Khi toàn bộ Thương Huyền Tông còn đang đắm chìm trong dư âm do cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch mang lại thì thời gian ba ngày đã lặng lẽ trôi qua.
Một ngày này, toàn bộ Thánh Nguyên Phong lại trở nên náo nhiệt.
Bởi vì vào hôm nay, lần đầu tiên sau khi trở thành đệ tử Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, Chu Nguyên thực hiện chức trách đầu tiên của mình, cũng chính là chức trách quan trọng nhất, đó chính là xông qua Chủ Phong của Thánh Nguyên Phong, phá vỡ phong ấn, mở lại sơn môn của Thánh Nguyên Phong.
Đây chính là mục tiêu cố gắng biết bao năm qua của nhiều đời đệ tử cùng các trưởng lão của Thánh Nguyên Phong. Chỉ tiếc mỗi lần cố gắng đều va phải thất bại.
- Chỉ khi mở lại được sơn môn, giải trừ phong ấn, Thánh Nguyên Phong mới có thể trở thành một trong bảy phong chân chính của Thương Huyền tông. Lúc đó mới có thể mạnh mẽ tuyển nhận các đệ tử ưu tú, phát triển sơn môn, thoát khỏi tình trạng ngày một suy yếu hiện nay.
- Mà lại, nghe nói là nếu như lần này Thánh Nguyên Phong vẫn còn thất bại thì sang năm, Chưởng giáo sẽ hạ lệnh để các đệ tử Thủ tịch của sáu ngọn núi khác cũng được tham dự vào công việc này.
- …
Một ngọn núi mà đến cả việc phá vỡ phong ấn mở ra sơn môn cũng phải dựa vào đệ tử của ngọn núi khác, thì dù cho có được mở ra, cũng sẽ chẳng được các đệ tử khác coi trọng. Thế nên, tất cả các đệ tử Thánh Nguyên Phong đều hi vọng rằng Chu Nguyên, người vẫn luôn tạo nên những kỳ tích khó tin kể từ khi bước chân vào Thương Huyền tông, sẽ có thể sáng tạo kỳ tích thêm một lần nữa.
Một nơi ở khu vực sâu trong Thánh Nguyên Phong.
Trên một khu vực quảng trường cũ kỹ, quanh năm bị bao phủ bởi sương mù, nhưng hôm nay lại trở nên náo nhiệt, hôm nay, cơ hồ tất cả đệ tử của Thánh Nguyên Phong đều tụ tập về đây.
Đệ tử thuộc ba mạch đứng chia ra làm hai nhóm, tụ tập ở trên quảng trường.
Trong đó đệ tử nhất mạch của Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng thì khá là thân mật, thậm chí còn cười đùa với nhau, sau đó cùng dùng ánh mắt chán ghét nhìn về phía đối diện.
Ở nơi đó, đệ tử nhất mạch của Lục Hồng đang tập trung, bầu không khí hơi có vẻ ngột ngạt, hiển nhiên sự thất bại trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch trước đó khiến cho bọn hắn phải gánh chịu áp lực rất lớn.
Mà đệ tử của Kiếm Lai phong càng có ý kiến cực lớn với bọn, cho rằng bọn hắn vô năng mới khiến cho Kiếm Lai phong bị tổn thất nặng nề như vậy.
Về phần đệ tử của hai mạch còn lại thì đều cười mỉa mai, dù sao lúc trước, khi nhất mạch của Lục Hồng gia nhập Thánh Nguyên Phong thì đều kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì. Đến bây giờ lại thua triệt để như vậy, thử hỏi làm sao không khiến cho người ta cười chê cho được?
Gương mặt Lục Hồng hết sức âm trầm lướt qua phía đối diện, cuối cùng dừng lại ở trên một thân ảnh trẻ tuổi đang đứng ở trung tâm của nhóm người, trong mắt lộ ra sự căm hận.
“Hừ, cứ đắc ý đi!”
