Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 546 - Chương 545: Bức Tượng Lão Tổ Màu Xanh Ngọc

Chưa xác định
Chương 545: Bức tượng lão tổ màu xanh ngọc

- Huyền Chung vang lên chín tiếng...

Ngay sau khi Chu Nguyên bước qua cửa lớn bằng đồng xanh, hắn cũng đã nghe được chín tiếng chuông vang vọng mà du dương truyền ra từ trong núi kia, lúc này hắn cũng có chút ngây người, trong mắt có thần sắc chấn động hiện ra đến.

Hiển nhiên là ngay cả chính bản thân hắn đều không nghĩ tới, thành tích lần này của hắn có thể đạt tới trình độ để Huyền Chung vang lên chín tiếng.

- Là vì Cối Xay đã nghiền nát mặt trời màu vàng kia sao? Cho nên Huyền Chung mới cho đánh giá cao như vậy ...

Chu Nguyên gãi gãi đầu. Hắn thật sự không có dã tâm quá lớn, dù sao chỉ cần Huyền Chung vang lên bảy tiếng chuông là mục đích của hắn đã hoàn thành rồi.

Đương nhiên, có thể khiến cho Huyền Chung vang thêm hai tiếng, hắn tự nhiên cũng không có kháng cự, dù sao vậy đây cũng là biểu thị sự tán thành của Huyền Chung đối với lần xông cửa này của hắn.

Nhưng mà biết được kết quả này cũng làm cho hắn thở ra một hơi thật dài, như trút được gánh nặng, đợi đến khi tiếng chuông hoàn toàn chấm dứt thì cũng đại biểu cho hắn chính thức thông qua được ba cửa ải của thí luyện.

Áp chế cảm xúc kiêu ngạo ở trong lòng, Chu Nguyên ngẩng đầu, chỉ thấy được phía trước có đường núi làm bằng đá xanh không ngừng uốn lượn đi lên, hắn có thể thấy được dòng suối, thác nước ở hai bên đường núi.

Sương mù ở chỗ này đã biến mất, hiển nhiên là Chu Nguyên đã xâm nhập đến bên trong ngọn núi chính.

Mà dọc theo đường núi về phía trước, chắc hẳn ... Là có thể đạt tới mục đích.

Chu Nguyên liếm liếm bờ môi, không hề do dự, lập tức nhấc chân chậm rãi đi về phía trước dọc theo đường núi kia.

Cứ đi như thế ước chừng khoảng mười mấy phút đồng hồ sau, bước chân của hắn đã giảm chậm lại, bởi vì đường núi đã đến cuối cùng, chỉ thấy được ở trên đỉnh ngọn núi chính nguy nga, một tòa đại điện cổ xưa lẳng lặng đứng sừng sững ở trong mây mù.

Tòa đại điện này có phong cách cực kỳ cổ xưa, ở phía trên tường ngoài có những vết loang lổ đặc trưng của năm tháng.

Tòa đại điện này đúng là chủ điện của Thánh Nguyên Phong!

Chu Nguyên đứng ở phía trước chủ điện, ánh mắt nóng bỏng nhìn qua vào bên trong, đạo Thánh văn thứ hai mà hắn tha thiết ước mơ kia có lẽ là được giấu ở trong tòa chủ điện này.

Chu Nguyên nhìn chung quanh một lần, sau đó định nhấc chân bước tiếp, nhưng mà chỉ sau một cái nháy mắt, hắn vội vàng dừng lại, nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt hết sức ngạc nhiên, chỉ thấy được không gian bên ngoài tòa đại điện này ẩn ẩn có dấu vết giống như là bị nghiền nát.

Một loại khí tức nguy hiểm không có cách nào để hình dung phát ra.

- Bên ngoài chủ điện này lại vẫn có một tầng phong ấn đáng sợ như thế hay sao?

Sắc mặt của Chu Nguyên trở nên cực kỳ ngưng trọng. Tầng phong ấn này cho hắn cảm giác được sự nguy hiểm quả thực còn kinh khủng hơn những phong ấn ở bên ngoài núi kia.

Hắn không chút nghi ngờ, lấy thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần thoáng chạm đến tầng phong ấn này là sẽ bị nó đánh chết ngay tức khắc, hài cốt không còn, thậm chí ngay cả cường giả Thiên Dương Cảnh đến đây thì cũng sẽ chịu chung số phận.

Hiển nhiên là tầng phong ấn này chính là một tầng phòng hộ cuối cùng để bảo vệ chủ điện.

