Tại thời khắc mà Chu Nguyên tuyên chiến, các đệ tử Kiếm Lai phong đứng ở cách đó không xa đều lộ ra vẻ mặt kinh dị sâu sắc. Mặc dù lúc này bọn hắn vẫn chiếm giữ ưu thế về nhân số, thế nhưng khi Chu Nguyên đứng ở chỗ này, bọn hắn vẫn cảm giác được hồi hộp cùng lo sợ.
Cảm giác ấy càng rõ rệt hơn khi ngay cả Chung Vân cũng bị Chu Nguyên đập bay chỉ với một quyển.
- Mau rút lui!
- Trở về bẩm báo hai vị Thánh tử cùng Thủ tịch!
- ...
Thế là gần ngàn tên đệ tử Kiếm Lai phong vội vã lùi lại.
- Mau cản bọn họ lại! -Ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên cùng nhau quát lên.
Các đệ tử Thánh Nguyên Phong nghe vậy cũng gầm lên một tiếng, tựa như muốn phát tiết tất cả những khó chịu đè nén mà lúc trước vẫn phải chịu đựng. Mặc dù bọn hắn vẫn cho rằng tuyên chiến với Kiếm Lai phong là lấy trứng chọi đá, thế nhưng lúc này đã không còn ai e ngại, chỉ cần Thủ tịch chưa từng rút lui, bọn hắn cũng vẫn sẽ luôn theo sát phía sau.
Thế là trên bầu trời lâm vào trong cảnh hỗn loạn.
Ánh mắt Chu Nguyên lại nhìn về phía Thôn Thôn ở cách đó không xa, trừng nó một chút, nói:
- Còn không mau đi hỗ trợ? Nếu lại lười biếng coi chừng ta để cho ngươi chịu đói!
Mặc dù đã để cho Thôn Thôn ở lại, thế nhưng hiển nhiên là Chu Nguyên đã đánh giá cao tính tình của tiểu gia hỏa này. Không có hắn cùng Yêu Yêu ở đây, ba người Chu Thái không thể sai khiến được nó.
Thậm chí cho dù nó có thời điểm ra tay thì cũng là được chăng hay chớ, bằng không thì đám người Chung Vân kia cũng không dám áp sát như vậy.
Bị Chu Nguyên uy hiếp, Thôn Thôn mới gầm lên một tiếng, nhìn Chu Nguyên với vẻ đầy khó chịu, sau đó hóa thành một cái bóng mờ bắn mạnh mà ra, vọt vào trong gần nghìn tên đệ tử Kiếm Lai phong kia.
Mà nơi nó đi qua, đám đệ tử Kiếm Lai phong nhanh chóng tan tác.
Thế là chỉ qua thời gian nửa nén hương, tám chín phần mười đệ tử Kiếm Lai phong đều đã bị bắt lại, chỉ có một vài người chạy nhanh, may mắn thoát khỏi.
Chu Nguyên chỉ đứng ngoài quan sát, cũng không ra tay, Bởi vì hắn hiểu, bây giờ Thánh Nguyên Phong cần có một trận chiến như vậy mới có thể khiến cho tinh thần mọi người khôi phục lại.
Bằng chứng là lúc này, trên hòn đảo, mặc dù rất nhiều đệ tử Thánh Nguyên Phong còn có vết thương trên người, thế nhưng ai nấy đều bừng bừng phấn khởi, hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
Ba người Chu Thái, Lữ Yên cùng Trương Diễn thấy thế thì đều không khỏi cảm thán. Quả nhiên là Thủ tịch của một ngọn núi chính là lãnh tụ tinh thần của các đệ tử.
- Chu Nguyên sư đệ, cần xử trí những người này thế nào? -Chu Thái hỏi.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:
- Cướp sạch Long Nguyên Tủy trong tay bọn hắn, đánh vỡ ấn ký, trực tiếp đào thải ra khỏi Nguyên Trì.
Khi mỗi người đệ tử vào trong Nguyên Trì thì đều sẽ được in dấu xuống một cái ấn ký. Cái ấn ký này có tác dụng bảo vệ tính mạng đệ tử khi gặp phải công kích nguy hiểm tới bản thân, tuy nhiên chỉ cần cái ấn ký này bị sử dụng thì chủ sở hữu sẽ lập tức bị đưa ra khỏi Nguyên Trì.
Chu Thái nghe vậy thì hơi kinh ngạc, bởi vì làm như vậy thì không khác gì triệt để vạch mặt cùng đám người Kiếm Lai phong.
- Kiếm Lai phong đã không cho chúng ta con đường lui, đã như vậy, hãy dốc hết sức lực chiến đấu một trận đi thôi. -Chu Nguyên biết hắn suy nghĩ điều gì, bình tĩnh nói.
Ba người Chu Thái, Trương Diễn và Lữ Yên liếc nhau, cắn răng gật gật đầu. Đúng vậy, đám người Kiếm Lai phong muốn dồn họ vào đường cùng, vậy bọn họ cũng sẽ không còn khách khí nữa.
Thế là ba người Chu Thái quay người, truyền đạt mệnh lệnh cho cho rất nhiều đệ tử Thánh Nguyên Phong.
Sau một khắc, từng luồng nguyên khí bộc phát ra, các đệ tử Kiếm Lai phong liên tiếp mắng mỏ nhưng đều không làm nên chuyện gì, trực tiếp bị từng ánh sáng cuốn đi, ném ra khỏi Nguyên Trì.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn xung quanh, thấy rõ sắc mặt phấn khởi của các đệ tử Thánh Nguyên Phong, chậm rãi nói:
- Lần này chúng ta đã thể hiện thái độ, tiếp sau đây hẳn là Kiếm Lai phong sẽ dốc hết toàn lực vây quét chúng ta.
