Trên không trung nơi hòn đảo mà các đệ tử Thánh Nguyên Phong đóng quân đang có rất nhiều đệ tử Kiếm Lai phong canh gác.
Đứng tại phía trước nhất của đám đệ tử Kiếm Lai phong này là một tên thanh niên có dáng người cao ráo, ánh mắt sắc bén, nguyên khí quanh thân cũng mạnh mẽ hùng hồn.
Người này tên là Chung Vân, cũng là một kẻ khá có danh tiếng trong Kiếm Lai phong, trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí đệ tử Thủ tịch vừa qua, hắn cũng lọt vào top đầu, chi tiếc cuối cùng bị thua dưới tay Bách Lý Triệt.
Mặc dù bị thua, nhưng Chung Vân vốn tâm cao khí ngạo, từ đầu đến cuối chưa từng chịu phục, thế nên ngày thường cũng hay xảy ra tranh chấp với Bách Lý Triệt. Thế nên việc Bách Lý Triệt phái hắn đến đây cũng có ý loại hắn ra khỏi cuộc chơi chính.
- Hừ, chỉ là một đám tôm tép Thánh Nguyên Phong mà cứ phải phái ta tới đây, tên Bách Lý Triệt này thật là quá đáng! -Chung Vân nhìn hòn đảo ở dưới, sắc mặt âm trầm.
Các đệ tử xung quanh nghe vậy thì chỉ cười khan, không dám trả lời. Chung Vân dám mắng Bách Lý Triệt, nhưng bọn họ lại không dám.
- Chung Vân sư huynh, chúng ta đã bao vây nơi này suốt hai ngày, vậy mà đám người Thánh Nguyên Phong này lại không có động tác gì... -Có đệ tử nói sang chuyện khác.
Chung Vân nghe vậy, trên mặt lộ ra sự mỉa mai cùng khinh thường:
- Lẻ tẻ vài trăm tên Thánh Nguyên Phong này thì có làm được cái gì? Thật sự cho rằng chỉ dựa vào một tên đệ tử Thủ tịch liền có thể lật trời hay sao?
- Cái tên Chu Nguyên kia cũng chỉ là thắng Viên Hồng mà thôi, nếu đặt ở trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch của Kiếm Lai phong chúng ta thì còn chưa chắc đã được xếp vào 5 vị trí đầu.
- Nếu như không phải kiêng kị cô gái Chu Tiểu Yêu cùng con thú thần bí kia thì ta đã trực tiếp xông vào, loại bỏ bọn chúng ra khỏi Nguyên Trì.
Hiển nhiên, đối với vị Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong là Chu Nguyên thì trong nội tâm Chung Vân cũng giống Bách Lý Triệt, không coi hắn ra gì. Dù sao mặc dù đều là người giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Thủ tịch, nhưng độ khó giữa hai bên lại hoàn toàn khác biệt.
Các đệ tử bên cạnh liên tục phụ họa, chợt có chút chần chờ mà nói:
- Chỉ là trong suốt hai ngày này, mặc kệ chúng ta trêu đùa cướp đoạt những đệ tử Thánh Nguyên Phong kia, cái tên Chu Nguyên cùng cô gái Chu Tiểu Yêu kia lại chưa từng xuất hiện, thật là kỳ quái.
Hiển nhiên là Chung Vân cũng đã ý thức được sự khác thường này, hắn nhìn vào trong hòn đảo, lầm bầm nói:
- Cái tên Chu Nguyên kia cũng không có năng lực gì, không cần sợ hãi. Chỉ là cô gái Chu Tiểu Yêu kia, ngay cả hai vị Thánh tử cũng không dám coi thường... Chỉ e bọn hắn đang núp ở trong hòn đảo để mưu đồ cái gì.
Trong mắt của Chung Vân lóe lên một cái, sau một lúc lâu, mới trầm giọng nói:
- Ngô Thanh Đằng, ngươi dẫn theo 800 người đánh nghi binh phía bên phải hòn đảo, hấp dẫn sự chú ý của đám người Thánh Nguyên Phong cùng con thú thần bí kia. Còn ta sẽ dẫn theo 200 đệ tử tinh nhuệ, thừa cơ xâm nhập trong đảo. Ta muốn xác định xem hai tên kia đang định làm cái gì?!
