Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 568 - Chương 567: Chạy!

Chưa xác định
Chương 567: Chạy!

Ngay sau khi, giọng nói to rõ của Thanh Dương chưởng môn vẫn còn đang vang vọng ở trong trời đất thì toàn bộ đại địa đã tựa như là đều chấn động kịch liệt, chỉ thấy được ở phía trước, mây mù bao phủ chung quanh Nguyên Trì bắt đầu biến mất với tốc độ nhanh đến mức mà mắt thường có thể thấy được.

Đại dương mênh mông lại một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt của các đệ tử.

Đệ tử đai tím thì cũng coi như là khá bình tĩnh, dù sao hàng năm bọn họ đều có cơ hội tiến đến mấy lần, nhưng những đệ tử không phải kia đai tím đều vô cùng kích động, trong đôi mắt, ngoại trừ thần sắc chờ mong thì cũng chỉ là chờ mong. Dù sao ở trong dĩ vãng, bọn họ đều chỉ có thể ở bên ngoài quan sát mà cũng không có tư cách tiến vào.

Trên không trung, nhìn thấy Nguyên Trì đã mở ra, hai tay của Thanh Dương chưởng môn chợt kết ấn, lập tức có một luồng sức mạnh to lớn giống như mênh mông, vô tận từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng bao phủ khu vực này.

Rống!

Mặt đất chấn động, giống như là có rồng đất chui ra, sơn mạch cũng đang kịch liệt rung chuyển, trong lúc mơ hồ tựa như là có tiếng rồng ngâm vang lên từ sâu trong lòng đất.

Rất nhiều đệ tử đều không biết được đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà có thể cảm giác được dưới lòng bàn chân có chấn động đáng sợ bạo phát ra.

Vào lúc nà, con ngươi của Chu Nguyên cũng đột nhiên co lại. Bởi vì trong người có Oán Long độc lại còn tu luyện Tổ Long Kinh, cho nên hắn có thể cảm giác được ở bên trong chấn động khác thường này có ẩn chứa Long khí. Nếu như hắn đoán không sai thì hẳn đây chính là Nguyên Long mạch ở dưới mặt đất của Thương Huyền Tông.

Hắn ngẩng đầu, nhìn qua Nguyên Trì, ở bên trong cảm giác của hắn, lúc này tựa hồ là có một luồng sức mạnh mênh mông đang dũng mãnh tràn vào trong Nguyên Trì.

Rầm rầm!

Đúng lúc này, Nguyên Trì bắt đầu nổi sóng, những con sóng lớn cao đến mười ngàn trượng xoáy lên, che khuất bầu trời.

Chỉ trong vòng mấy tức ngắn ngủn, Nguyên Trì lúc trước còn đang yên bình, tĩnh lặng đã trở nên vô cùng cuồng bạo. Đối mặt với cảnh tượng này, mặc dù là đệ tử đai tím, sắc mặt đều khẽ biến đổi.

Nguyên Trì lúc này không thể nghi ngờ là sẽ càng thêm hung hiểm hơn ngày thường lúc bọn họ tiến vào.

Ngao! Ngao!

Mà lúc này, dựa vào những con sóng lớn kia, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, ở bên trong Nguyên Trì có vô số con thủy thú đang thét dài. Ở dưới sự trợ giúp của Nguyên Long Khí đang không ngừng tràn vào, Nguyên Trì cũng không ngừng sinh ra thủy thú, đồng thời thể tích của chúng cũng đang không ngừng to lên.

Ở bên trong Nguyên Trì vô tận, từng luồng khí tức nguy hiểm lặng yên bùng lên.

Vô số đệ tử đều lặng lẽ nuốt nước bọt, hiển nhiên lúc này là thời khắc Nguyên Trì nguy hiểm nhất trong năm, đương nhiên, trong nguy hiểm cũng ẩn chứa cơ duyên lớn.

Trong cơ thể của những con thủy thú kia có ẩn chứa Nguyên Tủy, có thể cung cấp cho bọn họ tẩy lễ, tăng cường nội tình.

