Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 546: Địa Thánh Văn

Chưa xác định
Chương 546: Địa Thánh văn

Quang Văn thần bí tản ra một loại sức mạnh to lớn làm cho người ta kinh hãi, nó lẳng lặng tồn tại ở chỗ sâu trong bàn tay của tượng đá, cái loại cảm giác quen thuộc này làm cho Chu Nguyên nhanh chóng xác định đây chính là đạo Thánh văn thứ hai mà hắn đau khổ tìm kiếm kia ...

Lúc này, lồng ngực của Chu Nguyên hơi phập phồng, tim cũng đập nhanh hơn, một lát sau mới khôi phục lại bình thường. Nhưng lúc này trong đôi mắt lại tựa như là có ngọn lửa đang cháy lên vậy, như thế nào cũng khó dập tắt được.

Dù sao mục tiêu mà hướng tới bấy lâu này rốt cục đã xuất hiện ở trước mắt, cái loại tâm tình này thật sự là khó có thể kiềm chế.

Chu Nguyên chậm rãi tiến lên, đi đến trước chỗ bức tượng màu xanh ngọc, bàn tay run nhè nhẹ vươn ra, nhẹ nhàng tiếp xúc với bàn tay của bức tượng kia.

Cảm giác lạnh buốt phát ra từ chỗ lòng bàn tay.

Trên bàn tay màu xanh ngọc có ánh sáng màu xanh lá cây mãnh liệt tỏa ra, một đạo Thánh văn kia chậm rãi nhúc nhích giống như là có linh tính vậy.

Chu Nguyên vận chuyển nguyên khí, cẩn thận từng li từng tí quấn quanh bàn tay, ý đồ vây khốn đạo Thánh văn kia.

Ông!

Nhưng mà đạo Thánh văn thần bí kia tựa hồ là không muốn để Chu Nguyên thực hiện được ý đồ, nó hơi chấn động và nguyên khí đã bị đánh tan tác. Sau đó Phốc một tiếng, nó thoát ly khỏi bàn tay màu xanh ngọc, muốn bỏ chạy.

Thấy thế, Chu Nguyên lập tức hoảng hốt, nếu để cho Thánh văn chạy mất thì hắn thật sự là khóc cũng không có chỗ để khóc.

Oanh!

Đúng lúc này, từ trong cơ thể cuả Chu Nguyên, nguyên khí hùng hồn không hề giữ lại mà bộc phát ra, hóa thành tầng tầng quầng sáng bằng nguyên khí bao vây đạo Thánh văn thần bí kia lại.

Ông ông!

Nhưng mà đạo Thánh văn thần bí kia chỉ khẽ chấn động là đã khiến cho tất cả những quầng sáng kia bị tan rã.

Hiển nhiên là đạo Thánh văn thần bí này có được một loại sức mạnh cực kỳ thần diệu, nếu như không phải là nó không có tính công kích thì chỉ sợ tình cảnh của Chu Nguyên sẽ cực kỳ hung hiểm.

Sau khi phá hủy hết những quầng sáng bằng nguyên khí mà Chu Nguyên tạo ra, đạo Thánh văn thần bí kia lại tiếp tục nhanh chóng bay vè phía bên ngoài đại điện.

Chu Nguyên gấp đến độ đầu đầy là đổ mồ hôi, hắn không nghĩ tới đạo Thánh văn thứ hai này lại khó thu phục đến như thế, rõ ràng lúc trước lão tổ cũng không hề nhắc nhở hắn về điểm này!

Ông!

Nhưng mà, ngay khi Chu Nguyên đang khẩn trương, lòng nóng như lửa đốt thì đột nhiên ở chỗ sâu trong con ngươi, Phá Chướng Thánh văn mãnh liệt chuyển động, rồi lại có thêm một đạo tia sáng thần bí mãnh liệt bắn thẳng vào đạo Thánh văn sắp sửa trốn chạy kia.

Ngay sau khi bị tia sáng bắn trúng, đạo Thánh văn kiệt ngao bất tuần kia lập tức ngừng lại, tựa hồ là cảm thấy chấn động quen thuộc, vì vậy mới chậm rãi bay trở về, bay quanh Chu Nguyên vài vòng.