- Tuân mệnh!
Thế là một đợt tiến công mới của Kiếm Lai phong lại bắt đầu khởi động.
Đợt tiến công lần này rất mạnh, khiến cho Chu Thái, Lữ Yên cùng Trương Diễn phải tự mình dẫn theo các đệ tử chặn địch, đánh nhau túi bụi ở bên bờ biển.
Mà Thôn Thôn cũng uể oải gia nhập chiến trường. Chỉ là nơi mà nó đi qua thì tất cả đệ tử Kiếm Lai phong đều nhao nhao chạy mất.
Lợi dụng sự hỗn loạn ở phía bên này, Chung Vân dẫn theo 200 tên đệ tử tinh nhuệ, lặng lẽ chui vào trong đảo, nhanh chóng tìm tòi.
Mười mấy phút sau, bọn hắn liền tìm xong, nhưng điều khiến cho Chung Vân kinh ngạc là lại không thể phát hiện tung tích của Chu Nguyên và Chu Tiểu Yêu.
- Hai người bọn họ không ở nơi này!
Trên mặt Chung Vân hiện lên vẻ kinh ngạc, không nhịn được cười mỉa:
- Chẳng lẽ hai kẻ này mặc các đệ tử Thánh Nguyên Phong, tự mình đi săn bắt Nguyên Tủy rồi à?
- Cũng biết điều đấy chứ, biết rằng đệ tử Thánh Nguyên Phong không còn thuốc cứu chữa, thế là dự định dùng sức hai người để cố săn bắt nhiều hơn.
Vèo! vèo!
Chợt có âm thanh xé gió truyền tới, Chung Vân ngẩng đầu, nhìn qua một phương hướng khác, chỉ thấy Chu Thái, Lữ Yên cùng Trương Diễn đang mang theo một vài đệ tử vội vàng trở về, hiển nhiên là đã nhận ra bọn hắn chui vào trong đảo.
Chung Vân thấy thế, cười lạnh một tiếng, chợt hét to lên:
- Lũ ngu xuẩn Thánh Nguyên Phong kia, hai người Chu Nguyên và Chu Tiểu Yêu đã chạy trốn rồi, từ bỏ đám người vô dụng các người ở đây, thế mà các người vẫn còn trông mong cố thủ ở chỗ này.
Ba người Chu Thái cùng rất nhiều đệ tử Thánh Nguyên Phong đều ngừng lại, khuôn mặt ai nấy đều mang theo vẻ khiếp sợ nhìn vào trong đảo. Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ hòn đảo mà mình vất vả trông chừng mấy ngày nay lại không có một ai.
Mà những đệ tử khác thì càng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng sĩ khí triệt để sụp đổ.
Chu Nguyên cùng Chu Tiểu Yêu chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ trong lần diễn ra Nguyên Trì Tế này, thế nhưng bây giờ bọn họ lại không biết đi nơi nào. Điều này khiến cho các đệ tử bị sốc không nhẹ.
Ba người Chu Thái nhìn thấy các đệ tử Thánh Nguyên Phong đã triệt để mất đi sĩ khí, cũng trầm mặc lại, sắc mặt phức tạp.
Chung Vân nhìn thấy bộ dạng này của đám người thì không khỏi cười đắc ý:
- Ta khuyên các người nên chủ động rời khỏi Nguyên Trì Tế đi, đỡ cho lát nữa lại phải chịu nhục nhã nhiều thêm.
- Vị Thủ tịch kia của các người là không còn trông cậy được vào nữa rồi!
Chung Vân cười to, mà những đệ tử Kiếm Lai phong kia cũng cười vang, ánh mắt ai nấy đều tràn đầy vẻ trêu tức.
Các đệ tử của Thánh Nguyên Phong đều trầm mặc không nói, yên lặng gánh chịu sự trào phúng từ kẻ địch.
- Im miệng! -Lữ Yên quát lên.
Chung Vân chẳng thèm để ý, nói:
- Ta cho các ngươi một ngày cuối cùng, nếu như không chủ động rời khỏi, thì cũng đừng trách ta không khách khí.
