Trong sa mạc mênh mông đầy cát vàng, Chu Nguyên đứng ở trên đồi cát, mờ mịt nhìn qua trời đất yên tĩnh, có chút không biết làm sao.
Trên bầu trời, mặt trời màu vàng tản ra ánh nắng nóng bức đã bị cối xay nghiền nát, cảm giác nóng rực ở trongthần hồn cũng từ từ tiêu tán, hết thảy đều có vẻ cực kỳ hài hòa.
Chu Nguyên gãi gãi đầu, so sánh với một cửa gian nan lúc trước, lúc này đây hắn thậm chí còn không chuẩn bị bắt đầu thì thử thách cũng đã kết thúc ...
Ông ông!
Mà khi Chu Nguyên còn đang cười khổ, chưa biết làm như thế nào thì trên bầu trời chợt có âm thanh kì dị vang lên, hắn ngẩng đầu lên và lập tức nhìn thấy có chất lỏng màu vàng từ trên trời rơi xuống chỗ hắn đứng.
Bên trong chất lỏng màu vàng giống như là có ánh sáng lưu chuyển vậy, nó chảy xuôi xuống, lơ lửng ở trước mặt Chu Nguyên.
- Đây là cái gì?
Chu Nguyên ngạc nhiên chằm chằm vào chất lỏng màu vàng này, khi thứ này xuất hiện, thần hồn trong mi tâm hắn tựa hồ là kịch liệt rung chuyển, tản mát ra một loại cảm giác cực kỳ thèm thuồng, khát khao.
Tựa như là hận không thể nuốt chửng thứ chất lỏng này.
Chu Nguyên có một loại dự cảm, nếu như hấp thu hết số chất lỏng màu vàng này, chỉ sợ cảnh giới thần hồn vốn đã đình trệ gần nửa năm sẽ lại một lần nữa tăng lên.
Thậm chí có thể trực tiếp đạt tới Thực Cảnh hậu kỳ!
- Chẳng lẽ số chất lỏng màu vàng này là thứ mặt trời màu vàng lưu lại sau khi bị nghiền nát hay sao?
Chu Nguyên liếm liếm miệng rồi vội vàng lấy một cái bình ngọc ra và nhanh chóng rót chất lỏng màu vàng kỳ dị kia vào trong đó. Bởi vì hắn tạm thời không biết rõ ràng lắm về lai lịch của thứ này, cho nên tốt nhất là cứ lấy về để cho Yêu Yêu nhìn xem đã.
Hơn nữa, hiện tại, nơi này cũng không phải là chỗ dùng để đột phá cảnh giới.
Chất lỏng màu vàng óng ánh bị chứa vào trong bình ngọc lại càng thêm sáng chói, tựa như là vàng ròng.
Chu Nguyên cẩn thận từng li từng tí thu bình ngọc lại, trong lòng cực kỳ mừng rỡ, hiển nhiên là hắn cũng không nghĩ tới lần này mình không chỉ vượt qua thử thách lại vẫn có thể có được thu hoạch được phần thưởng ngoài ý liệu nữa ...
Mà Chu Nguyên vừa thu hồi chất lỏng màu vàng thì không lâu sau, sa mạc đầy cát vàng này liền hơi hơi chấn động.
- Người xông núi đã thông qua thử thách thứ hai.
Giọng nói hùng vĩ hờ hững kia lại một lần nữa vang lên, quanh quẩn ở trong trời đất.
Nghe được giọng nói này, Chu Nguyên rốt cục thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Hắn thật đúng là sợ bởi vì làm hư mất vầng mặt trời màu vàng kia mà trực tiếp bị phán định thí luyện thất bại, vậy thì thật là khóc đều không có chỗ khóc.
Khi giọng nói hùng vĩ kia tuyên bố xong thì không gian sa mạc đầy cát vàng cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo. Bởi vì đã trải qua một lần cho nên Chu Nguyên ngược lại là không chút kinh hoảng, mà là đứng ở tại chỗ, lẳng lặng cùng đợi biến hóa chấm dứt.
Tiếp theo, có lẽ chính là thử thách cuối cùng.
Chắc hẳn chỉ cần thông qua thử thách này là hắn đã xem như xông núi thành công rồi chứ?
