*thần ma ở đây là cối xay thần
Khi Chu Nguyên ổn định tinh thần lại thì hoàn cảnh chung quanh đã có sự biến đổi to lớn.
Đường núi tràn ngập sương mù biến mất, xung quanh biến thành là một sa mạc đầy cát vàng, nhìn không tận cuối cùng. Mà lúc này, Chu Ngyên đang đứng ở trên một đồi cát. Sa mạc này có nhiệt độ cao đến mức làm cho Chu Nguyên có cảm giác nguyên khí trong trời đất đều đặc biệt khô nóng.
Ở trên không trung có một vầng mặt trời màu vàng, ánh nắng màu vàng không ngừng trút xuống dưới.
- Cái này là cửa thí luyện thứ hai sao?
Nhìn qua sa mạc màu vàng này, Chu Nguyên thì thào tự nói.
- Cửa ải này lại muốn khảo nghiệm cái gì?
Trong khi Chu Nguyên đang lầm bầm lầu bầu, ánh nắng màu vàng đang từ trên cao trút xuống kia, cũng đã chiếu vào thân thể của hắn. Ở dưới sự đề phòng của Chu Nguyên, ánh nắng rơi xuống nhưng mà thân thể cùng với nguyên khí trong cơ thể hắn đều không có bất cứ động tĩnh gì.
- Thứ này không có tác dụng lên thân thể cùng nguyên khí ...
- Như vậy ...
Còn chưa nói hết câu, Chu Nguyên đã nhắm hai mắt lại, bởi vì hắn phát hiện vào lúc này, thần hồn trong mi tâm bỗng nhiên trở nên nóng rực, đau đớn giống như đang ở vào trong lò lửa.
- Cửa ải này dĩ nhiên là nhằm vào thần hồn ...
Nghĩ được chuyện này, con ngươi của Chu Nguyên co vào, rồi hắn lập tức ngồi xuống, khoanh chân, hai tay kết ấn, nguyên khí bắt đầu khởi động hình thành một lớp phòng hộ ở quanh người, ý đồ chống cự ánh nắng màu vàng kia.
Nhưng mà điều này hiển nhiên là không có tác dụng gì, ánh nắng màu vàng không để ý đến lớp phòng ngự bằng nguyên khí kia. Giống như lúc trước, nó xuyên thấu tất cả, trực tiếp chiếu rọi vào thần hồn trong mi tâm.
Vì vậy Chu Nguyên ngừng thi triển nguyên khí, không làm chuyện vô dụng này nữa. Tiếp đó, hắn bắt đầu ổn định tâm thần, toàn lực thúc dục thần hồn. Sau đó, từ trong mi tâm, thần hồn của hắn bắt đầu bay lên, lơ lửng ở trên không trung.
Bởi vì đã đột phá đến Thực Cảnh trung kỳ, cho nên nhìn qua thì thần hồn của Chu Nguyên cũng không khác với người thật lắm, chỉ là bồng bềnh đung đưa, khiến cho người ta có cảm giác hơi mở ảo.
Thần hồn ngồi xếp bằng ở giữa không trung, sức mạnh của thần hồn được Chu Nguyên toàn lực vận chuyển, thủ hộ bản thân.
Ánh nắng màu vàng không ngừng trút xuống. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, nhiệt độ của nó tựa hồ cũng trở nên càng ngày càng cao, đồng thời cảm giác nóng rát ở trong thần hồn của Chu Nguyên cũng đang dần dần tăng lên.
Chỉ trong phút chốc, thậm chí mặt ngoài của thần hồn đều bắt đầu có gợn sóng nhộn nhạo xuất hiện.
Cảm giác được điều này, thần sắc trên mặt Chu Nguyên trở nên cực kỳ ngưng trọng. Bởi vì hắn biết, loại tình huống này cực kỳ nguy hiểm, một khi thần hồn không chịu nổi thì thực có khả năng thần hồn sẽ nhanh chóng bị thiêu hủy, nói như vậy, thân thể này cũng sẽ trở thành túi da vô dụng.