Dựa vào Nguyên Long Khí đang dũng mãnh tràn vào, trong Nguyên Trì đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Mà lúc này, Thanh Dương chưởng môn mới thoả mãn gật đầu, sau đó ông vung tay áo lên, lập tức có nguyên khí mênh mông bắt đầu vận chuyển, nhanh chóng cuốn đệ tử của bảy Phong bay lên, bá một tiếng, đã đưa bọn họ đáp xuống trên mấy hòn đảo nhỏ ở khu vực bên ngoài của Nguyên Trì.

Đệ tử của bảy Phong vừa đáp xuống thì giọng nói to rõ của Thanh Dương chưởng môn đã vang lên, vọng khắp đất trời.

- Nguyên Trì Tế bắt đầu!

- Mong rằng mọi người có thể cố gắng hết sức , hoàn thành lần Nguyên Trì Tế này cho tốt.

Nghe được lời nói của Thanh Dương chưởng môn, ở trên từng hòn đảo, đệ tử của các phong lập tức nhìn về phía Nguyên Trì, ánh mắt cũng theo thời gian trôi qua mà dần trở nên nóng bỏng.

Nhưng đệ tử của Kiếm Lai Phong lại không để ý đến Nguyên Trì mà lại lập tức nhìn về phía một hòn đảo ở cách đó không xa với ánh mắt bất thiện, bởi vì ở chỗ đó có mấy trăm đệ tử của Thánh Nguyên Phong đang tề tụ.

- Chu Nguyên thủ tịch, chúng ta làm sao bây giờ?

Chu Thái ở một bên run rẩy nói.

Bị hơn mười nghìn đệ tử của Kiếm Lai Phong tập trung, đệ tử của Thánh Nguyên Phong chỉ cảm thấy da đầu run lên, gót chân cũng đang run rẩy, đối phương có ưu thế quá lớn. Nếu như lúc này Kiếm Lai Phong xông tới, vây quét thì Thánh Nguyên Phong bọn họ chỉ sợ sẽ lập tức bị diệt sạch.

- Làm sao bây giờ ư?

Nghe Chu Thái hỏi vậy, Chu Nguyên thì là cười cười, nói:

- Đương nhiên là chạy thôi!

- Mọi người hãy dốc toàn bộ sức mạnh để chạy thật nhanh cho ta! Ai bị đuổi kịp thì cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo thôi!

Vừa dứt lời, Chu Nguyên đã cùng với Yêu Yêu liếc nhìn nhau, sau đó dẫn đầu phóng lên trời, nhanh chóng thúc dục nguyên khí để tốc độ đạt đến mức tận cùng, bay thẳng về chỗ sâu trong Nguyên Trì.

Ở phía sau hai người bọn họ, ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên liếc nhìn nhau, cuối cùng cười khổ một tiếng, nguyên khí bắt đầu vận chuyển, vội vàng đuổi theo.

Những đệ tử khác thấy thế, không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể dồn hết sức lực, liều mạng đuổi theo.

Vì vậy, trong khi đệ tử của những Phong khác vẫn còn phân tích tình thế thì mấy trăm đệ tử của Thánh Nguyên Phong đã là dốc toàn bộ sức mạnh, điên cuồng chạy thục mạng, chỉ trong nháy mắt là đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Hành động này của bọn họ làm cho đệ tử của Phong khác đều có chút há hốc mồm.

Đặc biệt là đệ tử của Kiếm Lai Phong, nhìn qua những bóng người đã biến mất ở phía xa xa kia, một vài người vốn đã bắt đầu chuẩn bị động thủ ngăn cản đường lui của Thánh Nguyên Phong đều trợn mắt há hốc mồm.

Mà chỉ sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó, đệ tử của Kiếm Lai Phong lập tức cười to vang trời, một vài đệ tử còn không nhịn được mà ôm bụng, điên cuồng cười to.

Bởi vì hành động kia của Thánh Nguyên Phong thật sự là quá mức chật vật rồi.

Bên này bọn họ còn chưa bắt đầu động thủ, kết quả bên kia đã tựa như là chim sợ cành cong, ngay cả Chu Nguyên kia đều chật vật chạy trốn.

Đệ tử của Phong khác cũng không nhịn được lắc đầu, lần này, Thánh Nguyên Phong kia thật là đến để chọc cười cho bọn họ hay sao?

