Đường núi uốn lượn giống như là một con rồng đá, đứng lẻ loi trơ trọi chiếm giữ ở giữa trời đất, sương mù xung quanh bắt đầu xuất hiện, ánh mắt không có cách nào nhìn được phía xa khiến cho hết thảy mọi thứ đều có vẻ thần bí cùng với quỷ dị.
Mà lúc này, ở trên đường núi dài dòng và buồn chán này, một bóng người đang chậm rãi leo lên.
Bóng người kia tự nhiên chính là Chu Nguyên đang xâm nhập đường núi thí luyện.
Giờ phút này, khuôn mặt của hắn đã trở nên tái nhợt, không còn có chút huyết sắc nào, nguyên khí chấn động quanh người cũng trở nên cực kỳ suy yếu, bởi vì hôm nay trong khí phủ của hắn bốn ngàn viên tinh thể nguyên khí vốn sáng chói, đã chỉ còn sót lại có 300 viên cuối cùng ...
Số nguyên khí mà hắn vất vả tu luyện nhiều năm đã biến mất hơn phân nửa một cách quỷ dị.
Ở trong tình huống không có cách nào phân biệt ra cuối cùng đây là sự thật hay chỉ là ảo cảnh, chuyện này đủ để cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nếu như là đổi lại một người có tâm trí không kiên định, chỉ sợ đã sớm chân nhũn ra không đi nổi nữa.
Nhưng mà Chu Nguyên không có dừng lại, hắn cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn về phía trước, đều đã chạy tới một bước này, nếu như lại lùi bước thì những khổ cực phải chịu lúc trước không lâu chỉ là uổng phí hay sao?
- Bằng 300 viên tinh thể nguyên khí này, ta có thể kiên trì đến cuối cùng hay sao?
Chu Nguyên mím môi thật chặt, nhưng mà bất kể như thế nào, ngay khi nguyên khí tiêu hao đến mức hầu như không còn, có lẽ mọi chuyện sẽ có biến hóa.
Trong nội tâm vẫn giữ vững niềm tin như vậy, Chu Nguyên lại lần nữa cất bước.
Từng bậc thang đá bị hắn chậm rãi vượt qua.
Bên trong khí phủ, từng viên tinh thể nguyên khí không ngừng biến mất ...
Chỉ trong thời gian nửa nén hương, 300 viên tinh thể nguyên khí cuối cùng rốt cục đã gần như biến mất hết.
Chu Nguyên dừng chân ở trên một bậc thang đá, sắc mặt âm trầm không xác định, bởi vì lúc này ở bên trong khí phủ của hắn, một viên tinh thể nguyên khí cuối cùng kia rốt cục cũng thời gian dần trôi qua mà trở nên ảm đạm rồi triệt để biến mất.
Vào lúc này, tất cả nguyên khí trong cơ thể đều biến mất.
Trong nháy mắt đó, một loại cảm giác vô cùng suy yếu xuất hiện làm cho Chu Nguyên thấy cực kỳ khó chịu. Đã rất nhiều năm rồi hắn không có lại cảm nhận được loại suy yếu này ...
Nhớ năm đó, khi không có cách nào khai bát mạch, hắn lúc nào cũng phải chịu đựng loại cảm giác suy yếu này.
Vào lúc này, sức mạnh mà hắn vất vả tu luyện nhiều năm đều mất đi.
Chu Nguyên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra. Hắn xoay người, nhìn qua đường núi dài dòng mà buồn chán ở sau lưng và trầm mặc một lát. Vào lúc này, hắn có một loại cảm giác.
Nếu như lúc này hắn quay đầu đi trở về thì số nguyên khí đã biến mất kia có lẽ sẽ đều quay trở lại.
Chỉ có điều, nói như vậy, không thể nghi ngờ tương đương với việc hắn đã thất bại trong lần thí luyện này.
Hoặc là ...
Tiếp tục bước về phía trước ...