Mà Chu Nguyên hắn cũng sẽ tiêu tán ở giữa trời đất.
Trải qua cửa lúc trước, Chu Nguyên đã biết được, thí luyện này tràn đầy hung hiểm, nếu như sơ sẩy một cái, thực có khả năng đụng phải chịu đựng tổn thất không thể thừa nhận.
- Hình như theo thời gian dần trôi qua, mặt trời màu vàng ở trên bầu trời cũng đang dần thu nhỏ lại ...
Trong khi đang thừa nhận cảm giác nóng rát ở trong thần hồn, Chu Nguyên vẫn như trước cố gắng chú ý đến sự biến hóatrong trời đất này, sau đó hắn phát giác được, mặt trời màu vàng ở trên bầu trời đang dần dần thu nhỏ lại.
- Chẳng lẽ ở trong thử thách thứ hai này, người tham gia phải thừa nhận cảm giác nóng rát ở trong thần hồn thẳng đến khi cái mặt trời màu vàng kia thu nhỏ lại và biến mất hay sao?
Chu Nguyên hơi chút trầm ngâm, cuối cùng hít sâu một hơi. Nếu thử thách thứ hai thực sự là như thế, vậy thì hắn cũng chỉ có thể ngạnh kháng mà thôi.
chung quanh thần hồn của Chu Nguyên xuất hiện từng vòng sáng vô hình, đó là lớp phòng ngự do Chu Nguyên sử dụng sức mạnh của thần hồn biến thành. Những vòng sáng này không ngừng va chạm cùng ánh nắng màu vàng, sau đó bị ánh nắng hòa tan ...
Nhưng mà ngay khi Chu Nguyên chuẩn bị làm như vậy cho đến lúc thử thách thứ hai kết thúc thì đột nhiên hắn cảm giác được thần hồn của mình bỗng nhiên kịch liệt chấn động.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Nguyên cả kinh, chẳng lẽ nhanh như vậy mà thần hồn của hắn đã không kiên trì nổi hay sao? Làm sao có thể, dù gì thì thần hồn của hắn cũng đã đạt đến Thực Cảnh trung kỳ mà!
Chu Nguyên vội vàng ổn định tinh thần, sau đó hắn liền cảm giác được chỗ thần hồn ở trong mi tâm, có hào quang thần bí lóe lên, một thanh âm hùng vĩ như có như không vang lên.
Tựa như thanh âm cối xay chuyển động.
Ở chỗ thần hồn trong mi tâm của Chu Nguyên, trong lúc mơ hồ xuất hiện một cái ấn ký như hình cối xay.
- Là Thần Ma ấn ký mà sư phụ Thương Uyên đã để lại cho ta ...
Chính là bởi vì có cái ấn ký này tồn tại, Chu Nguyên mới có thể tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp. Chỉ là bây giờ, Chu Nguyên cũng không có vận chuyển Quan Tưởng Pháp, cái ấn ký này như thế nào lại đột nhiên xuất hiện mà không bị hắn khống chế?
Ông! Ông!
Lúc này, Thần Ma ấn ký mãnh liệt chấn động, lấy nó làm trung tâm một vòng sáng xuất hiện và nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Ngay sau đó, Chu Nguyên đã phát hiện trời đất có sự biến đổi to lớn.
Sa mạc bắt đầu biến mất, mà thứ nó chuyển biến thành dĩ nhiên là cảnh tượng tinh không vô tận ở trong Thần Ma ấn ký.
Chỉ có điều, ở trong trời sao này, mặt trời màu vàng vẫn như trước lơ lửng, tản ra ánh nắng màu vàng chiếu rọi xuống.
Rầm rầm!
Lúc này, thần hồn của Chu Nguyên đứng ở trong tinh không, trong bóng tối phía sau lưng có tiếng ma sát to, rõ truyền đến. Ngay sau đó, một cái bóng mờ khổng lồ che kín không gian, một cái Hỗn Độn Thần Ma nhìn không thấy điểm cuối cùng mang theo áp lực khổng lồ, chậm rãi xuất hiện.