“Thật sự cho rằng mình có thể dễ dàng xông phá ngọn Thánh Nguyên Phong này ư? Chu Nguyên, bây giờ ngươi hưởng thụ tiếng hoan hô sung sướng nhiều tới mức nào, thì đợi đến khi gặp phải thất bại sẽ phải hứng chịu sự dè bỉu lớn tới chừng ấy!”
- Chu Nguyên, lần này, Thánh Nguyên Phong chúng ta có thể mở lại sơn môn hay không là phụ thuộc cả vào cậu đấy! -Tại phía trước của hai mạch đệ tử, trưởng lão Lữ Tùng cười híp cả mắt, nhìn về phía Chu Nguyên và nói.
- Này lão già, ngươi đừng có gây áp lực cho đệ tử của ta! -Thẩm Thái Uyên đứng ở một bên nghe vậy, trừng Lữ Tùng một cái, sau đó lại quay đầu nói với Chu Nguyên:
- Cố hết sức là được, không cần gánh vác điều gì. Mặc dù nói việc mở ra sơn môn là hết sức quan trọng, thế nhưng cũng không cần ngươi gánh vác một mình. Dù sao, trước đó thì rất nhiều đệ tử ưu tú của chúng ta đều gặp phải thất bại, dù cho ngươi có thất bại thêm một lần thì cũng sẽ không có ai nói điều gì.
Nghe lời này, trong lòng Chu Nguyên cảm thấy ấm áp. Ngày thường Thẩm Thái Uyên vẫn luôn tỏ ra nghiêm khắc cứng nhắc, thế nhưng lại luôn luôn thật lòng đối xử với Chu Nguyên, cho dù là ở thời khắc quan trọng thế này vẫn động viên hắn.
Dù sao, cái cảm giác khi sự chờ mong của tất cả mọi người đều đặt trên vai mình cũng rất nặng nề.
- Xin Thẩm sư yên tâm, con sẽ cố gắng dốc hết toàn lực! -Chu Nguyên ôm quyền nói. Không nói tới việc này quá trọng yếu với Thánh Nguyên Phong, đối với riêng Chu Nguyên mà nói thì đây cũng là mục tiêu quan trọng mà hắn vẫn luôn hướng tới. Thế nên chính hắn cũng sẽ không cho phép bản thân được thất bại.
Thẩm Thái Uyên duỗi ra bàn tay gầy guộc, vỗ nhẹ lên bờ vai Chu Nguyên, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Tại phía bên ngoài của quảng trường, có vô số bóng người đang đứng chờ ở đó. Đây đều là các đệ tử đến từ những ngọn núi khác. Nếu như nói trước kia, số lượng đệ tử đến đây quan sát cũng không nhiều, Dù sao trải qua bao nhiêu năm, Thánh Nguyên Phong đã quá mức xuống dốc. Thế nhưng năm nay Thánh Nguyên Phong lại trở nên khác biệt.
Biểu hiện của Chu Nguyên trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch lần này khiến cho tất cả các đệ tử không còn dám khinh thường ngọn núi vốn chỉ còn có hai, ba mạch này nữa. Thế nên trong lần xông sơn này, số lượng đệ tử đến đây quan sát tăng vọt đáng kể.
Dù sao ở thời điểm hiện tại, Chu Nguyên cũng được coi là nhân vật đáng chú ý của Thương Huyền tông, mọi cử động đều khiến người khác chú ý.
Keng!
Khi càng ngày càng có nhiều đệ tử từ các ngọn núi khác chạy tới, thì đột nhiên giữa đất trời vang lên một tiếng chuông quanh quẩn, ngay sau đó, tất cả các đệ tử đều nhìn thấy có sáu chùm sáng rực rỡ bay xuống từ trên trời, từng luồng khí tức tỏa ra từ sáu cái cột sáng mênh mông mà vĩ đại, lan tràn ra xung quanh khiến cho đất trời rung động.
