- Thử thách trên đường núi...
Nhìn thấy thân hình Chu Nguyên biến mất trong màn sương mù, trên không trung, trưởng giáo Thanh Dương không nhịn được cảm thán một tiếng:
- Cửa ải đường núi này không chỉ biến hóa khó lường, lại còn vô cùng hung hiểm, ai cũng không thể biết trước là mình sẽ gặp phải thử thách gì...
- Còn nhớ ngày đó khi sư phụ còn ở nơi đây, chỉ cần có đệ tử có thể vượt qua thử thách trên đường núi này thì sẽ được người trực tiếp dạy dỗ chỉ điểm. Chỉ tiếc là thử thách con đường này khó khăn tới mức dù cho trong thời kỳ mạnh nhất của Thương Huyền tông cũng chưa có đệ tử nào có thể vượt qua.
- Cũng không biết cậu thanh niên Chu Nguyên này có thể thành công hay không?
Một vị lão ông lông mày trắng đứng ở một bên nghe vậy, nói:
- Bây giờ, con đường này cũng được đặt vào trong cơ chế phong ấn của Thánh Nguyên Phong, chúng ta cũng không thể nào biết được tình huống cụ thể xảy ra ở bên trong, xem ra cũng chỉ đành phán đoán dựa vào lúc Huyền Chung vang lên.
- Huyền Chung có thể reo vang 9 lần, chỉ khi khiến cho nó vang lên ít nhất là sáu tiếng vang thì mới được tính là vượt qua.
Ở nơi Chủ Phong của Thánh Nguyên Phong có một chiếc chuông mà năm đó Thương Huyền lão tổ để lại. Mà khi có một người xông sơn thành công thì Huyền Chung sẽ tự động vang lên, dựa vào số tiếng vang để làm đánh giá thành tích cho người vừa xông sơn.
Mà đáng giá cao nhất chính là khi tiếng chuông vang lên 9 lần.
Thực ra chỉ cần khiến cho Huyền Chung vang lên sáu lần liền đã được coi như thành công. Chỉ tiếc là trong suốt những năm qua, cứ một đời lại một đời đệ tử Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong đi tới nơi đây, lại không một lần nào có thể khiến cho Huyền Chung vang lên đủ sáu tiếng.
Một lần có thành tích tốt nhất cũng chỉ là năm tiếng chuông, quả là khiến cho người ta tiếc nuối.
- Cậu nhóc này cũng khá có bản lĩnh đây, nói không chừng thật sự có thể khiến cho Huyền Chung vang lên đủ sáu tiếng. -Phong chủ Liên Y của Tuyết Liên Phong cười tủm tỉm nói.
Nói xong, nàng còn liếc xéo Phong chủ Linh Quân vốn vẫn đang đứng ở một bên, không nói một lời nào, một chút. Trong mấy ngày này, chắc hẳn là kẻ này chẳng có giờ phút nào dễ chịu, bởi vì việc giao phạt một phần năm tài nguyên tu luyện của Kiếm Lai phong đã bắt đầu tiến hành.
- Tiếng chuông vang sáu lần? Dù cho có là ở thời đại của chúng ta cũng có ít người có thể đạt tới. -Phong chủ Linh Quân thản nhiên nói.
Ngụ ý trong lời nói là không cảm thấy Chu Nguyên có thể thành công.
- Còn nhớ hồi cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch diễn ra thì ngươi cũng đã từng nói như vậy nhỉ? -Đôi môi đỏ của Phong chủ Liên Y cong lên, nói.
Ánh mắt Phong chủ Linh Quân lập tức trở lên lạnh lùng, hừ một tiếng.
- Vậy cứ chờ xem đi!
Ngay trong nháy mắt khi Chu Nguyên bước vào trong màn sương mù thì hắn có thể cảm nhận được thiên địa ở xung quanh đang bắt đầu biến hóa, ngay trong chớp mắt tiếp theo, hắn phát hiện mình đã đang đứng ở trên một con đường lên núi rất cổ xưa.
Ở hai bên của đường núi là một mảng sương mù không cách nào thấy rõ, còn con đường bằng đá thì kéo dài dằng dặc từ dưới chân, uốn lượn mà lên, tựa như một con rồng quấn quanh cả ngọn núi lớn.
Mà Chu Nguyên thì đang đứng lẻ loi trơ trọi ở đầu đoạn đường, so sánh với sự hùng vĩ của thiên nhiên thì thật là nhỏ bé.
- Đây chính là con đường xông sơn đấy ư? -Chu Nguyên nhìn con đường núi trước mặt, lẩm bẩm.
- Thử thách đường núi, nguy hiểm khó lường, người xông sơn cẩn thận!
Ngay khi Chu Nguyên vẫn còn đang quan sát con đường trước mặt, thì bất chợt có một âm thanh hờ hững vang lên quanh quẩn giữa đất trời.
Chu Nguyên chớp chớp mắt, cảm thấy âm thanh này rất quen tai, hơi nghĩ nghĩ, lại đột nhiên giật mình. Bởi vì âm thanh này chẳng phải là của Huyền lão đấy sao? Chỉ khác là không mang theo sự già nua như hiện nay mà thôi.
Chẳng lẽ lúc trước khi thử thách này được thành lập thì là do Huyền lão để lại âm thanh hay sao?
Chu Nguyên cười thầm một tiếng, không nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị bước ra bước chân đầu tiên.
- Nhớ kỹ lời hứa lúc trước của ngươi!
Chỉ là ngay khi bước chân hắn vừa mới định đưa ra thì có một âm thanh giống như tiếng than thở vang lên bên tai.
Chu Nguyên nao nao, lần này thì tiếng nói này thật sự là của Huyền lão...
Hắn nháy mắt mấy cái, cũng không đáp lại, chắc hẳn đây là lời truyền âm của Huyền lão.
Chỉ có điều, câu nói này là có ý gì?
Chu Nguyên suy nghĩ một lát, tạm thời bình tĩnh lại, tập trung tinh thần quan sát bốn xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra sự khác thường nào.
Nhìn thế nào cũng chỉ thấy ngọn núi này rất là bình thường.
Nhưng Chu Nguyên hiểu rõ đó là chuyện không thể nào. Bằng không thì vô số đệ tử Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong đã không thất bại khi gặp phải nó.
Hơi trầm ngâm một lát, Chu Nguyên vẫn quyết định bước chân lên, chỉ khác là toàn bộ tinh thần đã tập trung đề phòng.
Bước chân đặt lên tảng đá lát đường, cũng không có sự dị thường nào xuất hiện, Chu Nguyên do dự một chút, lại tiếp tục cất bước tiến lên.
Kỳ lạ là sau khi đã đi được mười mấy bước mà bốn xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, không có khác thường gì.
- Chẳng lẽ cửa ải này đã tồn tại quá lâu, bị hỏng rồi? -Chu Nguyên tự nói.
Chỉ là ngay khi âm thanh của hắn vừa mới thoát ra, trong nháy mắt tiếp theo, đột nhiên con ngươi Chu Nguyên co rút lại, bởi vì tại thời khắc này, hắn thật sự đã nhận ra một vài chỗ không bình thường.
Loại cảm giác không bình thường này cũng không phải là đến từ phía bên ngoài, ngược lại, lại bắt nguồn từ trong chính cơ thể của hắn.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, tại trong Khí Phủ của mình, một viên tinh thể nguyên khí đang dần dần trở nên ảm đạm, tựa như đang bị tiêu tán đi.
Loại tiêu tán này cũng không phải là sự tiêu hao bình thường, mà phảng phất như bị một thứ gì đó không biết tên nuốt mất, là thật sự biến mất mãi mãi...
“Làm sao lại thành như vậy?!”
Trong nội tâm của Chu Nguyên cực kỳ chấn động, sắc mặt khó coi nhìn về phía con đường bằng đá cổ xưa trước mắt. Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi kỳ dị.
Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn con đường đâm thẳng vào trong màn mây mù trước mặt.
“Chắc hẳn là muốn người tham gia thử thách phải đi đến đoạn cuối cùng của con đường núi trước khi nguyên khí bên trong cơ thể biến mất hầu như không còn?”
Ánh mắt Chu Nguyên lấp lóe, chợt hít sâu một hơi, trong tình huống này thì không thể do dự thêm được nữa, phải nhanh chóng tăng tốc tiến lên, tìm hiểu rõ xem con đường này đang thử thách cái gì.
Trong lòng quyết tâm, Chu Nguyên không chần chờ thêm nữa, trực tiếp cất bước về phía trước, dọc theo con đường bằng đá dài dằng dặc này mà tiến lên.
Khi Chu Nguyên bước qua từng bậc thang đá, hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, trong Khí Phủ của mình, từng viên tinh thể nguyên khí vốn vẫn luôn tỏa sáng lại đang dần dần bị dập tắt, cuối cùng biến mất.
Nguyên khí phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên cũng tương ứng mà dần dần trở nên yếu bớt.
Khuôn mặt Chu Nguyên hiện lên vẻ trầm trọng, năm ngón tay nắm chặt lại, tâm tình cực kỳ kém. Dù sao bất kể là ai khi phải đứng trơ mắt nhìn thực lực của mình đang ngày càng biến mất thì chỉ sợ là không cách nào có thể giữ bình tĩnh được.
Bởi vì từng chút từng chút nguyên khí này cũng là do Chu Nguyên phải cố gắng lắm mới có thể tu luyện ra được.
Khi từng viên tinh thể nguyên khí biến mất thì tốc độ leo núi của Chu Nguyên lại càng gấp gáp.
Sau thời gian một nén nhang...
Trên khuôn mặt của Chu Nguyên đã lộ ra mồ hôi, hơn bốn nghìn viên tinh thể nguyên khí bên trong Khí Phủ đã biến mất hơn phân nửa...
Đối với tình huống quỷ dị thế này thì dù cho có là người kiên cường cũng sẽ bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Phù!
Chu Nguyên thở ra một hơi, con đường thử thách này quả nhiên danh bất hư truyền, quỷ dị đến mức làm cho lòng ngươi kinh sợ.
Lại qua một lúc…
- Lại biến mất thêm 100 viên...
Chu Nguyên thì thào nói, ánh mắt u tối. Đối mặt với loại tình huống này thì dù cho là hắn cũng cảm thấy có chút run rẩy.
Hắn không dám khẳng định là tại trước lúc số lượng tinh thể nguyên khí của mình hoàn toàn biến mất thì mình có thể đi đến cuối cùng của con đường hay không.
Hơn nữa, điều mà Chu Nguyên không dám xác định là dù cho có đi đến được đoạn cuối của con đường thì liệu đã được tính là vượt qua cửa ải này hay chưa?
Đối mặt với con đường thử thách cực kỳ quái dị này, trong lòng Chu Nguyên bắt đầu hiện lên cảm giác bất an.