Trên quảng trường rộng lớn, bầu không khí nhiệt liệt sôi trào.
Ở phía trước bệ đá của bảy ngọn núi đều có đông đảo đệ tử tụ tập. Chỉ là nếu so sánh với sáu ngọn núi khác thì ở phía bên Thánh Nguyên Phong có vẻ vắng vẻ hơn khá nhiều. Bởi vì, bất kể thế nào, nội tình của Thánh Nguyên Phong quả thật là kém hơn so với sáu ngọn núi khác rất nhiều.
Lại thêm trường hợp Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong vẫn chưa từng xuất hiện, chỉ dựa vào hai người Chu Thái và Lữ Yên, thế nên không thể tạo thành uy thế giống như những ngọn núi khác. Bởi vậy gặp phải sự không coi trọng cũng là điều dễ hiểu.
Chu Thái cùng Lữ Yên cũng hết sức phiền muộn. Nếu cứ theo cái đà này, chỉ sợ những đệ tử mới có thiên phú sẽ bị các ngọn núi khác cướp đi. Đến lúc đó lưu lại cho bọn họ cũng chỉ còn lại một chút đệ tử vớ va vớ vẩn.
Ánh mắt hai người quét nhìn đám người, bỗng nhiên nhìn về phía giữa quảng trường, bởi vì ở nơi này có mấy chục người vẫn còn đang đứng quan sát ở chỗ cũ.
Mà điều gây nên sự chú ý của Chu Thái và Lữ Yên là bóng người đứng đầu của nhóm người này.
Đương nhiên không chỉ có hai bọn họ đang chú ý, thậm chí ngay cả sáu ngọn núi khác đang nhìn chằm chằm vào người cầm đầu kia.
Đó là một cô gái mặc áo xanh, mắt ngọc mày ngài, thanh lệ xinh đẹp, tóc đen buộc cao thành đuôi ngựa, trông hơi có vẻ già dặn, nơi đầu lông mày lộ ra một cảm giác sắc bén.
Thiếu nữ tên là Mục Tiểu Man, nghe nói cũng xuất thân từ một đại gia tộc của Thánh Châu đại lục, thiên phú cực kỳ tốt, đồng thời còn giành được vị trí thứ nhất trong lần tuyển sơn đại điển năm nay.
Tính cách của cô gái này khá cởi mở, nhưng cũng tranh cường háo thắng, thế nên có danh vọng không hề kém trong thế hệ đệ tử mới năm nay. Lúc này, các đệ tử mới đang vây quanh nàng cũng là những người có xếp hạng không thấp trong lần tuyển sơn đại điển vừa rồi.
Nhìn tình hình này, rõ ràng là mấy người này có ý định đi theo Mục Tiểu Man, muốn chờ xem nàng lựa chọn thế nào.
- Tiểu Man sư tỷ, tỷ còn đang do dự gì nữa? Trong sáu ngọn núi thì tỷ yêu thích ngọn núi nào? Chỉ cần là tỷ lựa chọn, chúng ta sẽ đều đi theo! -Một thiếu niên đang đứng bên cạnh Mục Tiểu Man cười hỏi, khi nhìn về phía thiếu nữa thì con mắt cũng tràn ngập vẻ ái mộ.
Thiếu nữ tên là Mục Tiểu Man nghe vậy thì con ngươi xoay chuyển, chẳng biết tại sao lại liếc về bệ đá của Thánh Nguyên Phong.
- Thánh Nguyên Phong? -Đệ tử khác thấ thế thì không khỏi sững sờ, nói:
- Tiểu Man sư tỷ, đừng nói là tỷ có hứng thú với Thánh Nguyên Phong đấy chứ? Nghe nói Thánh Nguyên Phong còn chẳng có Phong chủ nữa cơ...
