Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 528 - Chương 527: Xong!!!

Chưa xác định
Chương 527: Xong!!!

Khi âm thanh mạnh mẽ của Chu Nguyên vang lên khắp thiên địa thì sự yên tĩnh bên ngoài Thủ tịch phong mới bị phá vỡ. Từng cái nhìn đờ đẫn của người đứng xem cũng dần dần hoàn hồn lại...

Một số người nhìn về phía ngọn Thủ tịch phong vẫn còn đang chậm rãi sụp đổ ở xa xa, cùng thân ảnh đang đứng lơ lửng ở trên không, mặc dù quần áo rách nát có chút chật vật, nhưng uy thế mà bóng hình ấy tản ra lại khiến cho nhiều đệ tử cảm thấy e ngại.

Giờ này khắc này, bọn họ mới bỗng nhiên cảm nhận được, thì ra người đệ tử Chu Nguyên mới tới vốn bị rất nhiều người xem thường này, tại trong thời gian ngắn ngủi một năm vừa qua, đã phát triển tới một cấp độ kinh người thế này...

Thậm chí, ngay cả những đệ tử cao cấp có kinh nghiệm lâu năm như Viên Hồng cũng phải nếm mùi thất bại trong tay của hắn!

Bây giờ, mọi người mới giật mình tỉnh ngộ, bản thân đã không còn có thể dùng ánh mắt hạn hẹp của quá khứ để đánh giá người thanh niên Chu Nguyên này... Nếu ai dám ỷ vào kinh nghiệm lâu năm của mình để huyênh hoang trước mặt hắn thì chỉ sợ là sẽ tự rước lấy nhục vào thân.

Ở bên ngoài Thủ tịch phong, ba mạch đệ tử của Thánh Nguyên Phong cũng bừng tỉnh lại.

Đặc biệt là đệ tử nhất mạch của Thẩm Thái Uyên lại càng cảm thấy không thể tin được khi đối mặt với tình huống này, thế là hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một người đệ tử không nhịn được lẩm bẩm nói:

- Chúng ta… thắng rồi?

Dù sao, trước đó thì nhất mạch của Lục Hồng tạo thành áp lực quá lớn với bọn họ. Thế nên dù cho lúc này, kết quả đã rõ rành rành trước mắt nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

Khuôn mặt già nua vốn vẫn luôn cứng nhắc cùng lạnh lùng của Thẩm Thái Uyên cũng dần hòa tan, sự kích động trong mắt không thể nào che giấu được, ông gật đầu, giọng nói có chút run rẩy:

- Đúng vậy, Chu Nguyên thắng! Cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này, chúng ta thắng!

Thực ra trước đó, khi ba người Chu Thái thất bại dưới tay Viên Hồng thì nội tâm Thẩm Thái Uyên đã tuyệt vọng rồi.

Mà Chu Nguyên, mặc dù nhiều lần tạo nên kỳ tích, nhưng theo Thẩm Thái Uyên, hắn dù sao cũng mới chỉ là một người đệ tử mới nhập môn không lâu mà thôi. Lúc này muốn chiến thắng một tên đệ tử lâu năm như Viên Hồng là gần như không có khả năng.

Thế nhưng ông làm sao cũng không thể nào ngờ rằng Chu Nguyên lại có thể đi đến một bước này...

Thẩm Thái Uyên nhìn thân ảnh trẻ tuổi đứng giữa không trung kia, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng không gì sánh được. Lúc này, ông càng cảm thấy may mắn khi lúc trước đã lựa chọn tiếp nhận Chu Nguyên, đồng thời còn gạt bỏ tất cả những ý kiến phản đối để bồi dưỡng hắn.

Đến bây giờ, những gì mà Chu Nguyên làm được cũng là sự hồi báo to lớn nhất mà Thẩm Thái Uyên từng nhận được.

Khi Thẩm Thái Uyên nói ra câu nói khẳng định kia, tất cả các đệ tử cũng tỉnh táo lại. Thế là chỉ sau một khắc, tiếng hoan hô ngập trời vang lên khắp mọi nơi.

- Tiểu Nguyên ca vô địch! -Một âm thanh sung sướng tới tột độ vang lên lấn át cả những tiếng hoan hô xung quanh.

Mọi người giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra người vừa gào lên là Thẩm Vạn Kim. Lúc này, gương mặt tròn vo của tên mập mạp này đang đỏ bừng vì kích động, tưởng chừng như lúc nào cũng có thể ngất đi.

- Ta, ta đánh cược 20.000 nguyên ngọc cho Tiểu Nguyên ca! -Thẩm Vạn Kim kích động lẩm bẩm nói.

Vừa nghe hắn nói vậy, đám người lập tức yên tĩnh lại, sau đó ai nấy đều đỏ bừng cả mặt, hô hấp dồn dập, nhìn chăm chăm vào Thẩm Vạn Kim. Lúc này bọn họ mới nhớ tới là trước đó Thẩm Vạn Kim đã bỏ ra gần 20.000 Nguyên Ngọc để đánh cược là Chu Nguyên sẽ giành được chiến thắng!

