Bên trên đỉnh núi, sau khi Huyền lão xuất hiện, tất cả mọi người đều cả kinh, hiển nhiên là không ngờ lão nhân quanh năm chỉ ở trong Thánh Nguyên Phong này, hôm nay vậy mà cũng sẽ hiện thân.
- Ha ha, Huyền lão vậy mà lộ diện, thật đúng là chuyện hiếm có.
Sau khi lấy lại tinh thần, Thanh Dương chưởng môn vội vàng cười nói rồi hướng về phía Huyền lão ôm quyền chào hỏi.
Tuy rằng Huyền lão luôn tự nhận mình là nô bộc của Thương Huyền lão tổ nhưng hiển nhiên là Thương Huyền lão tổ cũng không nghĩ như vậy. Hơn nữa, nếu bàn về thời gian đi theo bên người lão tổ thì hiển nhiên là ngay cả những đệ tử thân truyền như bọn họ đều không thể so được với Huyền lão. Cho nên, ngay cả Thanh Dương chưởng môn cũng coi Huyền lão như là trưởng bối.
Ngoại trừ Lôi Quân phong chủ của Lôi Ngục Phong, mấy người khác cũng đều ôm quyền hành lễ với Huyền lão.
Huyền lão khoát tay áo, nói:
- Các người cũng không cần phải làm những nghi thức rườm rà này với ta. Vừa rồi, ta nghe thấy chuyện các ngươi muốn cho bảy đệ tử thủ tịch đều tiến vào Thánh Nguyên Phong, tuy các ngươi nói hay đó nhưng mà ta sẽ không đáp ứng.
Thanh Dương chưởng môn bất đắc dĩ cười cười, hiển nhiên là cũng cảm thấy bình thường đối với việc Huyền lão phản đối, dù sao người sau nổi danh là người bảo thủ cùng lão cổ hủ. Quy củ của Thánh Nguyên Phong là do Thương Huyền lão tổ đích thân lập ra, mà đối với hết thảy quy củ của lão sư, Huyền lão đều hết lòng tuân thủ.
Linh Quân phong chủ bình tĩnh nói:
- Huyền lão, chúng ta chỉ là muốn sớm cởi bỏ phong ấn Thánh Nguyên Phong mà thôi, chẳng lẽ việc này cũng không được hay sao? Những năm qua, đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong đã thất bại bao nhiêu lần, ngài cũng không phải là không biết.
Huyền lão chà chà cây chổi trúc trong tay lên mặt đất, nói:
- Ta chỉ biết được, không thể phá bỏ quy củ mà chủ nhân đã lập ra.
Thanh Dương chưởng môn thở dài một tiếng rồi nói:
- Chúng ta thân làm đệ tử, sao lại dám đơn giản phá bỏ quy củ mà lão sư đã lập ra, chỉ là hôm nay, trong Thương Huyền Thiên, mạch nước ngầm đã bắt đầu tuôn ra, mặc dù Thương Huyền Tông ta vẫn còn đứng ở trong hàng ngũ sáu tông phái đỉnh cấp, nhưng Thánh Cung lại luôn luôn nhìn chằm chằm, sau lưng của bọn họ có Thánh tộc trợ giúp, muốn làm cho Thánh tộc không có cách nào chen chân vào Thương Huyền Thiên ta thì chúng ta nhất định phải nắm giữ Thương Huyền Thánh Ấn.
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Liên Y phong chủ cũng có sương lạnh hiển hiện, nàng nói:
- Nếu như Thương Huyền Thánh Ấn lại rơi vào trong tay Thương Huyền Tông chúng ta thì chúng ta cũng có đủ thực lực để tính toán món nợ năm đó của lão sư với Thánh Cung rồi!
- Mặc dù khi đó là Thánh tộc ra tay, nhưng nếu như không phải là có đám chó săn Thánh Cung này ở bên cạnh hiệp trợ, Thánh tộc có thể nào nhúng tay vào chuyện ở Thương Huyền Thiên!
Nghe nàng nhắc đến món nợ này, trong mắt mấy vị phong chủ khác cũng lộ ra sự oán hận.
Mà ngay cả Huyền lão cũng trầm mặc.
Lúc này, thanh âm trầm thấp của Lôi Quân phong chủ cũng vang lên:
- Lão Huyền, nếu như muốn báo thù cho Thương Huyền thì chúng ta thực sự cần biết được manh mối về Thương Huyền Thánh Ấn, bằng không một khi chí bảo này rơi vào trong tay Thánh Cung, chỉ sợ Thương Huyền Thiên này cũng sẽ bị Thánh tộc ăn mòn.
