn.
Lúc này, nguyên khí màu vàng càng thêm hùng hồn sáng chói.
Ở bên trong cột sáng bằng nguyên khí kia, tất cả mọi người cùng nhìn thấy, một bóng người chậm rãi bay lên, cuối cùng lơ lửng ở trên không trung.
Người này đương nhiên chính là Chu Nguyên!
Lúc này, vết máu bên trên thân thể của hắn đã sớm bị đánh tan, tuy rằng quần áo có chút rách rưới, nhưng thương thế trên thân thể đã được chữa trị hoàn toàn, làn da tản ra ánh sáng màu ngọc bích, chỗ càng sâu bên trong xương cốt, ánh sáng màu bạc như ẩn như hiện.
Điểm đặc biệt nhất chính là đôi mắt của hắn. Lúc này, do nguyên khí màu vàng hội tụ, đôi mắt của hắn tựa như là được làm bằng vàng, tản ra uy áp khiến cho người ta sợ hãi.
Nhìn tháy dảng vẻ hiện tại của Chu Nguyên, ngay cả Viên Hồng đều cảm thấy có chút áp lực, con ngươi hơi co rụt lại. Hiển nhiên, từ đầu cuộc thi đến bây giờ đây là lần đầu tiên mà hắn cảm giác được loại khí tức cực kỳ nguy hiểm này.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ ở trên người Chu Nguyên.
Cảm ứng được nguyên khí mênh mông bên trong khí phủ, khóe miệng của Chu Nguyên hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười vui vẻ.
- Bốn ngàn viên tinh thể nguyên khí.
Lần này, đột phá đến Thái Sơ cảnh Ngũ trọng thiên, số lượng tinh thể nguyên khí bên trong khí phủ của hắn đã tăng trưởng đến hơn bốn nghìn viên.
Phải biết lúc trước, khi đột phá đến Thái Sơ cảnh Tứ trọng thiên, bên trong khí phủ cả hắn chẳng qua mới có một ngàn hai trăm viên, về sau dần dần đạt tới Tứ trọng thiên đỉnh phong thì là tăng trưởng đến hai ngàn viên.
Mà lần này đột phá, không ngờ là chân chính tăng vọt gấp đôi.
Nếu như biết được số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của hắn sợ là không ít người đều sẽ rung động, dù sao bốn ngàn viên tinh thể nguyên khí cũng là một con số rất kinh khủng, thậm chí một vài đệ tử có tu vi Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên đều không nhất định có được số lượng này.
Nói cách khác, nếu như chỉ bàn về số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ, chỉ sợ hiện tại Chu Nguyên cũng đã không yếu hơn Viên Hồng ở trước mắt.
Chu Nguyên nhìn qua Viên Hồng, vẻ mặt lạnh nhạt. Trước đó, ở trong mắt hắn, Viên Hồng còn là một đối thủ có đủ tính uy hiếp nhưng lúc này, mức độ nguy hiểm đã nhanh chóng hạ thấp.
- Nếu như ta đã đột phá, vậy thì trận chiến đấu này cũng nên đến thời điểm kết thúc rồi?
Chu Nguyên cười nhạt nói.
Nghe được lời nói của Chu Nguyên, sắc mặt của Viên Hồng trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:
- Khẩu khí thật lớn! Ngươi thật sự cho rằng mình đột phá đến Thái Sơ cảnh Ngũ trọng thiên là có thể thay đổi được kết cục hay sao?
Lúc này, lửa giận trong lòng Viên Hồng phun trào ra. Thằng này cũng thật sự là nói khoác không biết ngượng, lời này vừa ra giống như là đang nói trong trận chiến đấu trước đó, Chu Nguyên tỏ ra yếu thế đều chỉ là ẩn nhẫn, rèn luyện cho việc đột phá này mà thôi.
Chu Nguyên không tiếp tục nhiều lời, hai tay của hắn đột nhiên khép lại.
Ở trong cơ thể, nguyên khí cuồn cuộn chuyển động, uy áp tràn ngập ra, ngay cả hư không đều có vẻ hơi hơi lay động.
Vào lúc này, không khí quanh người hắn cũng đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Mặc dù sắc mặt của Viên Hồng âm trầm, nhưng hắn cũng không dám thờ ơ, hai mắt đỏ thẫm cũng có khí tức nóng bỏng mà lăng lệ, không ổn định phát ra. Lúc này, dựa vào Tự Kiếm Thuật, nguyên khí của bản thân hắn cũng có thuộc tính hỏa viêm cùng lăng lệ của Thiên Diễm Kiếm.