Mục Tiểu Man lườm người thanh niên vừa nói chuyện, hừ nhẹ nói:
- Các ngươi thì biết cái gì? Bây giờ sơn môn của Thánh Nguyên Phong đã được mở lại, tuy rằng không có Phong chủ điều hành nhưng tài nguyên sung túc là không thể nghi ngờ. Bây giờ cũng là thời điểm cần nhân tài, thế nên cơ hội để phát triển hướng lên trên của chúng ta sẽ rất nhiều. Về phần sáu ngọn núi khác thì vì quy mô quá lớn, khiến cho nó trở nên có chút cồng kềnh.
- Hơn nữa... Các người có biết, vị sư huynh đang nắm giữ vị trí Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong đã dùng bao lâu thời gian để ngồi lên vị trí đó không?
Các đệ tử khác nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, trước đó bọn hắn chỉ là đệ tử ngoại sơn, không có tư cách tiếp xúc với tin tức trong nội sơn, thế nên cũng không biết những việc này.
Mục Tiểu Man nhìn thấy vậy, dựng lên một cây ngón tay thon dài, nói:
- Chỉ hơn một năm mà thôi, vị sư huynh kia chính là người giành vị trí thứ nhất trong kỳ tuyển sơn đại điển ngay trước chúng ta.
- Ta nhớ được tên của vị sư huynh ấy, hình như gọi là Chu Nguyên...
Nghe vậy, trong ánh mắt của các đệ tử khác cũng lộ ra sự kinh ngạc, nói:
- Chỉ dùng thời gian hơn một năm liền đã leo lên làm Thủ tịch rồi?
Tốc độ lên cấp này quả là kinh khủng. Đệ tử trong nội sơn có ba cấp: đai đen, đai vàng, đai tím... Phải vượt qua ba cấp độ này thì mới có tư cách tranh đoạt vị trí Thủ tịch. Mà chỉ sợ là rất nhiều người, tại trong vòng một năm, cũng còn chưa hẳn lên được một cấp.
- Để trở thành Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong thì cũng quá dễ dàng đấy chứ? -Có đệ tử nói thầm.
- Ta còn nghe nói trong khoảng thời gian vừa rồi, trên Nguyên Trì Tế, các đệ tử của Thánh Nguyên Phong, dưới sự lãnh đạo của vị Thủ tịch Chu Nguyên ngày đã lấy được thành tích đứng thứ nhất. Đồng thời ngay cả tên Thủ tịch của Kiếm Lai phong kia cũng đều thua ở trong tay của sư huynh ấy. Từ đó cũng có thể thấy được là sư huynh thật có bản lĩnh. -Mục Tiểu Man nói.
Một thiếu nữ xinh đẹp đứng ở một bên nghe vậy thì nói nhỏ:
- Nếu đã có bản lĩnh như vậy, vậy vì sao vị sư huynh kia lại chưa từng xuất hiện? Dù sao chúng ta cũng ở ngoại sơn, tin tức nghe được từ trong nội sơn cũng chưa chắc đã là thật.
Mục Tiểu Man nghe vậy thì cũng rất do dự. Mặc dù biết được khá nhiều thông tin, thế nhưng nàng cũng không rõ vì sao Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong lại không xuất hiện trong trường hợp quan trọng thế này.
- Chẳng lẽ tin tức mà ta nhận được là không chuẩn à? -Mục Tiểu Man nói thầm.
- Đi hỏi một chút liền biết!
Mục Tiểu Man quyết định, không do dự nữa, đi thẳng về phía Thánh Nguyên Phong.
Hành động của nàng cũng gây nên sự chú ý của bảy ngọn núi. Khi nhìn thấy nàng đi về phía Thánh Nguyên Phong thì đệ tử của sáu ngọn núi khác đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Ngay cả Chu Thái và Lữ Yên cũng cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ hiểu rất rõ cô thiếu nữ đang bước về phía mình này được chào đón nồng nhiệt tới nhường nào. Dù sao người đứng thứ nhất trong tuyển sơn đại điển năm ngoái chính là Chu Nguyên, và bây giờ hắn giành được thành tích cao thế nào là điều mà ai cũng thấy được. Thế nên mọi người cũng đặt một chút kỳ vọng vào người đứng đầu của kỳ tuyển sơn đại điển năm nay.