Nhưng mà lúc này đây, Hỗn Độn Thần Ma cũng không có phóng tới Chu Nguyên, mà là đánh thẳng tới vầng mặt trời màu vàng kia.
Loại cảm giác này tựa như là một con rồng khổng lồ phát hiện mãnh thú xâm nhập lãnh địa mình, muốn bắt đầu phát động đòn tấn công, để khu trục thậm chí tiêu diệt đối phương.
Loại cảm giác này làm cho Chu Nguyên có chút buồn cười rồi chợt nhịn không được gãi gãi đầu.
Mặt trời màu vàng này tựa hồ là đã chọc giận Thần Ma ấn ký.
Từ trong tinh không, Hỗn Độn Thần Ma chậm rãi chuyển động qua, đánh thẳng về phía mặt trời màu vàng.
Mà mặt trời màu vàng tựa hồ cũng cảm ứng được khiêu khích, ánh nắng màu vàng trong giây lát đã tăng vọt, thậm chí là tạo thành ngọn lửa màu vàng, giống như là muốn đốt cháy Hỗn Độn Thần Ma.
Dù ở rất xa nhưng, thần hồn của Chu Nguyên đều cảm thấy được sự nguy hiểm của ngọn lửa màu vàng kia.
Nhưng mà Hỗn Độn Thần Ma giống như là vui mừng chứ không sợ hãi, nó chậm chạp ép qua, tùy ý để ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, cối xay loang lổ không chút sứt mẻ. Cuối cùng khi cối xay chuyển động thì ngọn lửa màu vàng cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Chu Nguyên há to miệng, cái Thần Ma ấn ký này thật đúng là cường hãn, thậm chí ngay cả mặt trời màu vàng bên trong thí luyện này đều không làm gì được nó, nói như thế nào thì thí luyện này cũng do Thương Huyền lão tổ lúc trước lưu lại mà ...
Ở trong tinh không, Hỗn Độn Thần Ma chậm rãi nghiền áp qua, nó nhanh chóng đi tới phía trước mặt trời màu vàng, sau đó cối xay chuyển động, hai kỳ vật này hung hăng chạm vào nhau.
Oanh!
Trong hư không tựa như là có chấn động cuồng bạo bạo phát đi ra.
Ngay cả tinh không vô tận đều xuất hiện dấu hiệu bị nghiền nát.
Nhưng mà Chu Nguyên phát hiện sau một thời gian, ánh sáng màu vàng phát ra từ trong mặt trời màu vàng kia càng ngày càng ảm đạm, hiển nhiên là mặt trời này cũng không có cách nào thừa nhận sự nghiền áp của cối xay rồi. Cuối cùng, sau một thời gian giằng co, cối xay tiếp tục chuyển động còn mặt trời màu vàng đã biến mất ...
Sau đó, tinh không cùng cối xay bắt đầu tiêu tán.
Sa mạc rộng lớn, đầy cát vàng lại một lần nữa xuất hiện ở xung quanh Chu Nguyên.
Chu Nguyên sững sờ nhìn lên bầu trời, lúc này mặt trời màu vàng đã không còn tản mát ra ánh nắng màu vàng nóng rát thần hồn kia nữa ...
Chu Nguyên gãi gãi đầu, có chút mờ mịt tự nhủ:
- Như vậy ... Tính toán vượt qua kiểm tra rồi sao?
Cửa ải này vốn là dùng để khảo nghiệm sức chịu đựng của thần hồn của người xông cửa, nhưng ngay cả Chu Nguyên cũng không nghĩ tới, Thần Ma ấn ký bên trong thần hồn của hắn sẽ bá đạo như thế, không chỉ nhanh chóng đã bị dẫn động còn nghiền nát mặt trời màu vàng kia nữa ...
Hiện tại, mặt trời màu vàng kia cũng đã biến mất, khảo nghiệm còn tiếp tục được hay sao?
Chu Nguyên nhìn qua bầu trời, trong lúc nhất thời cũng có chút mờ mịt.