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn qua đường núi vẫn như trước nhìn không thấy cuối cùng ở phía trước. Vào lúc này, trong cơ thể của hắn đã không còn nguyên khí rồi mà bởi vì nguyên khí biến mất, sức mạnh của thân thể cũng có dấu hiệu suy yếu.
Tiếp tục bước về phía trước không thể nghi ngờ là sẽ phải thừa nhận thêm sự dày vò này nữa. Đến lúc hoàn thành thí luyện, nguyên khí còn có thể trở lại hay sao? Chuyện này hắn không có cách nào xác định.
Đến tột cùng là hắn nên lựa chọn như thế nào?
Chu Nguyên đứng ở tại chỗ, trầm mặc hồi lâu rồi sự do dự trong đôi mắt cũng dần dần biến mất.
- Mặc kệ trước mắt là thật hay là giả, tất cả lại có thể như thế nào? Năm đó, ta khó khai bát mạch nhưng cũng chưa từng buông tha, mặc dù thật sự là nguyên khí biến mất thì ta cũng chỉ cần tu luyện lại thêm một lần là được!
- Hiện tại, tối thiểu nhất là ta đây vẫn còn có năng lực tu luyện.
- Năm đó, cho dù là ở trong thời khắc mê mang nhất, ta đều có thể chờ đến ánh rạng đông. Hiện tại, những chuyện này lại dựa vào cái gì mà có thể quật ngã ta được?
Trong ánh mắt của Chu Nguyên có sự kiên quyết hiện lên. Sau đó, hắn không có một tia do dự, đôi chân hơi có vẻ trầm trọng lại lần nữa nâng lên, sau đó vững vàng đạp xuống dưới đất.
Cho dù không có nguyên khí cũng không có khả năng làm cho hắn buông tha đơn giản như vậy!
Con đường tu luyện cần có dũng khí từ trước đến nay chưa từng có, nếu như chỉ sợ đầu sợ đuôi, sợ là khó có thành tựu trên việc tu luyện.
Trên đường núi, Chu Nguyên lại một lần nữa chậm chạp leo lên, Tuy rằng bước chân trầm trọng, nhưng đôi mắt của hắn ngược lại là càng ngày càng sáng ngời, trong đó đã không còn có sự chần chờ cùng sợ hãi của lúc trước.
Mà chuyển biến thành sự kiên nghị cùng không hề dao động.
Hắn chậm rãi tiến từng bước một, mặc dù mỗi một lần tiến lên, bước chân đều trầm trọng như núi.
Mà khi Chu Nguyên gian nan tiến lên từng bước một, hắn cũng không có phát hiện, ở phía sau, đám người đứng ngoài lập tức ngạc nhiên bởi vì vào lúc này con đường bằng đá cổ xưa bỗng nhiên bắn ra hào quang sáng chói.
Ngay sau đó, từng bậc thang đá bắt đầu mờ dần, biến thành từng tia sáng màu vàng phóng lên trời.
Ở phía sau, những tia sáng màu vàng bay múa trong trời đất, cuối cùng truy đuổi bóng người chậm chạp leo lên ở phía trước và nhanh chóng xông vào trong thân thể hắn.
Vào lúc này, thân thể của Chu Nguyên cũng chấn động mạnh.
Hắn rốt cục cảm giác được cái gì đó và giật mình quay đầu lại rồi lập tức nhìn thấy những tia sáng màu vàng bay múa đầy trời, vẫn còn như chim bay vào rừng vậy, đã nhanh chóng chui vào trong cơ thể của hắn.
Bên trong khí phủ, tinh thể nguyên khí vốn đã biến mất thì vào lúc này bắt đầu xuất hiện, từng viên từng viên một vừa xuất hiện đã tản ra hào quang sáng ngời.
Nguyên khí hùng hồn lại lần nữa tràn ngập khắp cơ thể.
Loại cảm giác thân thể tràn ngập sức mạnh rốt cục đã trở lại rồi!