Rất nhiều đệ tử đều yên tĩnh, nhưng ánh mắt ai nấy đều sáng rực nhìn chằm chằm Chu Nguyên.
- Mọi người có sợ hay không? -Chu Nguyên hỏi.
Rất nhiều đệ tử nhìn nhau, cuối cùng điều nhếch miệng cười một tiếng, cùng nói:
- Thánh Nguyên Phong chúng ta vốn đã không còn gì phải sợ hãi, cùng lắm thì bị loại ra khỏi lần Nguyên Trì Tế này chứ gì!
Lúc này mọi người đều nghĩ thông suốt, nếu đã nhường nhịn mà vẫn bị chèn ép, vậy thà rằng dốc sức liều mạng cùng với kẻ địch, chí ít coi như xả cơn giận. Khiến cho các ngọn núi khác cũng biết dù cho Thánh Nguyên Phong yếu thật, nhưng cũng không thể tùy ý ức hiếp!
Chu Nguyên thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, gật gật đầu.
- Nếu đã không sợ, vậy lần này, chúng ta hãy cùng va chạm trực diện với đám người Kiếm Lai phong đi...
Hòn đảo khổng lồ chỗ Kiếm Lai phong đóng quân.
Khi Bách Lý Triệt nhìn thấy chừng trăm tên đệ tử chật vật trốn về thì trên mặt cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, trong mắt dâng trào lửa giận, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Chung Vân đâu?
- Thủ tịch, là do tên Chu Nguyên kia, sư huynh Chung Vân cũng bị đánh trọng thương, những sư huynh đệ khác đều bị bọn hắn loại ra khỏi Nguyên Trì! -Có đệ tử kêu khóc nói.
Bách Lý Triệt giận tới tái cả mặt, đập mạnh một cái vào tảng đá ở bên cạnh, lần này bọn họ bị tổn thất gần ngàn tên đệ tử, không thể bảo là không thảm trọng.
- Chung Vân làm cái gì vậy?! Ta chỉ lệnh cho hắn bao vây quan sát Thánh Nguyên Phong, sao hắn dám tùy tiện tới gần?! -Bách Lý Triệt tức giận hỏi. Mặc dù Thánh Nguyên Phong rất yếu, nhưng vẫn còn có Chu Tiểu Yêu, Chu Nguyên, và con thú thần bí kia, Chung Vân cũng chỉ có gần 1.000 người mà thôi, làm sao to gan như thế?
- Bởi vì Chu Nguyên cùng Chu Tiểu Yêu biến mất vài ngày liền, Chung Vân sư huynh nghi ngờ có vấn đề, thế nên mới mạo hiểm xông vào điều tra. Bây giờ ngẫm lại thì đây chắc chắn là âm mưu của tên Chu Nguyên kia! -Đệ tử kia trả lời.
Ánh mắt Bách Lý Triệt trở nên càng thêm âm trầm, nói:
- Lá gan của tên Chu Nguyên này cũng lớn đấy!
- Dám loại bỏ gần ngàn đệ tử Kiếm Lai phong ra khỏi Nguyên Trì, không chừng là đã chuẩn bị khai chiến.
Lúc này ở xung quanh cũng có rất nhiều đệ tử Kiếm Lai phong đi tới, nghe thấy tin tức này thì đều tỏ ra phẫn nộ:
- Tên Chu Nguyên kia thật to gan!
- Thánh Nguyên Phong tự tin thật, dám loại bỏ các đệ tử Kiếm Lai phong chúng ta!
- Nhất định phải dạy cho bọn hắn một bài học!
- Đúng, không thể để chúng xấc xược thêm nữa!
- ...
Đệ tử Kiếm Lai phong tức giận không thôi. Trong những năm này, Kiếm Lai phong chiếm cứ ưu thế gần như tuyệt đối tại Thương Huyền tông khiến cho rất nhiều đệ tử trở nên kiêu căng. Thế nên khi nhìn thấy Thánh Nguyên Phong dám cưỡi trên đầu trên cổ bọn hắn thì đều không thể chịu được.
Những đệ tử trốn về kia thì càng nghiến răng nghiến lợi:
- Hơn nữa tên Chu Nguyên còn để chúng ta đem về lời nhắn, nói rằng từ giờ trở đi, Thánh Nguyên Phong bọn hắn sẽ tuyên chiến với Kiếm Lai phong chúng ta!
Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử Kiếm Lai phong tức giận tới mức bật cười.
Chỉ là một cái Thánh Nguyên Phong nho nhỏ mà lại dám chủ động khiêu chiến với Kiếm Lai phong bọn hắn.
Bách Lý Triệt cũng cười lạnh:
- Vị Thủ tịch Chu Nguyên này của chúng ta quá không biết tốt xấu!
- Vốn còn muốn để cho bọn hắn được tồn tại thêm chút thời gian. Nhưng hiện tại xem ra, nếu đã cho thể diện mà không cần, thì cũng đừng trách Kiếm Lai phong chúng ta không lưu mặt mũi cho bọn hắn!
Bách Lý Triệt hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén:
- Lập tức phát tín hiệu, thông báo cho hai vị Thánh tử và các đệ tử khác đang săn bắt ở bên ngoài quay trở về.
- Nếu Thánh Nguyên Phong dám tuyên chiến, vậy chúng ta...
- Liền đá tất cả bọn chúng cút ra khỏi Nguyên Trì đi!