Cát vàng biến mất, cảnh tượng ở trước mắt Chu Nguyên cũng biến hóa. Lúc này, hắn tựa hồ là đứng ở bên trong một đại điện nguy nga, cổ xưa.
Chu Nguyên nhìn chung quanh, sau đó ánh mắt ngừng lại ở phía trước, chỉ thấy được ở chỗ đó, ba cây cột đá cực lớn sừng sững, cột đá loang lổ làm cho Chu Nguyên có cảm giác cực kỳ cổ xưa.
Chu Nguyên chậm rãi nhìn lên phía trên cột đá, khi nhìn thấy cảnh tượng trên đỉnh cột đá, ánh mắt của hắn nhanh chóng co vào.
Chỉ thấy được trên mỗi một cột đá đều có một người đang ngồi xếp bằng.
Ba người này đều đang nhắm chặt mắt lại, tựa như là một bức tượng, không chút sứt mẻ, trên người của bọn họ cũng không có bất kỳ khí tức gì, tựa như chỉ là một con rối.
Mà ở chỗ đỉnh mỗi cột đá còn có khắc chữ.
- Thiên Dương ... Thần Phủ ... Thái Sơ
Chu Nguyên thì thào tự nói, đây là đại biểu cho thực lực của ba người này hay sao? Nếu như cột đá ghi đúng thì trong ba người, người ở bên trái chính là cường giả Thiên Dương Cảnh, người ở giữa là Thần Phủ Cảnh còn người bên phải thì là Thái Sơ Cảnh.
- Thử thách thứ ba, kích thích kim đồng hồ ỏ chỗ trước ba cây cột đá, để nó lắc lư, từ đó lựa chọn đối thủ cho người xông núi, người thông qua sẽ vượt qua thử thách.
- Có hai cơ hội xoay tròn kim đồng hồ, nếu lần đầu không muốn thì có thể lắc lại để một lần nữa chọn lựa đối thủ.
Cùng lúc đó, giọng nói hờ hững kia lại vang lên, quanh quẩn ở trong đại điện.
- Quả nhiên là thế.
Nghe được quy tắc lần này, sắc mặt của Chu Nguyên có chút khó coi, hắn cũng không ngờ thử thách thứ ba này lại đáng sợ như thế, ba tuyển một, hắn chỉ có chọn trúng Thái Sơ Cảnh, mới có khả năng chiến thắng để vượt qua thử thách này.
Mà đổi thành hai người khác, đừng nói là cường giả Thiên Dương Cảnh, coi như là chọn trúng cường giả Thần Phủ cảnh, chỉ sợ Chu Nguyên đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dù sao hiện tại, hắn cũng chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Ngũ trọng thiên mà thôi. Mặc dù sức chiến đấu chính thức của hắn cũng không kém hơn những đệ tử Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên khác, nhưng so sánh với Thần Phủ Cảnh thì vẫn có sự chênh lệch cực lớn.
Nhưng mà cũng may chính là thử thách lần này cho hắn hai lần lắc, như thế này mới có thể đề cao xác suất chọn trúng đối thủ là Thái Sơ Cảnh.
Chu Nguyên cười khổ một tiếng, thật không biết đợi tí nữa nếu như chọn trúng Thiên Dương Cảnh cùng Thần Phủ cảnh thì hắn nên làm cái gì bây giờ.
Hắn lắc đầu, cầu nguyện trong lòng một lần, sau đó liền đi tới phía trước ba cây cột đá cực lớn kia, chỗ đó có một cái kim bằng đá.
Chu Nguyên vuốt cái kim bằng đá này rồi hít một hơi thật sâu, đè nén sự khẩn trương ở trong lòng, cuối cùng cắn răng một cái, hung hăng đẩy cái kim bằng đá kia chuyển động.
Ông ông!
Cái kim bằng đá nhanh chóng xoay tròn, đong đưa qua lại giữa ba cây cột đá cực lớn.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ của cái kim bằng đá này cũng dần chậm lại.
Mà Chu Nguyên vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng mà cái kim kia chỉ.
Cuối cùng, cây kim này rốt cục cũng dừng lại.