Chu Nguyên thì cũng không dám có một cử động nhỏ nào, nhìn đạo Thánh văn thứ hai này với ánh mắt tha thiết, mong chờ, sợ nó đột nhiên lại bay mất.

Lúc này, Chu Nguyên cũng đã hiểu được rồi, đạo Thánh văn thứ hai này cũng có được một loại năng lực thần bí, muốn lấy được cũng không phải là việc dễ dàng như hắn nghĩ vậy, lúc trước hắn có thể lấy được Phá Chướng Thánh văn đó là mượn nhờ ấn ký Thần Ma.

Cho nên muốn thu phục đaọ Thánh văn thứ hai này, hẳn là cũng cần đến Thánh Vật cũng cấp hiệp trợ.

Trước mắt, ấn ký Thần Ma không có tác dụng quá lớn trong việc thu phục đạo Thánh văn thứ hai này, nhưng cũng may chính là Phá Chướng Thánh văn kịp thời xuất thủ ...

Ở bên trong ánh mắt tha thiết chờ mong của Chu Nguyên, đạo Thánh văn thần bí kia đi dạo quanh hắn gần mười vòng, cuối cùng là bởi vì cảm nhận được sức mạnh đồng nguyên tới từ Phá Chướng Thánh văn, nó mới chậm rãi rơi xuống.

Chu Nguyên xòe bàn tay ra để cho đạo Thánh văn kia rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Đạo Thánh văn này vừa rơi xuống thì đã lập tức tan ra tựa như là băng gặp nhiệt độ cao vậy, sau đó nó nhanh chóng thẩm thấu vào trong cơ thể Chu Nguyên, hòa vào máu thịt.

Một hình xăm thần bí, tối nghĩa, cổ xưa xuất hiện ở trong tay Chu Nguyên.

Chu Nguyên vội vàng nắm chặt bàn tay, sợ nó lại chạy một lần nữa, nhưng trên mặt lại có xuất hiện nụ cười vui sướng.

Bởi vì sau khi đạo Thánh văn kia dung nhập vào trong lòng bàn tay của hắn thì hắn lập tức cảm giác được có một tin tức xuất hiện ở trong đầu mình.

- Địa Thánh văn, Thánh văn thứ hai của Thương Huyền Thánh Ấn, có thể chấp chưởng đại địa, hấp thu nguyên khí đại địa, có thể cường hóa thân thể.

- Nguyên lai đạo Thánh văn thứ hai này có tên là Địa Thánh văn.

Chu Nguyên thì thào tự nói, rồi hắn chợt có chút nghi ngờ tự nói:

- Nguyên khí đại địa là gì? Cường hóa thân thể là sao?

Hắn gãi gãi đầu, mới nghe qua thì tựa hồ Địa Thánh văn này thuộc về loại phụ trợ chiến đấu.

Nhưng mà trước mắt, hắn cũng không có thời gian để nếm thử. Hắn nắm chặt bàn tay, hình xăm Địa Thánh văn kia cũng theo thời gian trôi qua mà mờ dần, sau đó ẩn giấu ở bên trong máu thịt, khó có thể nhìn trộm.

Đạo Thánh văn thứ hai này cuối cùng là cũng đã tới tay.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, chính thức như trút được gánh nặng, một trong số các mục tiêu chính để hắn đi vào Thương Huyền Tông cuối cùng là đã đạt đến.

Ông!

Ngay khi Chu Nguyên còn đang mừng rỡ vì đạo Thánh văn thứ hai đến tay thì ở trước mặt hắn, trong ánh mắt của bức tượng màu xanh ngọc kia chợt có hào quang phát ra.

Chu Nguyên cả kinh, vội vàng lui ra phía sau hai bước.

Hào quang ngưng tụ ở trước mắt hắn, cuối cùng theo thời gian trôi qua dần tạo thành bốn chữ cổ sáng lấp lánh.

- Đây là gì?

Chu Nguyên hơi nao nao, sau đó thì thầm:

- Huyền Nguyên Động Thiên ư?

- Huyền Nguyên Động Thiên là cái gì?