Bây giờ thu lãi được biết bao nhiêu tiền?!!

Trước đó nhiều người còn chê bai Thẩm Vạn Kim không có đầu óc, nhưng nào ai ngờ đến là kết quả cuối cùng lại như thế này? Với tỉ lệ đặt cược của Chu Nguyên lớn như vậy thì sau lần này Thẩm Vạn Kim lại thu được số lượng Nguyên Ngọc lớn tới nhường nào?

Thế là rất nhiều đệ tử nhìn Thẩm Vạn Kim, trong lòng lại cảm thấy đau nhói. Chỉ qua một trận đánh cược ăn thua mà tên mập mạp này đã trở thành một trong những đại phú ông của Thương Huyền tông rồi?!

Khi các đệ tử bên này còn đang ồn ào hoan hô, thì phía bên trưởng lão Lữ Tùng cũng vỗ tay ủng hộ, tặng cho Thẩm Thái Uyên một nụ cười chúc mừng.

Các đệ tử của ông cũng lấy lại tinh thần, thế là cũng có âm thanh ủng hộ vang lên. Dù sao, bọn họ thà rằng để cho Chu Nguyên được ngồi lên vị trí đệ tử Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, còn hơn là cái tên Viên Hồng kia.

Tiếng hoan hô của đệ tử hai mạch hội tụ vào nhau, chấn động như sấm.

Trái ngược với sự náo nhiệt ở bên này, phía bên nhất mạch của Lục Hồng thì im lặng như chết. Đông đảo các đệ tử, bao quát là nhóm các đệ tử đã từng chiến đấu với Chu Nguyên trước đó, đều trắng bệch cả mặt.

Bọn hắn đều không thể ngờ tới một người vốn có tiếng mạnh mẽ gần như vô địch giống như Viên Hồng lại có thể bại trận dưới tay Chu Nguyên!

Tại trong bầu không khí yên ắng ấy, khuôn mặt già nua của Lục Hồng lúc trắng lúc xanh, thân thể đều đang run rẩy, cuối cùng đặt mông ngồi phịch lên ghế dựa.

- Làm sao lại thế này... -Lục Hồng lẩm bẩm nói.

- Hắn làm sao có thể đánh bại Viên Hồng cho được?

Bàn tay gầy guộc của Lục Hồng cắm mạnh vào thành ghế khiến cho thành ghế vỡ vụn thành từng khối.

Viên Hồng vốn là đệ tử mà hắn dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng, hơn nữa trước đó còn nhận được sự chỉ điểm của Phong chủ Linh Quân, có thể nói với thực lực như vậy đã đủ để xưng bá cả ngọn núi Thánh Nguyên Phong này.

Đây cũng là lòng tin để Lục Hồng dám gấp nghé vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho lòng tin của hắn bắt đầu tan vỡ.

Trong lòng của hắn hỗn loạn tưng bừng, bởi vì hắn đã không thể hoàn thành nhiệm vụ khi mang theo đệ tử gia nhập Thánh Nguyên Phong. Phải nói, để cho nhất mạch đệ tử của hắn có thể gia nhập Thánh Nguyên Phong thì Phong chủ Linh Quân đã phải đánh cược rất nhiều, đến bây giờ mọi cố gắng đã đều trôi theo dòng nước, gây ra tổn thất cực lớn cho Kiếm Lai phong.

Lục Hồng đi theo Phong chủ Linh Quân đã nhiều năm rồi, cũng hiểu rõ dã tâm của hắn, nhưng giờ hết thẩy dã tâm ấy lại bị đánh sập ở nơi này.

Lúc này, thậm chí là Lục Hồng không dám nhìn về phía không trung nơi sáu người đứng đầu đang ngồi. Hắn có thể tưởng tượng được, lúc này vị Phong chủ Linh Quân kia đang tức giận tới nhường nào...

Ánh mắt của Lục Hồng lộ rõ vẻ bối rối, lại nhìn thấy thân ảnh người thanh niên đang đứng giữa không trung kia, bỗng nhiên trong lòng sinh ra sự hối hận nồng đậm. Nếu biết trước là kết quả này thì trước đó đã cố gắng hết sức lôi kéo Chu Nguyên trở thành đệ tử của mình.

Chỉ tiếc rằng lúc đó hắn vốn mang lòng coi thường Chu Nguyên, cũng cảm thấy kẻ này không có gì đáng để chú ý, lại thêm nhân tố là Lục Huyền Âm nên vẫn luôn mang theo ác cảm với Chu Nguyên.

Bây giờ, nhớ tới sự tình trước kia, Lục Hồng rốt cuộc cũng hiểu rõ cái gì gọi là hối hận.

- Xong... -Lục Hồng lẩm bẩm, toàn thân lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment