Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 544 - Chương 543: Vượt Qua Ba Thử Thách

Chưa xác định
Chương 543: Vượt qua ba thử thách

Chu Nguyên đứng ở đỉnh cột đá. Vào lúc này, khuôn mặt vốn là còn lưu lại sự hung ác bỗng có chút ngưng trệ. Hắn nhìn qua bóng người dần dần tiêu tán ở sau lưng, giống như là chưa phục hồi lại được tinh thần.

Bóng người kia phóng ra uy áp khủng bố như vậy, thiếu chút nữa là có thể đè sập Chu Nguyên rồi, nhưng mà vì sao ngay khi vừa tiếp xúc lại tựa như là hoa trong gương, trăng trong nước vậy, một đòn liền vỡ vụn?

- Ta vượt qua thử thách này rồi sao?

Chu Nguyên cúi đầu nhìn qua thân thể đầy máu của mình mà cười khổ, hiển nhiên những chuyện lúc trước cũng không phải là ảo giác của hắn, uy áp khủng bố kia đích thật là có tồn tại .

Nhìn về bóng người sắp sửa tiêu tán ở phía sau, Chu Nguyên lại chau mày, sau một hồi khá lâu, hắn ẩn ẩn mới có chỗ hiểu ra.

- Điều mà thử thách này khảo nghiệm có lẽ cũng không phải thật muốn người xông núi đánh bại vị cường giả Thiên Dương Cảnh kia, mà là muốn khảo nghiệm xem khi đối mặt với cường giả cấp độ này, đến tột cùng là người xông núi có đủ dũng khí để công kích hắn hay không ...

Ở dưới uy áp khủng bố như vậy, người bình thường chỉ sợ sẽ trực tiếp bị dọa cho bể mật, chỉ biết đau khổ chèo chống thậm chí từ bỏ, mà muốn cho bọn họ chủ động phát động công kích đối với vị cường giả Thiên Dương Cảnh kia thì không biết sẽ cần bao nhiêu dũng khí.

Đó cũng là một loại tâm tính, là không cam lòng cùng tính bền dẻo, ở trong tuyệt cảnh, vẫn như trước không chịu từ bỏ, mặc dù là dốc hết toàn lực đều muốn tìm ra một tia sinh cơ.

Ở trong thử thách thứ ba này, nếu như vừa lúc mới bắt đầu, Chu Nguyên lựa chọn lần thứ hai chuyển động kim bằng đá, mặc dù cuối cùng thực sự chọn trúng Thái Sơ Cảnh, e rằng cũng không có cách nào thuận lợi thông qua.

Đương nhiên, coi như là lựa chọn vị cường giả Thiên Dương Cảnh kia, nếu như ở dưới uy áp khủng bố kia, Chu Nguyên đánh mất dũng khí, lựa chọn lui về phía sau, không dám bước về phía trước thì chỉ sợ cũng khó có thể vượt qua thử thách này.

Trên con đường trở thành cường giả này có vô số gian nan cũng hiểm trở, không biết sẽ rơi vào tuyệt cảnh bao nhiêu lần, nếu như là không có loại dũng khí cùng sự liều mạng bức bản thân đến cực hạn này mà muốn xông ra lớp lớp vòng vây, từng bước lên cao sẽ dễ dàng vậy sao?

Chu Nguyên hít một hơi thật sâu, áp chế sự kích động ở trong lòng, tới lúc này, hắn mới hiểu được ý tứ lúc trước của Huyền lão.

Trong thử thách này không thể sợ hãi.

Bất luận là sợ hãi khi quay trúng cường giả Thiên Dương Cảnh , hay là sợ hãi khi đối mặt với vị cường giả kia cũng không thể tồn tại, bằng không thì thủy chung không có cách nào thông qua thử thách này.

Nhưng mà cũng may chính là cuối cùng Chu Nguyên đã thành công rồi.

Uỳnh!

Mà ở Chu Nguyên không nhịn được nắm chặt nắm đấm lúc, ở đại điện phía sau, bỗng nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy được ở chỗ đó đóng chặt cửa lớn bằng đồng xanh, đúng là vào lúc này chậm rãi mở ra.

- Người xông núi đã thông qua cả ba thử thách của thí luyện!

Cùng lúc đó, giọng nói hùng vĩ, hờ hững kia vang lên, vọng khắp bốn phương.