Còn có Chu Nguyên kia nữa, trong dĩ vãng, chiến tích của thằng này ngược lại là rất chói mắt, không nghĩ tới hôm nay khi đối mặt với Kiếm Lai Phong, hắn lại chỉ có thể lựa chọn chạy thục mạng ...

Lý Khanh Thiền cau mày lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, nàng khẽ cắn răng, nói:

- Thằng này lúc trước còn nói mạnh miệng lắm cơ mà? Chẳng lẽ hắn cho rằng chạy thục mạng như vậy là có thể tránh đi Kiếm Lai Phong hay sao?

Điều này hiển nhiên là không thể nào, chờ Kiếm Lai Phong cũng tiến vào đến chỗ sâu trong Nguyên Trì, xây dựng được chỗ dừng chân vững chắc thì tất nhiên sẽ bắt đầu vây quét bọn họ.

Hành động lần này của Thánh Nguyên Phong chỉ là có thể kéo dài một ít thời gian mà thôi.

Hơn nữa, chuyện làm cho Lý Khanh Thiền bất mãn nhất chính là Chu Nguyên không chỉ khiến cho mất mặt mà hết lần này tới lần khác thằng này còn muốn kéo theo Yêu Yêu mất mặt cùng!

Ở bên phía Kiếm Lai Phong, ba người Khổng Thánh, Triệu Chúc, Bách Lý Triệt cũng bởi vì hành động của Thánh Nguyên Phong mà kinh ngạc thoáng một lát, Bách Lý Triệt chợt nói với giọng trêu tức:

- Chu Nguyên này thật đúng là quyết đoán đấy.

Kỳ thật, Chu Nguyên lựa chọn không để ý mặt mũi, dẫn đệ tử của Thánh Nguyên Phong chạy thục mạng không thể nghi ngờ chính là một sự lựa chọn cực kỳ sáng suốt, chỉ có điều cũng phải trả một cái giá lớn đó là mất hết thể diện.

Nhìn qua hướng mấy người Chu Nguyên đang chạy trốn, trong mắt của ba người Khổng Thánh có thần sắc trêu tức giống như mèo đùa giỡn con chuột. Bọn họ cũng không lo lắng Thánh Nguyên Phong có thể trốn đi đâu, bởi vì trong lòng của bọn họ hành động này chẳng qua là đang vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Khổng Thánh cùng Triệu Chúc nhìn về phía Bách Lý Triệt, gật gật đầu ra hiệu với hắn.

Người sau hiểu ý, quay đầu, nói với những đệ tử còn lại của Kiếm Lai Phong:

- Tạm thời không cần để ý đến bọn họ, chúng ta cứ làm theo đúng kế hoạch đã định, chạy tới ở chỗ sâu trong Nguyên Trì, chiếm cứ lãnh địa, điều tra hướng đi của thủy thú, săn bắt Nguyên Tủy.

- Bách Lý sư huynh, chẳng lẽ chúng ta phải tha cho Thánh Nguyên Phong kia hay sao?

Có đệ tử còn chưa hết giận, đi lên hỏi.

- Gấp cái gì ...

Bách Lý Triệt cười nhạt một tiếng, nói:

- Bọn họ trốn không thoát, cứ để cho bọn họ đi trước giúp chúng ta làm chút chuyện, mặc dù bọn họ cũng không có khả năng kiếm được bao nhiêu Nguyên Tủy.

Nghe được câu trả lời của Bách Lý Triệt, đệ tử khác mới gật đầu xác nhận.

Bách Lý Triệt ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, trên mặt nở nụ cười nghiền ngẫm vui vẻ.

- Chu Nguyên, ngươi cứ chạy đi. Ta muốn nhìn xem ngươi có thể chạy bao lâu đây?

...

Ở chỗ xa xa, Chu Nguyên mang theo mấy trăm đệ tử của Thánh Nguyên Phong một đường chạy như điên. Lúc này, giống như cảm ứng được những ánh mắt trêu tức của BÁch Lý Triệt ở phía sau, Chu Nguyên hơi nghiêng đầu, khóe miệng cũng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ nhàng.

- Kiếm Lai Phong ...

- Hiện tại các ngươi cứ cười đi. Chẳng bao lâu nữa sẽ có thời điểm ta sẽ khiến cho các ngươi phải khóc thôi.

Bình Luận (0)
Comment