Chu Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, da đầu giống như là sắp vỡ, tay chân lạnh buốt, chỉ thấy được cái kim kia rõ ràng là chỉ hướng cột đá của Thiên Dương Cảnh!
Hắn không may chọn trúng đối thủ có thực lực mạnh nhất kia.
- Con mẹ nó!
Thấy thế, Chu Nguyên không nhịn được mà mắng to.
Cường giả Thiên Dương Cảnh chỉ cần tát một cái là có thể đập hắn chết toi rồi, hắn căn bản không có khả năng thông qua thử thách này.
Chu Nguyên âm trầm ngẩng đầu, nhìn bóng người đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên đỉnh cột đá tương ứng với Thiên Dương Cảnh kia. Mặc dù người sau tựa như là không có hô hấp, nhưng chỉ là nhìn thôi, Chu Nguyên cũng cảm giác được áp lực rất lớn.
- Không có khả năng đánh thắng được ...
Chu Nguyên lắc đầu.
- Nhưng mà cũng may, còn có lần lắc thứ hai ...
bàn tay của Chu Nguyên chậm rãi nâng lên, lại một lần nữa cầm vào cái kim bằng đá kia, sau đó liền định lắc cái kim này thêm một lần nữa để lựa chọn lại đối thủ.
Hắn vuốt vuốt cái kim bằng đá thô ráp ở trước mặt, nhưng mà ngay khi hắn sắp dùng sức thì đột nhiên hắn chợt nhớ tới câu nói như có như không của Huyền lão vang lên ở bên tai hắn lúc trước khi tiến vào đường núi,.
- Nhớ kỹ những gì ngươi đã nói lúc trước.
Bàn tay của Chu Nguyên chợt dừng lại.
Huyền lão hiển nhiên sẽ không nhắc nhở hắn về mấy câu nói râu ria, không có tác dụng gì.
- Những gì ta đã nói lúc trước ...
Chu Nguyên hơi trầm mặc, hắn đang cố gắng nhớ lại những gì mình đã nói với Huyền lão lúc chuẩn bị.
- Ngươi có lòng tin sao?
- Vãn bối nào có lòng tin tuyệt đối cơ chứ, chỉ là mặc kệ gặp phải bất luận chuyện gian nan gì, vãn bối cũng sẽ không sợ hãi mà lùi bước.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Chu Nguyên không ngừng thay đổi, hắn lẩm bẩm nói:
- Không thể sợ hãi sao?
Hắn thừa nhận, lúc trước, khi kim đồng hồ chỉ hướng cây cột đá tương ứng với cường giả Thiên Dương Cảnh kia, trong lòng của hắn đã sinh ra cảm giác sợ hãi, bởi vì ở trong suy nghĩ của hắn, đó là địch nhân mà hắn không thể chiến thắng.
Cho nên hắn nhanh chóng lựa chọn lắc cái kim bằng đá kia thêm một lần nữa.
Mà hôm nay, nếu như hắn lại lắc cái kim bằng đá thêm một lần nữa để lựa chọn lại, như vậy nói cách khác, đối mặt với cường giả Thiên Dương Cảnh, hắn chính thức sợ hãi cùng lựa chọn rút lui.
Tiếp tục lắc thêm một lần nữa, thật sự là đúng hay sao?
Thí luyện này thật sự sẽ cho hắn cơ hội thứ hai hay sao?
Hoặc là nói ... Cơ hội thứ hai vốn chính là một cái bẫy.
Trong đại điện cổ xưa hoàn toàn yên tĩnh.
bàn tay của Chu Nguyên đặt ở bên trên cái kim bằng đá nhưng lại thủy chung không hề đẩy xuống. Sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, Chu Nguyên ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài, tiếp đó hắn buông bàn tay ra và lui về phía sau hai bước
Nhìn qua bóng người tản ra áp lực kinh khủng ở phía trên đỉnh cột đá kia, Chu Nguyên lẩm bẩm.
- Chết thì chết thôi ... Thiên Dương Cảnh sao? Chả lẽ lão tử lại sợ ngươi ...
Đột nhiên, hắn giơ tay lên, chỉ về phía bóng người kia, tiếng hét to như sấm vang lên vọng khắp cả đại điện.
- Thiên Dương Cảnh!
- Chính là ngươi rồi!