Chu Nguyên nở nụ cười vui vẻ, trong lòng như trút được gánh nặng. Cuối cùng, hắn đã hiểu được, con đường lên núi này là để khảo nghiệm tâm tính.
Nếu như là người bình thường, khi đã mất đi nguyên khí mà mình vất vả tu luyện trong nhiều năm thì tất nhiên cảm thấy bối rối sợ hãi, thậm chí ngay cả Chu Nguyên cũng không phải là ngoại lệ.
Chỉ là, đối mặt với loại tình huống này thì nên lựa chọn như thế nào?
Là buông tha cho việc tiến về phía trước để quay về hay là cẩn thận đứng yên, hoặc là bảo trì sự kiên định như một để tiếp tục tiến lên?
Ở trên đường trở thành cường giả chính thức, nguyên khí cũng không phải là thứ trọng yếu nhất, quan trọng là ... tâm tính cùng với sự kiên nghị của bản thân. Khi bản thân có được những thứ sau thì nguyên khí tự nhiên sẽ lại lần nữa trở về.
Lúc này đây, mặc dù nguyên khí biến mất chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đó lại cũng là một lần tôi luyện khắc sâu ào trong trí nhớ.
Con đường bằng đá dài dằng dặc ở sau lưng theo thời gian trôi qua cũng dần biến mất, vô số tia sáng màu vàng bay múa, không ngừng chui vào trong cơ thể của hắn, sau một hồi, rốt cục tia sáng màu vàng đã không còn.
Sau khi tia sáng màu vàng đều tiến vào trong cơ thể, hai mắt của Chu Nguyên khép hờ để cảm ứng, sau đó hắn giật mình mở mắt ra, trong mắt có sự kinh hỉ hiển lộ.
Bởi vì bên trong khí phủ, đúng là trong nháy mắt này, số lượng tinh thể nguyên khí sáng chói lóng lánh kia đã tăng lên tới 5000 viên!
Hơn nữa, mỗi một viên tinh thể nguyên khí đều sáng ngời và cực kỳ ổn định, thực sự không phải giống như là sử dụng ngoại lực mà vội vàng tu thành.
Trong thời gian ngắn ngủi như thế mà số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của hắn tăng thêm tới một ngàn viên!
Cái này cơ bản tương đương với công sức khổ tu trong hơn một tháng của Chu Nguyên!
Hiển nhiên, đây chính là phần thưởng vì đã thông qua con đường núi này.
Nụ cười tươi ở trên mặt Chu Nguyên càng ngày càng sáng lạn. CÓ được phần thưởng này, những đau khổ cùng kinh hãi lúc trước coi như là không có phí công chịu đựng.
Sương mù trên con đường lên núi bắt đầu chấn động, giọng nói hờ hững thuộc về Huyền lão cũng lại một lần nữa vang vọng.
- Thí luyện có ba thử thách, thử thách thứ nhất, Chu Nguyên đã thông qua.
Khi giọng nói này vừa kết thúc, Chu Nguyên phát hiện con đường bằng đá dài dằng dặc ở dưới chân mình bắt đầu biến mất, trời đất chung quanh cũng dần dần xuất hiện biến hóa.
Hắn đứng yên ở tại chỗ, không có kinh hoảng mà ngưng thần cùng đề phòng để chờ đợi biến hóa hoàn thành.
Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn qua cảnh tượng trời đất vặn vẹo ở trước mắt, nguyên lai con đường núi thí luyện này mới là thử thách thứ nhất, quả thật là hung hiểm, quỷ dị, khó trách nhiều đệ tử thủ tịch như vậy đều không có cách nào xông qua.
Chỉ là, thử thách thứ nhất đã gian nan như thế, vậy thì hai cửa phía sau sẽ khó khăn như thế nào đây?
Sau một khoảng thời gian, sự biến hóa trong trời đất rốt cục đã triệt để hoàn thành.
Hoàn cảnh xung quanh cũng lại một lần nữa xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.