Đó là Chưởng giáo Thanh Dương cùng các vị Phong chủ.
Hàng năm, cứ mỗi khi đến sự kiện xông sơn của Thánh Nguyên Phong thì sáu vị đứng đầu đều sẽ xuất hiện. Dù sao, dù cho Thánh Nguyên Phong có xuống dốc tới cỡ nào thì nó cũng đã từng là nơi bế quan tu luyện lâu năm của Thương Huyền lão tổ.
- Không biết năm nay sơn môn của Thánh Nguyên Phong có thể mở ra hay không? -Chưởng giáo Thanh Dương nhìn ngọn núi cao lớn nguy nga bị bao phủ trong màn sương mù quanh năm ở trước mặt, không nhịn được cảm thán một tiếng.
Năm người còn lại cũng trầm mặc lại, ngắm nhìn ngọn núi cao lớn trước mắt này, nhớ tới năm đó khi Thương Huyền lão tổ vừa mới sáng lập Thương Huyền tông. Lúc ấy toàn bộ Thương Huyền tông cũng chỉ có một ngọn núi, cũng chính là ngọn Thánh Nguyên Phong này.
Mà mỗi người bọn họ đều đã từng tu luyện ở nơi đây.
Chỉ tiếc thời gian trôi nhanh, người sư phụ từng tay nắm tay dạy bọn họ đã mất đi, thế sự thật là biến ảo vô thường.
Chưởng giáo Thanh Dương lắc nhẹ tay áo, cảm xúc thu lại, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía quảng trường có phần cũ kỹ ở bên dưới, nói:
- Chu Nguyên, nếu đã chuẩn bị xong xuôi thì hãy bắt đầu đi.
Nghe thấy câu nói này thì vô số ánh mắt của người xung quanh đều nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi kia.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Chu Nguyên ôm quyền hành lễ với sáu người Chưởng giáo, sau đó chậm rãi tiến lên.
Lúc này, Huyền lão đã đang đứng chờ ở trước một ngôi đại điện cổ xưa, trong tay còn cầm lấy cây chổi trúc, con mắt đục ngầu nhìn về phía Chu Nguyên:
- Có lòng tin không?
Chu Nguyên cười một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh và nói:
- Đệ tử đâu có cái gì gọi là lòng tin tuyệt đối, chỉ có thể khẳng định dù cho gặp phải bất cứ gian nan gì thì cũng không hề e sợ lùi bước là được.
Huyền lão gật đầu, nhìn Chu Nguyên thật kỹ, không nói thêm gì nữa, cây chổi trúc trong tay đột nhiên quét qua.
Ô ô!
Đột nhiên có một cơn gió xoáy thổi qua không trung, sau đó, trong vô số những cái nhìn chăm chú xung quanh, chỉ thấy màn sương mù vẫn luôn bao phủ ngọn Chủ Phong quanh năm bị xé ra một cái khe.
Khe hở bị xé ra, để lộ ra một con đường cổ xưa.
Mà không gian ở xung quanh đó cũng có dấu hiệu bị vặn vẹo.
- Đi đi thôi, cứ thuận đường này mà đi! -Huyền lão nói.
Chu Nguyên quan sát con đường cổ xưa trước mặt, hít sâu một hơi, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt lại, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ kiên định cùng quyết tâm.
Cuối cùng, suốt một năm khổ tu kể từ khi bước chân vào Thương Huyền tông, Chu Nguyên đã chờ đợi được tới giờ khắc này.
Mặc kệ con đường phía trước có khó khăn tới nhường nào, Chu Nguyên hắn cũng sẽ không lùi bước.
Thế là, dưới sự quan sát của vô số người, bước chân Chu Nguyên chậm rãi tiến tới, sau cùng đi qua màn sương mù, chính thức đặt chân lên con đường cổ xưa kia, ngay lúc đó, màn sương xung quanh cũng lập tức khép lại che phủ ánh mắt của tất cả mọi người.