Lúc này, Chu Nguyên cũng có chút lúng túng, thật vất vả mới xông qua được ba cửa ải của thí luyện, cho rằng một đường đi tới sẽ rất bằng phẳng, tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một tầng phong ấn? Chẳng lẽ hắn phải rời núi, thỉnh mấy người Thanh Dương chưởng môn ra tay hay sao? Nhưng mà hắn cũng có điều lo lắng, lúc này mà để cho mấy người Thanh Dương chưởng môn tiến đến, chỉ sợ bọn họ sẽ phát hiện thánh văn tồn tại ...

Chu Nguyên có chút trầm ngâm, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn vỗ vỗ đầu nói:

- Suýt chút nữa là quên mất nó rồi.

Sau đó, bàn tay của hắn vỗ vào túi Càn Khôn ở bên hông, một vầng sáng bay lên và rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, đó là một tấm lệnh bài bằng ngọc trắng, rõ ràng là ấn tín Thương Huyền lão tổ lưu cho Chu Nguyên lúc còn ở bên trong Thánh Tích Chi Địa.

Thương Huyền lão tổ đã từng nói qua, dựa vào ấn tín này, Chu Nguyên có thể phá giải phong ấn.

- Cũng chỉ có thể thử xem thôi ...

Mặc dù cũng không dám khẳng định vật ấy sẽ có tác dụng nhưng Chu Nguyên cũng không còn biện pháp nào khác.

Hắn nâng bàn tay lên, lệnh bài bằng ngọc trắng là chậm rãi bay lên và dần dần tiếp xúc với phong ấn bên ngoài chủ điện.

Nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, Chu Nguyên vô cùng khẩn trương, toàn thân ở trong trạng thái đề phòng, một khi phát hiện có chuyện không đúng xảy ra là sẽ có thể nhanh chóng chạy đi.

Lúc này, trên lệnh bài bằng ngọc trắng có hào quang ôn hòa phát ra, ngay sau đó, Chu Nguyên thấy được phong ấn vô cùng khủng bố kia nhanh chóng tan rã tựa như là tuyết đọng gặp phải dung nham vậy.

Chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủn, phong ấn bao phủ bên ngoài chủ điện đã biến mất.

Không gian vốn vặn vẹo cũng theo thời gian trôi qua mà dần khôi phục.

- Dễ dàng như vậy ...

Chu Nguyên khẽ giật mình, rồi chợt không nhịn được tặc lưỡi. May mắn mà lão tổ lưu lại cho hắn ấn tín này, bằng không thì với thực lực của hắn, có đánh vỡ đầu cũng không thể làm gì tầng phong ấn này.

Hắn xòe bàn tay ra, lệnh bài bằng ngọc trắng bay ngược lại và rơi xuống trong tay.

Ánh mắt của hắn lại một lần nữa nhìn về phía trước. Lúc này, bên ngoài chủ điện đã triệt để là không có trở ngại, vì vậy hắn không hề do dự, nhanh chóng tiến lên, đẩy cái cửa lớn đã đóng chặt không biết bao nhiêu năm của chủ điện kia ra.

Cót két.

Cửa lớn hơi lay động rồi từ từ mở ra, khí tức cổ xưa đập vào mặt.

Không gian bên trong điện khá rộng rãi, ngọn đèn vẫn như cũ là còn đang cháy, sàn nhà bóng loáng như gương, tựa như là không dính khói bụi của thời gian.

ánh mắt của Chu Nguyên nhanh chóng dừng lại ở vị trí trung tâm của đại điện, chỗ đó có một bức tượng đá màu xanh ngọc, tượng đá chính là điêu khắc một thiếu niên tuấn mỹ. Chu Nguyên cũng không xa lạ gì với khuôn mặt này, bởi vì đó chính là khuôn mặt của Thương Huyền lão tổ mà hắn đã bái kiến ở trong Thánh Tích Chi Địa.

Bức tượng lão tổ màu xanh ngọc trông rất sống động, ánh mắt thâm thúy, ôn hòa, tản ra cảm giác thần bí, đồng thời cũng thể hiện được một loại uy nghiêm mà Chu Nguyên không có cách nào để nói rõ.

Bởi vì đã từng là đệ nhất cường giả của Thương Huyền Thiên, cho nên mặc dù lúc này, ở đây chỉ là một bức tượng đá nhưng hiển nhiên là cũng có được uy năng thần bí nào đó.

- Lão tổ, chúng ta lại gặp mặt ...