Hiện tại, hắn chính là Thiên Diễm kiếm, Thiên Diễm kiếm cũng chính là hắn!
Hô hô!
Nguyên khí trong trời đất nhanh chóng hội tụ về chỗ Chu Nguyên, vào lúc này, miệng của hắn cũng đột nhiên phồng lên, chỉ sau nháy mắt, từ trong miệng của hắn, ngọn lửa màu xanh hóa thành biển lửa đột nhiên phun ra.
Biển lửa màu xanh cuồn cuộn, nhanh chóng đánh thẳng tới Viên Hồng.
Vào lúc này, cả trời đất tựa như là đều trở nên nóng bỏng.
- Thiên Dương hỏa sao?
Viên Hồng thấy thế, cười lạnh một tiếng, nói, hiển nhiên là đã sớm biết trước được đòn tấn công này của Chu Nguyên:
- Bằng vào môn Nguyên thuật này mà cũng muốn đánh bại ta hay sao?
Chu Nguyên giống như không nghe thấy ý khinh thường trong lời nói của Viên Hồng, chỉ là đợi đến một chút lửa xanh cuối cùng sắp sửa phun ra từ trong miệng thì hắn đột nhiên phun ra một tia sáng màu vàng đậm, tia sáng kia hòa vào trong biển lửa màu xanh, chỉ trong giây lát, biển lửa màu xanh đã biến thành màu vàng đậm.
sau khi biến thành màu vàng đậm, biển lửa lại tăng tốc độ khuếch tán, nhiệt độ kinh khủng điên cuồng dâng lên. Vào lúc này, rừng rậm ở Thủ Tịch Phong ở phía dưới đều bùng cháy, mặt đất bắt đầu hòa tan.
- Thiên Dương thần lục tầng thứ ba, Ám Kim Thiên Dương hỏa!
Nhìn thấy biển lửa màu vàng đậm cuốn tới, sắc mặt của Viên Hồng rốt cục cũng đã biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Hắn lại có thể tu luyện Thiên Dương thần lục tới cảnh giới đại thành rồi sao?
Viên Hồng cảm thấy kinh hãi. Thiên Dương thần lục này chính là một môn Thiên Nguyên thuật xếp hàng Hạ phẩm, tổng cộng có ba tầng, ai có thể nghĩ tới, chỉ trong thời gian không đến một năm, Chu Nguyên lại có thể tu luyện đến cảnh giới đại thành.
Phải biết, ngay cả hắn tu luyện nhiều năm như vậy nhưng cũng không có tu luyện được một môn Thiên Nguyên thuật này đến cảnh giới đại thành viên mãn.
Nhiệt độ kinh khủng ép đến làm cho Viên Hồng cũng không dám có chút thờ ơ, hai tay khép lại, trong cơ thể bộc phát ra tiếng kiếm ngân vang, to rõ. Ngay sau đó, ánh sáng màu đỏ khuếch tán ra, biến thành vô số hư ảnh hình kiếm màu đỏ thẫm ở phía sau hắn.
Tựa như là một biển kiếm.
Hưu! Hưu!
Chỉ sau nháy mắt, vô số hư ảnh hình kiếm màu đỏ thẫm mãnh liệt bắn thẳng vào biển lửa màu vàng đậm kia.
Phốc! Phốc!
Nhưng mà ngay khi vừa mới tiếp xúc với biển lửa màu vàng đậm, hư ảnh hình kiếm màu đỏ thẫm đã nhanh chóng bị bốc hơi, chẳng qua dựa vào số lượng gần như vô tận, biển kiếm kia cũng thực sự là đã ngăn trở được biển lửa màu vàng đậm kia tiếp tục khuếch tán.
Nhưng mà khi càng ngày càng có nhiều hư ảnh hình kiếm bị bốc hơi, bên ngoài thân thể của Viên Hồng cũng xuất hiện một chút dấu hiệu bị thiêu đốt, những hư ảnh hình kiếm kia chính là một phần sức mạnh của Thiên Diễm kiếm, Thiên Diễm kiếm bị thiêu đốt cũng làm cho thân thể của Viên Hồng bị thương.
Mặc dù biết vậy nhưng đến lúc này, hắn đã không còn đường nào để có thể lui lại nữa.