Chu Nguyên bắt đầu vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, rửa sạch vết máu ở trên người. Sau đó, hắn khẽ điểm mũi chân xuống đất, nhẹ nhàng nhảy xuống phía dưới, đi tới chỗ cửa lớn bằng đồng xanh lúc trước.

Nhìn qua cửa lớn ở trước mắt, Chu Nguyên biết được, chỉ cần đi qua cánh cửa này, hẳn là có thể chính thức tiến vào trong ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong.

Cuối cùng, sau một năm khổ tu tại Thương Huyền Tông, hắn đã có thể nghênh đón thành quả thu hoạch ngày hôm nay.

Ở thời điểm này, mặc dù là lấy tâm tính của Chu Nguyên, trong đôi mắt đều xuất hiện sự kích động, sau đó hắn không hề do dự, nhấc chân, nhanh chóng bước vào bên trong đó.

- Đạo thánh văn thứ hai, ta đến rồi!

Keng!

Mà ngay khi Chu Nguyên bước vào trong cửa lớn kia thì tựa hồ là có tiếng chuông cổ xưa mà to rõ bắt đầu vang lên, vọng khắp dãy núi này.

...

Quay lại lúc trước, khi Chu Nguyên còn đang đau khổ giãy dụa trong ba thử thách của thí luyện thì ở bên ngoài ngọn núi chính, rất nhiều ánh mắt của Thương Huyền Tông đều đan chú ý đến nơi này.

Nhưng mà bởi vì có phong ấn che lấp, mặc dù là Thanh Dương chưởng môn cùng với năm vị phong chủ đều không có cách nào xem xét được tình huống ở bên trong.

Tất cả mọi người chỉ có thể chờ đợi kết quả cuối cùng.

Mà loại chờ đợi này không thể nghi ngờ là có chút buồn tẻ khiến cho rất nhiều đệ tử cảm thấy nhàm chán mà không ngừng nói chuyện phiếm.

- Chu Nguyên này đến tột cùng là có làm được hay không đây? Đã lâu như vậy mà vẫn không dấu hiệu gì xuất hiện, trước đây ít năm những đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong kia cũng xông núi nhưng tựa hồ không cần lâu như vậy mà.

- Cho nên bọn họ đều đã thất bại.

- Ha ha ha. Thời gian xông núi lâu là có thể thành công hay sao?

- Ta đã từng nghe nói qua, thí luyện mở phong ấn của Thánh Nguyên Phong này có ba thử thách, đây chính là thử thách mà năm đó đích thân lão tổ tự mình thiết trí. Trước đây, nếu như là có đệ tử cảm thấy mình làm được thì đều có thể xông núi, nếu như có thể xông qua thì có thể được lão tổ tự mình chỉ điểm. Phải biết rằng, đây chính là phúc lợi mà chỉ chưởng môn cùng với mấy vị phong chủ năm đó mới có thể hưởng thụ đến!

- Đúng vậy! Ở trong thời kỳ Thương Huyền Tông chúng ta cường thịnh nhất, bao nhiêu thiên kiêu đều có ý đồ xông núi, nhưng cuối cùng người có thể thông qua cũng cực kỳ thưa thớt.

- Ngay cả rất nhiều thiên kiêu trong thời kì kia đều không thể xông qua, Chu Nguyên muốn xông qua, nói dễ vậy sao?

- Theo ta thấy, lần này Thánh Nguyên Phong vẫn như cũ là khó có thể phá giải phong ấn, mở lại sơn môn.

- ...

Vô số tiếng bàn luận xôn xao không ngừng tiếp tục vang lên, truyền khắp núi đồi.

Mà ở trên quảng trường cổ xưa, tàn phá kia, Đệ tử trong hai mạch của Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng đều có sắc mặt ngưng trọng. Khi nghe thấy những lời bàn luận truyền đến kia, bọn họ ngược lại là cũng muốn phản bác, nhưng câu nói đã đến bên miệng lại không thể vang lên thành lời.

Bởi vì bọn họ phi thường tinh tường độ khó của việc xông núi này, bằng không thì nhiều năm như vậy, sao chẳng có ai thông qua được mà Thánh Nguyên Phong cũng sẽ không càng ngày càng xuống dốc.

Chu Nguyên hoàn toàn chính xác là rất ưu tú, nhưng nếu như nói hắn nhất định có thể xông qua thì có lẽ ngay cả chính bọn họ đều không quá tin tưởng.

Hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi mà thôi.

