Oanh!
Trên không trung của Thủ tịch phong, khi hai luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ đến cực hạn kia va chạm vào nhau thì vô số ánh mắt tràn đầy rung động đều tập trung nhìn về phía đó.
Ai cũng có thể cảm giác được, lúc này hai người đã dốc toàn bộ lực lượng, không thể nghi ngờ rằng đây là đòn tấn công toàn lực cuối cùng của mỗi người.
Bên ngoài Thủ tịch phong, bất kể là Thẩm Thái Uyên hay Lục Hồng đều nhìn gắt gao về phía đỉnh núi mây mù kia, tập trung đến mức tưởng như hô hấp cũng dừng lại.
Bọn họ biết, trận chiến đi đến một bước này thì Chu Nguyên cùng Viên Hồng đã đạt tới cực hạn, mà kết quả cuối cùng cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Sắc mặt Viên Hồng thì càng khó coi hơn một chút, bởi vì hắn không thể ngờ rằng một kẻ vốn tầm thường mà trước đây hắn không thèm để ý như Chu Nguyên lại có thể bức cho Viên Hồng hắn phải chật vật tới tình trạng như thế này.
Thậm chí, ngay cả át chủ bài bài của Viên Hồng là "Tự kiếm thuật" cũng đã bị buộc phải lấy ra, thế mà cũng không thể tạo thành ưu thế tuyệt đối.
- Đáng chết!
Lục Hồng tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong con mắt tràn đầy hối hận cùng tức giận. Nếu biết tiểu tử này khó có thể giải quyết như thế thì bọn hắn liền nên tập trung tất cả lực lượng giải quyết Chu Nguyên trước tiên.
Chẳng qua dù cho bây giờ hối hận thì cũng đã muộn. Cho dù là Viên Hồng có bất an khó chịu tới mức nào thì cũng chỉ có thể chờ đợi kết quả cuối cùng.
Dưới vô số những ánh mắt mắt của người đứng xem, nơi không trung trên đỉnh núi, nắm đấm quấn quanh bởi những sợi lông tơ màu đen kia của Chu Nguyên đập mạnh xuống, đánh nổ cả hư không, va chạm cùng với chưởng ấn màu xích hồng của Viên Hồng.
Keng!
Trong khoảnh khắc khi va chạm xảy ra, tưởng như toàn bộ thiên địa đều dừng lại lại trong một cái chớp mắt.
Ngay sau đó, một luồng lốc xoáy nguyên khí cao tới mấy ngàn trượng, với trung tâm là nơi hai người va chạm, ầm vang bộc phát, điên cuồng quét sạch ra xung quanh.
Với loại lốc xoáy hình thành do va chạm mạnh tới cấp độ này thì dù cho đứng ở bên ngoài Thủ tịch phong thì rất nhiều đệ tử đều có thể cảm nhận sức mạnh kinh khủng của nó, thậm chí một vài đỉnh núi bị ảnh hưởng đã bắt đầu nứt toác, lan tràn đầy những vết rách.
Nơi trung tâm của lốc xoáy, hai mắt Viên Hồng đã đỏ ngầu như máu, hắn nhìn gắt gao vào Chu Nguyên đang đứng phía trước, âm thanh gầm thét phát ra từ trong kẽ răng:
- Chỉ là một tên đệ tử mới tới mà mà cũng dám ngăn cản ta ngồi lên Thủ Tịch Chi Tọa? Vọng tưởng!!!
Hắn gầm lên một tiếng, nguyên khí trong thể nội điên cuồng lao ra, chấn động cả hư không.
Trong cánh tay hắn, hư ảnh của một thanh kiếm màu xích hồng càng ngày càng rõ ràng. Toàn bộ cánh tay đều tựa như là do thanh kiếm Thiên Diễm kia biến hóa mà thành, tỏa ra từng đợt dao động sắc bén cùng nóng bỏng.
Nhưng mà, đối mặt với khuôn mặt dữ tợn đang gào thét kia của Viên Hồng, Chu Nguyên lại hết sức hờ hững, năm ngón tay khép chặt, lông tơ màu đen kịt quấn quanh tạo thành một chiếc găng tay bao phủ xung quanh, tỏa ra ánh sáng màu xám tối.
- Biến đi cho ta!
Giữa cổ họng Chu Nguyên dường như vang lên tiếng quát trầm thấp, nắm đấm hơi rút về, ngay sau một khắc lại đột nhiên vung mạnh ra.
Keng!