Nói xong, Chung Vân vung tay lên, chuẩn bị dẫn các đệ tử Kiếm Lai phong rời đi.
Chỉ là ngay khi hắn vừa muốn xoay người thì một âm thanh bình thản lại rơi vào trong tai của mọi người:
- Nếu đã tới đây thì còn định đi đâu nữa?
Chung Vân cứng đờ cả người, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía một đỉnh núi ở sâu trong hòn đảo, chỉ thấy ở nơi đó có một thân ảnh trẻ tuổi đang đứng từ lúc nào.
Chu Thái, Lữ Yên cùng đất nhiều đệ tử Thánh Nguyên Phong nhìn thấy phân ảnh trẻ tuổi kia thì lập tức bộc phát ra rất nhiều âm thanh ngạc nhiên:
- Thủ tịch!
Hiển nhiên, bóng người kia chính là Chu Nguyên!
Chung Vân nhìn Chu Nguyên với sự kinh ngạc không dấu nổi trên mặt, nói:
- Ngươi là từ đâu xuất hiện?
Rõ ràng là lúc trước bọn hắn đã lục sát cả hòn đảo nhưng cũng không từng phát hiện được sự tồn tại của Chu Nguyên.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Nguyên nhìn chằm chằm Chung Vân, lại không nói lời nào, bước ra một bước, thân hình đã trực tiếp xuất hiện ở trước người Chung Vân, đấm ra nhìn quyền.
- Không biết sống chết!
Chung Vân nhìn thấy Chu Nguyên lại dám chủ động ra tay với mình thì khuôn mặt lạnh lùng, nhe răng cười:
- Cho là mình là đệ tử Thủ tịch thì mạnh mẽ lắm sao?!
- Nếu đã chủ động muốn tự rước nhục nhã, vậy ta sẽ để cho ngươi hiểu rõ, đến tột cùng thì Thánh Nguyên Phong các ngươi kém Kiếm Lai phong tới nhường nào!
Oanh!
Nói xong, một luồng nguyên khí hùng hồn lập tức bạo phát ra từ trong cơ thể Chung Vân.
Mặc dù ngoài miệng thì nói coi thường, nhưng Chung Vân lại ra tay không chút lưu tình, hai tay kéo ra, một thanh kiếm màu xanh đen hình thành giữa hai bàn tay hắn, tỏa ra khí tức cực kỳ sắc bén.
- Thanh Nguyệt Ảnh Kiếm Quang!
Chung Vân quát chói tai một tiếng, thanh kiếm màu xanh lập tức lao ra, đâm mạnh về phía Chu Nguyên với tốc độ mà mất thường khó có thể nhìn thấy.
Nơi thanh kiếm lướt qua, ngay cả không gian đều bị chém rách.
Thanh kiếm màu xanh cấp tốc phóng đại trong tầm mắt Chu Nguyên, thế nhưng khuôn mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì là e sợ, bên ngoài thân thể hiện lên một tầng ánh sáng màu Ngọc bích.
Nguyên khí lao nhanh ở trong kinh mạch.
Oanh!
Năm ngón tay Chu Nguyên nắm chặt, đấm ra một quyền.
Một chùm lông tơ màu trắng lao nhanh từ trong tay áo, cuốn quanh bàn tay Chu Nguyên, tạo thành một chiếc bao tay, cuối cùng chuyển hóa dần thành màu đen kịt...
- Phá Nguyên!
Nắm đấm lướt qua, va chạm trực tiếp cùng với thanh kiếm màu xanh kia.
- Muốn chết...! -Chung Vân gằn giọng nói.
Răng rắc!
Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì con ngươi đột nhiên co rút lại, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, bởi vì hắn nhìn thấy, khi nắm đấm kia lao tới, thì thanh kiếm màu xanh cực kỳ sắc bén kia của hắn lại bị đấm cho vỡ tan thành từng mảnh.
- Làm sao có thể...?! -Âm thanh ẩn chứa sự kinh hãi truyền ra từ trong miệng Chung Vân, hắn làm sao cũng không thể tin được, rằng một chiêu toàn lực của hắn lại không thể chống lại một quyền của Chu Nguyên.