Ở trong Thương Huyền Tông, chỉ có Lôi Quân phong chủ có tư lịch tương đương với Huyền lão, hai người bọn họ một người là nô bộc của Thương Huyền lão tổ, một người là bằng hữu mà Thương Huyền lão tổ quen biết từ hồi còn trẻ.
Linh Quân phong chủ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Cho nên lần này, hi vọng Huyền lão có thể đồng ý với yêu cầu này của chúng ta.
Huyền lão cúi đầu trầm mặc, sau một hồi khá lâu, ông ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Nguyên ở một bên rồi chậm rãi nói:
- Hãy cho đệ tử của Thánh Nguyên Phong thêm một cơ hội nữa. Nếu như năm nay còn không có cách nào cởi bỏ phong ấn, vậy thì sang năm, ta sẽ đồng ý để cho đệ tử của bảy Phong cùng thử sức.
Linh Quân phong chủ nhíu mày, nói:
- Huyền lão, ngài cần gì phải kéo dài thêm một năm nữa cơ chứ?
Vừa dứt lời, Linh Quân phong chủ nhàn nhạt liếc qua Chu Nguyên rồi nói:
- Mặc dù năm nay Thánh Nguyên Phong đã có một vị đệ tử thủ tịch cũng không tệ lắm, nhưng chỉ bằng hắn mà muốn cởi bỏ phong ấn, sợ là cũng không dễ dàng như vậy, dù sao trước kia đã có bao nhiêu người thất bại, Huyền lão có lẽ vô cùng rõ ràng.
Gương mặt của Huyền lão không hề thay đổi, ông nói:
- Đây chính là nhượng bộ cuối cùng của ta rồi, nếu như các ngươi không đồng ý, ta sẽ không cho phép đệ tử của Phong khác tiến vào trong ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong.
Phong ấn ở trong ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong là do đích thân Thương Huyền lão tổ bố trí, mà người duy nhất hiểu rõ tất cả cũng chỉ có Huyền lão, cho nên muốn đi vào phá giải phong ấn thì nhất định phải được Huyền lão đồng ý. Bằng không thì coi như là Thanh Dương chưởng môn ra tay cũng không được, trừ phi là trực tiếp dùng Man Lực triệt để hủy diệt Thánh Nguyên Phong, còn không cũng khó có thể phá giải phong ấn.
Thanh Dương chưởng môn hơi chút trầm ngâm, cuối cùng phất tay ra hiệu cho Linh Quân phong chủ còn đang muốn khuyên bảo Huyền lão ngừng lại rồi nói:
- Nếu như Huyền lão đã nói như vậy rồi, chúng ta đây tự nhiên sẽ không phản đối.
- Năm nay, chúng ta sẽ lại để cho đệ tử của Thánh Nguyên Phong thử một lần, nếu như vẫn chưa được, sang năm sẽ để cho đệ tử của bảy Phong đồng thời tiến vào, thử cởi bỏ phong ấn.
Nghe Thanh Dương chưởng môn nói vậy, mấy vị phong chủ khác cũng gật gật đầu:
- Có thể.
Thấy thế, Linh Quân phong chủ chỉ có thể dừng lại, không khuyên bảo thêm nữa, ông ta hờ hững liếc qua Chu Nguyên, sau đó nói với Huyền lão:
- Huyền lão, ngài làm như vậy, cũng chỉ là vô dụng mà thôi, Thánh Huyền Phong quá mức xuống dốc rồi, cần phá trước rồi lập sau.
- Hôm nay, Thánh Huyền Phong này chỉ còn lại có đúng hai mạch, không có năng lực lại chỉ đau khổ thủ vững quy củ cũ, ngược lại là lãng phí cơ duyên cùng thời gian, cho nên ngài cũng không nên luôn cân nhắc mọi chuyện vì bọn họ.
Nếu để cho đệ tử của bảy Phong tiến vào ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong thì không thể nghi ngờ là đối ngoại tuyên bố đệ tử của Thánh Nguyên Phong không có đủ năng lực, không có cách nào cởi bỏ phong ấn, bởi như vậy, tự nhiên cũng sẽ làm cho đệ tử trong hai mạch của Thánh Nguyên Phong mất hết mặt mũi.