Nắm đấm được bao phủ trong chiếc găng tay cứng như thép do lông tơ biến thành va chạm cùng với bàn tay sắc bén như kiếm của Viên Hồng phát ra tiếng vang thanh thúy như khi sắt thép va chạm, đồng thời tạo ra một đợt sóng xung kích to lớn, tàn phá bốn xung quanh.
Cũng chính vào lúc này, con ngươi Viên Hồng đột nhiên co rút lại. Bởi vì hắn có thể cảm giác được, đang có một lực lượng mạnh đến mức không cách nào hình dung đang gào thét lao đến, dưới sự tác động của loại lực lượng này, hình ảnh thanh kiếm đang hiển hiện trên cánh tay Viên Hồng đã bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nhỏ xíu.
Răng rắc!
Phảng phất như tại một cái chớp mắt này, toàn bộ cánh tay hắn đều đứt gãy.
Ngay sau đó, trong vô số những ánh mắt tràn đầy kinh hãi của người đứng xem, cả người Viên Hồng bắn xuống từ trên trời tựa như một viên đạn pháo.
Tiếng gió rít gào ở bên tai, khuôn mặt Viên Hồng hiện lên vẻ kinh hãi. Hắn cũng không thể ngờ tới là một quyền này của Chu Nguyên lại có thể đáng sợ tới mức độ này!
Phải gánh chịu một quyền này, phảng phất như Thiên Diễm Kiếm ở trong cơ chế hắn đang phát ra tiếng kêu rên rỉ thê lương.
Oanh!
Thân ảnh của Viên Hồng trực tiếp va chạm mạnh vào đỉnh núi của Thủ tịch phong. Sau đó chỉ nghe thấy âm thanh đùng đoàng vang vọng, thế rồi đỉnh núi vốn đã lung lay thì bây giờ triệt để sụp đổ xuống.
Thân hình Viên Hồng bị đánh lõm sâu vào lòng núi, thậm chí còn xuyên qua vô số tầng đất đá, bị đẩy vào nơi thật sâu trong lòng Thủ tịch phong.
Lực phá hoại mạnh tới như vậy khiến cho rất nhiều đệ tử đều hít sâu một hơi.
Toàn bộ thiên địa đều trở nên yên tĩnh im ắng.
Vô số ánh mắt hoảng sợ đều rời đi Thủ tịch phong, ngước nhìn về phía trên, chỉ thấy tại giữa không trung kia, thân hình Chu Nguyên đứng lơ lửng giữa trời, phần lông tơ đang bao phủ quanh bàn tay cũng chậm rãi rút lui.
Trên nắm tay cũng bắt đầu chảy ra từng giọt máu tươi.
Mặc dù một chiêu quyền kia của Chu Nguyên cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đồng dạng hắn cũng phải gánh chịu lực phản chấn cực kỳ khủng bố. Nếu như không phải là thuật luyện thể của Chu Nguyên đã đạt tới cảnh giới tiểu thành thì chỉ sợ là loại lực phải chấn kia cũng đủ để đánh gãy cánh tay của hắn.
Ánh mắt của Chu Nguyên tràn đời lạnh lẽo nhìn xuống bên dưới, nơi đó Thủ tịch phong còn đang không ngừng sụp đổ, để lộ ra khu vực cực sâu ở trong lòng núi.
Mà thân ảnh tê liệt của Viên Hồng cũng đang nằm ngửa ở dưới đó.
Lúc này toàn thân Viên Hồng tràn đầy máu tươi, cánh tay vặn vẹo, hiển nhiên là đã bị đứt gãy.
Trên gương mặt Viên Hồng còn chưa hết vẻ kinh hãi, hắn cố gắng ngẩng đầu lên, xuyên qua những tầng đá vụn, nhìn thấy bóng người đang đứng trên không trung kia.
Trong con mắt của hắn tràn đầy sự không cam lòng.
Hắn không thể nào tưởng tượng được cuối cùng mình lại thua ở dưới tay Chu Nguyên, một kẻ vốn chưa bao giờ được mình để mắt tới, một kẻ chỉ là đệ tử mới nhập môn chưa được bao lâu mà thôi...
Ánh mắt hai người xuyên thấu qua từng lớp đá vụn, va chạm vào nhau.
- Ta, ta không phục!! Làm sao mà ngươi có thể đánh bại ta cho được?! -Viên Hồng khản cả giọng rống lên, máu tươi tràn ra khỏi miệng.
Trên người hắn có ánh sáng đỏ hiện lên, cuối cùng một bóng kiếm bắn mạnh mà ra, cắm vào trên mặt đất, chính là thanh Thiên Diễm Kiếm kia.
Mà lúc này, món Thiên Nguyên binh này đã trở nên cực kỳ ảm đạm, hiển nhiên là đã bị tàn phá rất nặng.
Thiên Diễm kiếm rời đi thân thể, ánh sáng trong mắt Viên Hồng cũng dần trở nên yếu ớt, hắn nhìn về phía thân ảnh đang đứng giữa không trung kia, cuối cùng bàn tay duỗi lên cũng chậm rãi rủ xuống.
Cho dù không cam lòng tới thế nào, Viên Hồng cũng biết, cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này...
Hắn thua rồi!
Từng đợt nham thạch lăn xuống che đậy cái hố to lớn.
Phốc phốc!
Giữa không trung, Chu Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, nguyên khí bảo vệ quanh thân cũng dần dần trở nên ảm đạm. Có thể nói trận đại chiến này là cực kỳ gian nan đối với Chu Nguyên.
Nếu như đến cuối cùng không phải là kịp thời đột phá tới cảnh giới ngũ trọng thiên thì chỉ sợ là hắn cũng đành phải đem "Ngân Ảnh" lấy ra.
Mà bây giờ, nhờ vào áp lực đến từ Viên Hồng, Chu Nguyên không chỉ tu thành Ngân Cốt cảnh, hơn nữa tu vi còn bước vào cấp độ ngũ trọng thiên, đây quả là một kết quả tốt ngoài sức mong đợi.
Chu Nguyên lau đi vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thoáng qua nơi xa, chỉ thấy lúc này Chu Thái, Lữ Yên, Trương Diễn, cùng Hàn Ngọc đã hội tụ vào một chỗ, cả bốn người đều dùng ánh mắt cực kỳ kinh hãi nhìn về phía hắn.
Loại ánh mắt này tựa như gặp quỷ.
Bởi vì bọn họ là những người được chứng kiến trận chiến trong khoảng cách gần, cũng nhìn thấy việc Chu Nguyên bước ra từ trong tuyệt cảnh, lật ngược thế cờ, cuối cùng đánh bại Viên Hồng bằng một cách không thể tưởng tựa như thế nào!
Lữ Yên nuốt nước miếng một cái, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ phức tạp.
Nàng không thể ngờ tới, người đện tử mới tới vốn vẫn luôn không được nàng để ý này vậy mà thật đã đánh bại Viên Hồng, một việc mà dù cho là ba người đẳng cấp đai tím trong hàng ngũ mạnh nhất của Thánh Nguyên Phong cũng không làm được.
- Chu Nguyên sư đệ... quả thật là... quá mạnh! -Chu Thái lẩm bẩm nói.
Trương Diễn trầm mặc, nhưng sự kinh hãi trong mắt lại không cách nào che giấu, thậm chí khi nhìn về Chu Nguyên đã mang theo một chút kính sợ.
Chu Nguyên cười với bọn họ một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía cô gái Hàn Ngọc vẫn còn đang đứng ngơ ngác ở một bên kia. Lúc này, trên Thủ tịch phong, hai người chưa bị loại bỏ khỏi cuộc chiến cũng chỉ có hắn cùng với nàng.
- Hàn Ngọc sư tỷ, chúng ta có cần phải quyết chiến một trận nữa không? -Chu Nguyên cười hỏi.
Chỉ cần loại bỏ Hàn Ngọc thì Thủ Tịch Chi Tọa sẽ thuộc về người còn sót lại cuối cùng, cũng chính là Chu Nguyên hắn.
Hàn Ngọc nghe Chu Nguyên nói vậy, đầu tiên hơi sững sờ, sau đó biểu lộ giống như đang phải đối mặt với một con mãnh thú cực kỳ kinh khủng, vội vã lùi lại, cuối cùng trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Thế mà lại bị dọa cho ngất đi!
Chu Nguyên thấy thế chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó dở khóc dở cười gãi đầu một cái. Xem ra việc mình có thể đánh bại Viên Hồng đã khiến cho Hàn Ngọc bị doạ sợ.
Chỉ là, khi Hàn Ngọc ngất đi thì cũng đại biểu cho việc nàng cũng đã bị loại bỏ ra khỏi cuộc đấu.
Lúc này, cả ngọn Thủ tịch phong này, cũng chỉ còn lại một mình Chu Nguyên.
Vừa nghĩ tới đây, cho dù là Chu Nguyên cũng đều cảm thấy hưng phấn như muốn nổ tung.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, hướng về phía không trung bên ngoài, ôm quyền cúi đầu.
- Cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong đã kết thúc, xin Chưởng giáo ban thưởng chức vị.
Âm thanh hùng hồn mạnh mẽ của Chu Nguyên vang vọng giữa khắp đất trời yên tĩnh này.