Đột nhiên, trong mắt Viên Hồng có ánh sáng hung hãn hiện lên, miệng cũng đột nhiên phồng to lên, chỉ sau nháy mắt, hắn mở miệng ra.
- Kiếm Diễm lưu!
Một dòng lũ màu đỏ thẫm đột nhiên lao ra từ trong miệng của hắn, tản ra khí tức sắc bén, hẳn là từ kiếm khí biến thành, dòng lũ này quét ngang ra, va chạm cùng với biển lửa màu vàng đậm kia. Rốt cục dựa theo vào kiếm khí sắc bén, nó mới xé rách được biển lửa.
Nhưng màu đỏ thẫm bên trong con ngươi của Viên Hồng cũng hơi mờ đi, hiển nhiên là một đòn này đã khiến cho hắn tiêu hao rất nhiều.
Nhưng mà, sau khi xé rách biển lửa màu vàng đậm, Viên Hồng còn chưa kịp buông lỏng một hơi thì đột nhiên hắn cảm giác được không gian trên đỉnh đầu mình có chấn động, hắn lập tức ngẩng đầu lên và nhìn thấy một bóng người thoáng hiện ra.
Chu Nguyên ở trên cao nhìn xuống Viên Hồng ở phía dưới với ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ sau nháy mắt, hắn đột nhiên lao xuống, tản ra khí thế ngập trời, tựa như sư tử, hổ báo vồ lấy con mồi.
- Ngọc Bì!
Bóng người tựa như như tia chớp lướt xuống, làn da của Chu Nguyên toát ra ánh sáng màu ngọc bích.
- Ngân Cốt!
- Huyền
Giao
Vidx
Lân!
- Thái Sơ cảnh Ngũ trọng thiên!
Bên trong khí phủ, bốn ngàn viên tinh thể nguyên khí bộc phát ra hào quang sáng chói, nguyên khí cuồn cuộn chảy xuôi ra.
- Vạn Hóa!
Chỉ thấy trong cơ thể cuả Chu Nguyên, có lông tơ trắng như tuyết chui ra, quấn quanh ở trên nắm tay của Chu Nguyên tựa như là một bộ găng tay trắng như tuyết vậy.
Đó là lông tơ của Thiên Nguyên Bút!
- Phá nguyên!
Lông tơ trắng như tuyết quấn quanh ở trên nắm tay trong nháy mắt đã hóa thành màu đen tuyền thần bí.
Lúc này, Chu Nguyên tản ra khí thế kinh khủng đến khó mà hình dung được.
Con ngươi của hắn phản chiếu bóng người của Viên Hồng, cuối cùng hắn hét lên.
- Vạn Kình văn!
Giờ khắc này, một đòn mạnh nhất mà hắn ấp ủ thật lâu rốt cục đã đánh xuống.
Vào lúc này, toàn bộ hư không đều chấn động, Thủ Tịch Phong ở phía dưới lại tiếp tục sụp đổ.
Một quyền này có thể nói là khiến cho núi sông phải đổi màu, trời đất ảm đạm!
Đối mặt với một quyền kinh khủng này, cho dù là Viên Hồng cũng tỏ ra ngưng trọng, chỉ thấy sắc mặt của hắn biến đổi kịch liệt, trong mắt có thần sắc sợ hãi hiện ra đến. Nhưng mà cuối cùng thì Viên Hồng cũng không phải là người thường, cũng không bị triệt để chấn nhiếp.
Ah!
Hắn gào lên một tiếng, trong mắt cũng có ánh sáng hung hãn hiện lên, hắn biết ở thời điểm này, thối lui nửa bước chính là triệt để thua.
- Thiên Diễm kiếm!
Hắn rống giận, năm ngón tay cũng nắm chặt, đấm ra một quyền, ánh sáng màu đỏ điên cuồng tuôn ra, bên trong cánh tay của hắn mơ hồ có hư ảnh hình kiếm hiện lên, kiếm khí hòa vào cùng sức mạnh của bản thân hắn và bạo phát ra.
Giờ này khắc này, Viên Hồng cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực, đánh cược lần cuối!
Ầm ầm!
Ngay sau đó, trong ánh mắt rung động của mọi người, trên đỉnh Thủ Tịch Phong, hai người mạnh nhất dốc hết toàn lực đánh ra công kích, hai đòn mạnh nhất hung hãn đụng vào nhau.
Tựa như thiên thạch va chạm với nhau.
Sắc mặt của vô số đệ tử vì thế mà biến đổi.