Huyền lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chính là từ trong hai mạch không có năng lực trong lời nói của ngươi, có một đệ tử khiến cho toàn bộ Kiếm Lai Phong của ngươi đều chịu thiệt đấy.
Nghe Huyền lão nói vậy, Linh Quân phong chủ nhíu mày.
Thanh Dương chưởng môn phất tay ngăn hai người nói tiếp rồi nói:
- Việc này đã có quyết nghị, không cần nói thêm nữa rồi.
Sau đó, ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía vô số đệ tử của Thương Huyền Tông ở bốn phương tám hướng xung quanh. Sau đó, từ trong miệng ông, thanh âm hùng vĩ vang lên, quanh quẩn ở trong trời đất.
- Thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch đến đây là kết thúc!
Vô số đệ tử đều phát ra tiếng hoan hô vẫn chưa thỏa mãn, thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch trong năm nay đặc sắc hơn sự tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
Vừa dứt lời, Thanh Dương chưởng môn nhìn hướng Chu Nguyên và nói:
- Nếu Huyền lão đã kiên trì như vậy thì ba ngày sau, Chu Nguyên, ngươi sẽ đại biểu Thánh Nguyên Phong, lại tiến hành một lần xông núi cuối cùng.
- Hi vọng ngươi có thể cởi bỏ phong ấn, mở sơn môn, làm cho Thương Huyền Tông ta khôi phục lại bảy Phong đúng nghĩa.
Ở sâu trong nội tâm Chu Nguyên thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Trong lòng hắn tràn đầy cảm kích đối với Huyền lão. Nếu như hôm nay không có Huyền lão nhúng tay, chỉ sợ sáu vị cự đầu thật sự sẽ quyết định cho bảy đệ tử thủ tịch đều tiến vào ngọn núi chính.
Nói như vậy, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho việc tìm đạo thánh văn thứ hai của hắn phát sinh thêm nhiều biến cố.
Bởi vì hắn cũng không có biện pháp xác định, trong những đệ tử thủ tịch này có năng lực tìm kiếm đặc biệt nào hay không.
- Đệ tử chắc chắn dốc hết toàn lực.
Chu Nguyên ôm quyền nói.
Không riêng gì vì đạo thánh văn thứ hai kia, coi như là vì bảo trụ mặt mũi cho một mạch của bọn họ này, hắn cũng phải dốc hết toàn lực, nếu thật sự để cho đệ tử Phong khác đến hỗ trợ cởi bỏ phong ấn thì ở trong Thương Huyền Tông, Thánh Nguyên Phong bọn họ thật sự có thể là không ngóc đầu lên được.
Thanh Dương chưởng môn gật gật đầu. Sau đó, ông lại nói chuyện với Huyền lão một hồi rồi hóa thành cầu vồng phóng lên trời.
Những Phong chủ khác cũng lục tục ngo ngoe từ từ rời đi.
Chỉ ngắn ngủn một hồi, bên trên đỉnh núi đã không còn mấy người.
Dưới trời chiều, vô số vệt sáng từ bốn phương tám hướng phá không bay đi, đó là những khán giả đi xem thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch.
Tuy rằng thi đấu trành giành vị trí đệ tử thủ tịch đã chấm dứt nhưng mà loại hào khí này, hiển nhiên là còn sẽ kéo dài thêm một thời gian, làm cho toàn bộ Thương Huyền Tông đều có chút náo nhiệt.
Chu Nguyên thở ra một hơi thật sâu. Nhìn về phía Huyền lão ở một bên, hắn ôm quyền nói:
- Lần này thật đúng là may mắn mà có Huyền lão, bảo trụ mặt mũi cho Thánh Nguyên Phong bọn con.
Huyền lão khoát tay áo, nói:
- Lão phu cũng chỉ có thể cưỡng ép trì hoãn một lần nữa mà thôi, dù sao Thánh Nguyên Phong đích thật là đã phong núi quá lâu rồi ...
Dứt lời, hai mắt đục ngầu của Huyền lão nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên rồi ông chậm rãi nói:
- Ba ngày sau, Thánh Nguyên Phong có thể mở lại sơn môn hay không thì phải nhìn năng lực của ngươi rồi.
- Nếu như ngươi lại thất bại nữa, chỉ sợ chúng ta thật sự là chỉ có thể làm theo như lời của Linh Quân kia mà thôi, cần được phá trước rồi lập sau ...