Chu Nguyên nhíu mày, rồi ánh mắt đột nhiên co vào, nói:

- Chẳng lẽ đây chính là ... Là manh mối về đạo Thánh văn thứ ba kia sao?

Lúc trước Thương Huyền lão tổ đã từng nói qua với hắn, chỉ khi nào hắn lấy được đạo Thánh văn thứ hai thì mới có thể nói cho hắn biết manh mối về đạo Thánh văn thứ ba, trước mắt xem ra, đạo Thánh văn thứ ba này chỉ sợ là tồn tại ở bên trong chỗ gọi là Huyền Nguyên Động Thiên kia.

Nhưng mà đối với danh từ này, Chu Nguyên ngược lại là có chút lạ lẫm, xem ra về sau hắn nên sưu tập một ít tư liệu có quan hệ với Huyền Nguyên Động Thiên này mới được.

Phải biết, bốn đạo Thánh văn này chính là được tách xuống từ Thương Huyền Thánh Ấn, đệ nhất Thánh Vật của Thương Huyền Thiên. Đây chính là cơ duyên lớn bằng trời, nếu có cơ hội gom góp đủ cả bốn đạo, Chu Nguyên tự nhiên là không thể nào buông tha.

Bốn chữ cổ ở trước cũng theo thời gian trôi qua mà dần tán đi, bức tượng màu xanh ngọc kia cũng khôi phục lại bộ dáng bình thường, không nhìn ra được chút dị dạng nào.

Chu Nguyên lộ vẻ do dự, sau đó cúi người, trịnh trọng lạy với bức tượng màu xanh ngọc kia một cái rồi nói:

- Lão tổ yên tâm, con sẽ tận lực sưu tập bốn đạo Thánh văn kia tới tay.

Chỉ cần có Thánh văn nơi tay, cho dù là Thánh Cung kia đã tìm được Thương Huyền Thánh Ấn, cũng không có khả năng trở thành Thiên Chủ của Thương Huyền Thiên.

Dù sao căn cơ của hắn vẫn còn ở Thương Huyền Thiên, cho nên tự nhiên sẽ không vui mừng khi nhìn thấy Thánh Cung cường đại, nói như vậy, người mang bốn đạo Thánh văn là hắn cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Làm xong những chuyện này, hắn mới chậm rãi rời khỏi đại điện, đứng ở bên ngoài cửa điện.

Oanh!

Cùng lúc đó, từ trong điện bức tượng màu xanh ngọc có ánh sáng màu xanh lá cây phóng lên trời, ánh sáng màu xanh lá cây lan tràn, ở những nơi mà nó đi qua, phong ấn bao phủ chỗ ngọn núi chính đều chậm rãi tan rã.

Sương mù vốn đang tràn ngập khắp ngọn núi cũng giống như thủy triều rút đi.

Rốt cục vào ngày hôm nay, ngọn núi chính bị phong bế nhiều năm của Thánh Nguyên Phong lại một lần nữa thấy được ánh mặt trời.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng chuông to rõ, cổ xưa không ngừng vang vọng ở trên ngọn núi chính, nó quanh quẩn trời đất tựa như là đang chúc mừng.

Bên ngoài ngọn núi chính, trên không trung, nhìn qua sương mù ở trên ngọn núi chính đã tán đi, Thanh Dương chưởng môn cũng cảm thán một tiếng. Sau đó, ông đứng dậy, khom người cúi đầu với ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong.

- Chúc mừng Thánh Nguyên Phong mở lại sơn môn!

Thánh Nguyên Phong chính là chỗ bế quan năm đó của Thương Huyền lão tổ, cho nên cái cúi đầu này của ông kỳ thật cũng là đang bái lão tổ.

Năm vị phong chủ khác cũng đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị trịnh trọng cúi đầu xuống.

- Chúc mừng Thánh Nguyên Phong mở lại sơn môn!

Giọng nói trầm thấp, hùng vĩ của bọn họ quanh quẩn ở giữa trời đất, làm cho toàn bộ Thương Huyền Tông đều nhìn về phía Thánh Nguyên Phong với ánh mắt rung động.

Từ hôm nay trở đi, Thương Huyền Tông lại một lần nữa tập hợp đủ bảy Phong.

Bình Luận (0)
Comment