Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 543 - Chương 542: Thiên Dương

Chưa xác định
Chương 542: Thiên Dương

Tiếng hét to của Chu Nguyên quanh quẩn ở trong đại điện cổ xưa. Mà Chu Nguyên vừa dứt lời thì đúng lúc này, trên đỉnh cột đá tương ứng với Thiên Dương Cảnh kia, bóng người đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng không một tiếng động giống như là pho tượng kia khẽ run lên.

Sau đó, hai mắt không biết đã đóng chặt bao lâu chậm rãi mở ra.

Uỳnh!

Ngay khi người nay mở mắt ra, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện tựa như là đều chấn động, một cỗ uy áp kinh khủng phô thiên cái địa quét ngang ra. Ở dưới uy áp này, không gian đều trở nên vặn vẹo.

Vào lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên cũng biến đổi kịch liệt, hắn chật vật lùi lại phía sau mấy chục bước, sau đó liền cưỡng ép ổn định thân hình. Ngẩng đầu nhìn qua bóng người kia, thần sắc trên mặt hắn lúc này cũng vô cùng khó coi.

Cảm giác áp bách phát ra từ trong cơ thể của người kia làm cho hắn tựa như là đang cõng một ngọn núi cao, vô cùng trầm trọng.

- Đây chính là sự đáng sợ của cường giả Thiên Dương Cảnh sao?

Chu Nguyên cắn chặt hàm răng, cố gắng chịu đựng uy áp này. Ở trong Thương Huyền Tông, mấy người như Thẩm Thái Uyên trưởng lão đều là cường giả ở cấp độ này, nhưng bởi vì ngày bình thường, bọn họ đều cố gắng thu liễm uy áp của mình cho nên Chu Nguyên không có hoàn toàn cảm giác được Thiên Dương Cảnh đến tột cùng mạnh bao nhiêu.

Nhưng mà hiện tại, khi bóng người kia tận tình phát ra uy áp của Thiên Dương Cảnh mà không hề giữ lại, Chu Nguyên mới có thể hoàn toàn minh bạch, ở trước mặt Thiên Dương Cảnh, hắn là tồn tại nhỏ yếu bực nào.

Ở trong ánh mắt cực độ ngưng trọng của Chu Nguyên, bóng người trên đỉnh cột đá kia chậm rãi đứng lên, ánh mắt không chứa tình cảm nhìn qua Chu Nguyên, có thanh âm trống rỗng, hờ hững truyền ra:

- Tiểu bối, ngươi chính là người muốn khiêu chiến với ta hay sao?

Một giọt mồ hôi lạnh xuất hiện ở trên trán Chu Nguyên, hắn xấu hổ cười, nói:

- Không phải rất muốn.

Nếu như không phải là bị buộc thì chỉ khi nào chán sống rồi hắn mới có thể muốn đi khiêu chiến một vị cường giả Thiên Dương Cảnh!

Nhưng mà hiển nhiên là người kia cũng không thèm để ý đến câu trả lời của Chu Nguyên, bởi vì một khi hắn đã bị kích hoạt, Chu Nguyên sẽ không thể lại cải biến lựa chọn nữa.

Vì vậy, con ngươi trống rỗng, hờ hững kia tập trung vào Chu Nguyên, áo bào trên người không gió mà bay phất phới, chỉ thấy bàn chân của hắn đạp mạnh một cái, toàn bộ đại điện đều chấn động.

Uỳnh!

Uy áp kinh khủng kia cũng không ngừng mạnh mẽ hơn, nó tựa như là một sóng lớn cao vạn trượng, đủ sức để đập nát một ngọn núi cao đánh tới Chu Nguyên.

Răng rắc!

vào lúc này, phiến đá dưới chân Chu Nguyên cũng bị uy áp ép nát vụn, uy áp này cơ hồ là muốn ép Chu Nguyên quỳ sát xuống dưới khiến cho xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng răng rắc khi bị đè ép.

Sắc mặt của Chu Nguyên biến đổi giữa hai màu xanh và trắng, hắn điên cuồng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, ý đồ chống cự uy áp này.