Mà so sánh với cảm xúc vô cùng lo lắng trong khi chờ đợi của bọn họ, đệ tử trong một mạch của Lục Hồng kia thì là thờ ơ lạnh nhạt, đặc biệt là Lục Hồng kia, trên mặt càng nở nụ cười lạnh, Chu Nguyên phá hủy kế hoạch của Linh Quân phong chủ, làm hại một mạch của bọn họ phải ở trong hoàn cảnh thê thảm, Lục Hồng tự nhiên là có oán hận, nhưng mà trở ngại quy củ cho nên cũng không dám làm mấy thứ gì đó.

Nhưng hiện tại, nếu như có thể nhìn thấy Chu Nguyên xông núi thất bại, ngược lại là có thể khiến cho hắn đỡ tức hơn.

Chu Nguyên ngươi không phải là rất lợi hại sao? Còn có thể cướp đoạt đệ tử thủ tịch từ trong tay chúng ta, nhưng mà kết quả cuối cùng chẳng phải là cũng vẫn thất bại hay sao?

Mà đợi đến sang năm, đệ tử thủ tịch của các phong đều muốn tham dự vào quá trình xông núi, đến lúc đó xem đệ tử của Thánh Nguyên Phong này còn có mặt mũi nào nữa.

Trên không trung.

Thanh Dương chưởng môn cùng với năm vị phong chủ đều ngồi ngay ngắn trên đài sen, ánh mắt thâm thúy ngóng nhìn ngọn núi chính nguy nga đang bị bao phủ trong sương mù dày đặc, bọn họ tự nhiên cũng nghe thấy những lời bàn luận đầy khắp núi đồi kia, nhưng mà cũng không có đứng ra ngăn lại, dù sao bọn họ đồng dạng cũng rất rõ ràng độ khó của ba thử thách trong thí luyện.

- Thời gian xông núi đích thật là có hơi lâu.

Linh Quân phong chủ bỗng nhiên nói.

- Ngươi gấp cái gì?

Liên Y phong chủ cũng không bỏ qua cơ hội để mỉa mai.

Thanh Dương chưởng môn nâng bàn tay lên, ra hiệu cho hai người im lặng, sắc mặt ngưng lại, giống như đang tập trung lắng nghe, một lát sau đột nhiên nói:

- Huyền chung vang lên!

Nghe ông nói vậy, con ngươi của mấy người Linh Quân phong chủ, Liên Y phong chủ đều co vào.

Sự yên tĩnh này giằng co đến hơn mười giây, ngay sau đó, một tiếng chuông cổ xưa mà du dương chậm rãi truyền ra từ bên trong ngọn núi chính bị bao phủ trong sương mù này, cuối cùng vang lên, vọng khắp trời đất.

Vào lúc này, tất cả những tiếng ầm ỹ đều đình chỉ.

Tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn núi chính kia, lắng nghe tiếng chuông truyền ra từ bên trong.

Bọn họ đều biết khi tiếng chuông này vang lên cũng đại biểu cho quá trình xông núi chấm dứt.

Mà chỉ có chuông vang bảy tiếng mới có thể chính thức tính toán là có người thông qua ba thử thách của thí luyện, những năm gần đây, không biết đã có bao nhiêu đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong dừng bước ở bên ngoài bảy tiếng vang này.

trên khuôn mặt già nua của hai người Thẩm Thái Uyên, Lữ Tùng trưởng lão cũng đều xuất hiện vẻ khẩn trương.

Ở trong trời đất yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông vang lên, vọng khắp nơi.

Keng!

Keng!

Keng!

...

Từng tiếng chuông không ngừng vang lên, rất nhanh là đã có sáu tiếng chuông vang lên.

Vô số người đều ổn định tinh thần, hít hơi thật sâ nhưng không dám thở mạnh.

Sau khi sáu tiếng chuông vang lên thì tiếng chuông có chút ngưng trệ.

Nụ cười lạnh ở trên mặt Lục Hồng kia đột nhiên mở rộng, trong nội tâm thì là thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

Nhưng mà ngay khi ông ta vừa mới thở dài thì ở giữa trời đất lại có một tiếng chuông to rõ ung dung truyền ra từ trong ngọn núi chính này ...

Bảy tiếng chuông đã vang lên!

Xoạt!

Tựa như là vào thời khắc này, không gian, thời gian như đọng lại. Sau đó, tất cả mọi người đều hưng phấn hoan hô.

Bình Luận (0)
Comment