Toàn thân Chung Vân nổi cả da gà, bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi, tựa hồ Chu Nguyên cũng không hề yếu đuối như hắn vẫn tưởng tượng.
Vụt!
Thân hình hắn nhanh chóng bay ngược lại, hiển nhiên muốn tránh lui.
Chỉ là thân ảnh hắn vừa mới động đậy, lại có một quyền ảnh vượt không mà đến, năm ngón tay duỗi ra, trong nháy mắt tiếp theo, trực tiếp chộp báo trên cổ họng của hắn.
Chu Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Chung Vân đang bị mình nhấc lên, hời hợt nói:
- Ngươi cũng đâu có mạnh là bao, làm sao khẩu khí lại lớn như vậy?
Các đệ tử của Thánh Nguyên Phong nhìn thấy Chu Nguyên ra oai, chỉ một chiêu liền bắt được Chung Vân thì đều ầm vang hoan hô.
Sắc mặt Chung Vân cực kỳ tái nhợt, hắn cố gắng giãy dụa, nói:
- Chu Nguyên, ngươi dám động đến ta, có tin Kiếm Lai phong chúng ta trực tiếp khai chiến với các người hay không?!
Nghe vậy, các đệ tử đứng ở đằng sau cũng vội vàng quát lên:
- Còn không mau thả Chung Vân sư huynh ra, nếu không Kiếm Lai phong chúng ta sẽ san bằng các ngươi chỉ trong khoảnh khắc!
Tiếng hoan hô của các đệ tử Thánh Nguyên Phong cũng đột nhiên ngừng lại, hiển nhiên là cũng cảm nhận được áp lực do Kiếm Lai phong mang lại.
Chung Vân nhìn thấy như vậy thì mừng rỡ, quay đầu nhìn chằm chằm Chu Nguyên và quát:
- Còn không mau thả ta xuống?!
Có chỗ dựa là Kiếm Lai phong, Chung Vân không tin là Chu Nguyên lại dám làm gì mình.
Đùng!
Chỉ là âm thanh của hắn vừa mới nói ra thì một bàn tay đã đập tới trên mặt hắn, khiến cho khóe miệng Chung Vân tràn ra một tia máu tươi.
Chu Nguyên thu bàn tay lại, lắc đầu, cau mày nói:
- Đến giờ còn không biết điều.
Chung Vân ngây người, sau một khắc, hắn nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ dữ tợn:
- Ngươi dám đánh ta?!
Oanh!
Đáp lại Chung Vân là một nắm đấm với sức mạnh đủ để đánh tan một ngọn núi hướng trực tiếp vào lồng ngực. Chỉ một quyền liền đánh cho Chung Vân bay ngược ra ngoài, đụng nát vài tòa đỉnh núi.
Thế là toàn bộ hòn đảo đều trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là những đệ tử của Kiếm Lai phong, bọn hắn không ngờ là Chu Nguyên lại to gan đến vậy, dám đánh cho Chung Vân tàn phế mà không chút do dự.
Mà đệ tử Thánh Nguyên Phong cũng nuốt nước miếng một cái, cũng bị thủ đoạn của Chu Nguyên dọa sợ, nhưng nhiều hơn là cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chu Nguyên quay đầu, nhìn về phía các đệ tử của Thánh Nguyên Phong, gọi:
- Có sợ hay không?
Các đệ tử liếc nhau, cuối cùng có một người cắn răng đáp:
- Chúng ta không sợ Kiếm Lai phong! Chỉ cần có Thủ tịch ở đây!
Chu Nguyên nghe vậy thì cười một tiếng, sau đó chỉ chỉ về phía những đệ tử Kiếm Lai phong còn đang đứng ở một bên, thản nhiên nói:
- Nếu đã vậy, hãy dạy cho đám người kia một bài học nhớ đời đi...
- Từ giờ trở đi...
- Thánh Nguyên Phong chúng ta... Trực tiếp tuyên chiến với Kiếm Lai phong!
Khi câu nói cuối cùng của Chu Nguyên rơi xuống, tất cả các đệ tử của Thánh Nguyên Phong đều cảm giác được nhiệt huyết bên trong cơ thể mình đang sôi trào.