Nhìn qua bức tượng đá màu xanh ngọc, Chu Nguyên không nhinn được mà cảm thán một câu ở trong lòng.

Nếu như không phải là đã gặp tàn ảnh của Thương Huyền lão tổ ở bên trong Thánh Tích Chi Địa, có lẽ hắn cũng không nhất định sẽ đến Thương Huyền Tông và cũng sẽ không lựa chọn Thánh Nguyên Phong nhưng mà đến lúc này, hắn ngược lại là rất cảm tạ chỉ điểm của lão tổ đối với hắn ...

Hắn khom người cúi đầu với bức tượng đá màu xanh ngọc, sau đó ngẩng đầu lên, thử nói:

- Lão tổ, con đến rồi, đạo Thánh văn thứ hai kia ở đâu vậy?

Nhưng bức tượng đá màu xanh ngọc vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ánh mắt ôn hòa, thâm thúy kia vẫn nhìn Chu Nguyên.

Chu Nguyên xấu hổ cười, nói:

- Xem ra con phải tự mình tìm kiếm rồi.

Nói xong, Chu Nguyên đứng dậy, đi dạo một vòng quanh đại điện, nhưng cũng không có gì thu hoạch. Cuối cùng, hắn đi về chỗ trước bức tượng đá màu xanh ngọc, ở chỗ này, hắn ngược lại là nhìn thấy một cái ấn bằng ngọc.

Cái ấn bằng ngọc toát lên vẻ cổ xưa. Lúc cầm nó lên, Chu Nguyên cảm thấy cực kỳ trầm trọng, chỉ thấy được phía dưới cái ấn bằng ngọc có in hai chữ Thánh Nguyên.

- Chắc hẳn đây chính là ấn tín của phong chủ Thánh Nguyên Phong.

Chu Nguyên như có điều suy nghĩ. Chính là vì không có cái ấn bằng ngọc này mà trong những năm gần đây, Thánh Nguyên Phong bọn họ thủy chung không có phong chủ xuất hiện.

Đáng tiếc! Mặc dù ấn tín của phong chủ cũng rất quý trọng, nhưng Chu Nguyên lại không có nhiều hứng thú, cho nên cuối cùng hắn vẫn thả nó trở về chỗ cũ.

Hắn tìm tới tìm lui nhưng cũng không phát hiện dấu vết nào cho thấy đạo Thánh văn thứ hai kia đã từng tồn tại ở chỗ này.

Chuyện này làm cho Chu Nguyên có chút nóng nảy, hắn tốn nhiều công sức như vậy, lý do không phải là vì đạo Thánh văn thứ hai kia hay sao? Kết quả hôm nay đã đến chỗ này nhưng lại không tìm thấy thánh văn.

- Lão tổ, ngài sẽ không trêu chọc ta chứ?

Chu Nguyên lẩm bẩm nói, chợt hắn khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn, tỏ ra buồn khổ nhìn chằm chằm vào bức tượng đá màu xanh ngọc.

Ánh mắt của một người cùng một tượng đá đối diện nhau.

Trong nháy mắt đó, Chu Nguyên tựa hồ là cảm giác được con ngươi của tượng đá hơi lóe sáng một cái.

Chu Nguyên nao nao, trong lòng ẩn ẩn có chút hiểu ra, vì vậy hắn tập trung tinh thần, ở chỗ sâu trong con ngươi, Phá Chướng thánh văn chậm rãi lưu chuyển. Ngay sau đó, Chu Nguyên quát khẽ một câu ở trong lòng.

- Phá Chướng thánh văn!

Sau khi vận chuyển Thánh văn, Chu Nguyên thấy được bức tượng đá màu xanh ngọc ở trước mắt tựa hồ là có chút biến hóa. Theo thời gian dần trôi qua, tượng đá trở nên trong suốt, ánh mắt của Chu Nguyên chậm rãi di động, cuối cùng ngừng lại trên bàn tay đang duỗi ra của tượng đá.

Chỉ thấy được chỗ đó, ở chỗ sâu trong đá xanh có một đạo Quang Văn cổ xưa mà thần bí lẳng lặng chiếm cứ, tản ra khí tức mênh mông.

Nhìn qua đạo Quang Văn cổ xưa, thần bí kia, trái tim của Chu Nguyên lập tức đập mạnh, tựa như là tiếng trống trận vậy, mà trên khuôn mặt cũng có thần sắc kích động hiện ra.

Đạo Thánh văn thứ hai kia quả nhiên là ở chỗ này!

Bình Luận (0)
Comment