Hắn sao có thể nghĩ được rằng cường giả Thiên Dương Cảnh còn không có ra tay, chỉ là phát ra uy áp, cũng đã gần như phá hủy hoàn toàn chiến ý của hắn.

Lúc này, hắn muốn đứng thẳng người lên cũng cực kỳ khó khăn, huống chi là chiến đấu với cường giả Thiên Dương Cảnh.

Thử thách ải này căn bản là khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng!

- Lui ra đi.

Trên đỉnh cột đá, người kia hờ hững nhìn xuống Chu Nguyên đang đau khổ, giãy dụa dưới uy áp của mình và thản nhiên nói.

Thanh âm truyền lọt vào trong tai cũng làm cho Chu Nguyên cắn chặt hàm răng, bàn tay không nhịn được nắm chặt, trong hai mắt cũng dần dần nổi lên tơ hồng, hắn đi tới Thương Huyền Tông này, chịu đựng biết bao gian khổ, lại bỏ ra rất nhiều công sức, mới có thể đoạt được vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, lấy được cơ hội tiến vào ngọn núi chính bị phong ấn.

Chẳng lẽ đến hiện tại, hắn lại phải dừng lại ở chỗ này hay sao?

Chu Nguyên không cam lòng!

Hắn gian nan ngẩng đầu, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người ở trên đỉnh cột đá kia, hô hấp trở nên dồn dập, hai mắt đỏ bừng, cường giả Thiên Dương Cảnh hoàn toàn chính xác là rất khủng bố, nhưng coi như là Thiên Dương Cảnh cũng không có khả năng để cho hắn cam tâm tình nguyện lựa chọn từ bỏ.

- Mặc kệ ngươi mạnh bao nhiêu, có lẽ ngươi có thể tùy tùy tiện tiện ra tay tựu đánh bại ta, nhưng muốn cho ta cam tâm tình nguyện từ bỏ thì không … có … khả …. năng!

Khi tiếng gầm gừ đột nhiên vang lên, Chu Nguyên nhanh chóng chịu đựng áp lực kinh khủng kia, đứng thẳng người lên rồi bước ra một bước, bởi vì cái loại uy áp này, bên trên thân thể của hắn đều có mấy vết thương xuất hiện, máu văng tung tóe ra.

Nhưng hắn vẫn không chú ý chút nào, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người ở trên đỉnh cột đá kia.

Hắn bước ra từng bước một.

Phiến đá dưới chân cũng đã vỡ vụn, trên thân thể của hắn, vết thương càng ngày càng nhiều, cuối cùng trải rộng toàn thân, nhưng Chu Nguyên lại không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại, hắn không ngừng bước về phía trước, tiếp cận cột đá.

Mà bóng người ở trên đỉnh cột đá kia hờ hững nhìn qua cảnh tượng hắn cố gắng giãy dụa, giống như là nhìn con sâu cái kiến vậy, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào là muốn ngăn trở.

- Sao ngươi không chịu ra tay đi? Là cảm thấy ta không đủ tư cách hay sao?

- Ngươi cho rằng cái uy áp này có thể dọa ta sợ được hay sao?

Chu Nguyên bước từng bước một, cuối cùng khi người đầy máu tươi thì hắn đã đi tới chỗ dưới cột đá, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bóng người vẫn như trước chỉ là hờ hững nhìn hắn kia, trên mặt cũng có xuất hiện một nụ cười dữ tợn.

Cái loại uy áp này hoàn toàn chính xác là khủng bố nhưng Chu Nguyên đồng dạng cũng có sự chấp nhất của riêng mình, nếu như đối phương còn không ra tay mà hắn đã bị triệt để dọa bể mật thì quả thực là một loại vũ nhục đối với công sức tu luyện trong những năm này của hắn.

- Nếu như ngươi đã cao ngạo như thế ... Vậy hãy để cho ta đến thử xem, Thiên Dương Cảnh đến tột cùng là mạnh bao nhiêu!

Tiếng gào thét vang lên, vọng khắp đại điện, Chu Nguyên hơi cong chân xuống, sau nháy mắt, sức mạnh trong cơ thể không hề giữ lại mà bạo phát đi ra, sàn nhà đều rạn nứt còn thân hình của hắn thì là khiêng lấy uy áp kinh khủng kia, mãnh liệt phóng lên trời.

Đánh thẳng tới bóng người đang đứng trên cao mà nhìn bao quát xuống kia.

Lúc này, hắn tựa như là một con sói điên, cho dù chết thì trước lúc chết cũng phải điên cuồng cắn đối phương mấy miếng.

Dũng khí cùng sự liều mạng đều là những thứ mà Chu Nguyên chưa bao giờ thiếu.

Bá!

Thân hình của hắn cuối cùng đã xông lên đến đỉnh cột đá.

Mà lúc này, ánh mắt trống rỗng của vị cường giả Thiên Dương Cảnh kia cũng hơi chấn động, khóe miệng khẽ giật giật rồi tựa như là nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai. Sau đó, hắn chậm rãi nâng bàn tay lên.

Trong lòng bàn tay tựa hồ là có sức mạnh cực kì khủng bố đang ngưng tụ.

Cảnh tượng này quả thực làm cho người ta tuyệt vọng.

Nhưng mà lúc này, trong mắt của Chu Nguyên lại chỉ còn lại sự điên cuồng cùng sự tàn nhẫn, hắn căn bản là không thèm để ý đến đòn công kích của vị cường giả Thiên Dương Cảnh kia. Hiện tại, trong đầu của hắn chỉ còn có một ý nghĩ, là muốn cho người sau biết được, coi như là thất bại, hắn cũng muốn mình bại theo một cách có tôn nghiêm.

- A!

Chu Nguyên gầm thét rồi đánh một quyền ra. Một quyền này mang theo nguyên khí cuồn cuộn cùng tiếng nổ hung hăng va chạm cùng với bàn tay đang duỗi ra của vị cường giả Thiên Dương Cảnh kia.

Mặc dù hắn biết được, sau một khắc hắn sẽ nghênh đón một đòn phản kích khủng bố nhưng có thời điểm, hắn không thể lùi bước.

Tối thiểu nhất, hắn cũng đã khiến cho vị cường giả Thiên Dương Cảnh này phải chính thức ra tay, mà không phải cho rằng chỉ dựa vào uy áp là có thể làm cho hắn quỳ lạy xuống, đánh mất dũng khí.

Đối mặt với tuyệt cảnh, Chu Nguyên chưa bao giờ nghĩ tới mềm yếu nhận thua, mà là muốn dùng hết tất cả sức mạnh của mình khiến cho tuyệt cảnh kia bị thủng một lỗ hổng!

Làm như thế, cho dù có thất bại thì tối thiểu cũng không thẹn với lòng mình.

Phanh!

Tại thời khắc quyền chưởng va chạm này, toàn bộ trời đất tựa như là đều trở nên yên tĩnh.

Nhưng mà ngay khi Chu Nguyên đang chuẩn bị thừa nhận đòn công kích đáng sợ thì hắn lại nhìn thấy, đúng là vào lúc này, vị cường giả Thiên Dương Cảnh ở trước mặt kia khẽ run lên, sau đó liền giống như ảo ảnh vậy, bị một quyền của hắn đánh nát ...

Đòn công kích khủng bố trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện.

một quyền của Chu Nguyên rơi vào trong không khí sau đó thân thể của hắn rơi xuống đỉnh cột đá, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và nghi hoặc, hắn quay đầu, nhìn về bóng người còn chưa hoàn toàn tiêu tán ở phía sau kia.

Vào lúc này, sự tàn nhẫn ở trên mặt vị cường giả Thiên Dương Cảnh kia cũng biến mất, hơn nữa ẩn ẩn là còn có một nụ cười vui mừng hiện ra đến.

- Ngươi vượt qua thử thách này rồi.

Bình Luận (0)
Comment