- Xin hỏi hai vị sư huynh, sư tỷ... -Mục Tiểu Man đi tới trước bệ đá, chắp tay chào hỏi với Chu Thái và Lữ Yên:
- Ta từng nghe nói Thánh Nguyên Phong đã giành vị trí thứ nhất trong kì Nguyên Trì Tế vừa rồi?
Chu Thái và Lữ Yên liếc nhìn nhau, trong lòng vui vẻ, gật gật đầu:
- Đúng vậy, trong kỳ Nguyên Trì Tế vừa rồi, quả thật là Thánh Nguyên Phong chúng ta đã đạt được thứ nhất.
Mục Tiểu Man nghe vậy thì chớp chớp đôi mắt to, hỏi:
- Vậy có phải là Thủ tịch Chu Nguyên của Thánh Nguyên Phong đã đánh bại Thủ tịch Bách Lý Triệt của Kiếm Lai phong trên Nguyên Trì Tế không?
Chu Thái không nhịn được đắc ý, nói:
- Đây là sự thật mà mọi người đều biết.
Oanh!
Chỉ là hắn vừa mới trả lời thì một luồng dao động nguyên khí cực kỳ cuồng bạo đột nhiên bộc phát ra ở một chỗ cách đó không xa, mạnh mẽ bao phủ về phía Chu Thái và Lữ Yên.
Chu Thái, Lữ Yên vội vàng nhìn lại, thì thấy Bách Lý Triệt đang nhìn sang bên này với vẻ mặt âm trầm.
- Chỉ là hai tên đệ tử đai tím quèn mà cũng dám làm nhục danh dự của ta? -Ánh mắt Bách Lý Triệt cực kì lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người, nói.
Chu Thái cố gắng gánh chịu luồng áp lực khổng lồ kia, cắn răng nói:
- Thủ tịch Bách Lý Triệt đang làm cái gì vậy? Chuyện mà ta nói đều là sự thật, rất nhiều người đều nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi còn giảo biện được hay sao?
Lữ Yên cũng giận dữ nói:
- Ngươi vốn bại dưới tay Chu Nguyên, chúng ta nói sai hay sao?
Thủ tịch của các ngọn núi khác thấy thế thì cũng không nhịn được nhíu mày, tên Bách Lý Triệt này quả thật là nhỏ mọn, bị đánh bại bởi Chu Nguyên là sự thật mà mọi người đều biết, không làm gì được liền trút giận lên các đệ tử đai tím khác, quả là có chút quá đáng.
Bách Lý Triệt lạnh lùng nói:
- Trước đó chỉ là do ta quá chủ quan mà thôi, bây giờ để tên Chu Nguyên xuất hiện trước mặt ta, để xem hắn có lá gan ra tay lần nữa với ta hay không?
Oanh!
Vừa nói chuyện, một luồng nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Bách Lý Triệt như một cơn gió lốc. Đây chính là cảnh giới cửu trọng thiên chân chính, cũng không phải là kiểu nửa vời như hồi còn ở trong Nguyên Trì.
Chu Thái và Lữ Yên đều cố gắng gánh chịu loại áp lực này, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng chống cự lại.
Trên quảng trường, bầu không khí trở nên hỗn loạn, mặc dù rất nhiều đệ tử không quen nhìn loại hành vi này của Bách Lý Triệt, nhưng nhìn thấy Thánh Nguyên Phong bị áp chế thành như vậy thì cũng không khỏi lắc đầu, một số đệ tử mới vừa có chút hứng thú với Thánh Nguyên Phong hiện nay đã bắt đầu dao động.
Mà tại cách đó không xa, có chấp sự phát hiện tình huống này, lập tức liền muốn quát bảo ngăn lại.
Oanh!
Chỉ là ngay tại một khắc này, đột nhiên có một tiếng sấm vang trong đất trời, ở một chỗ xa xa có một cột ánh sáng màu vàng phóng lên tận trời, dù đứng cách ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngay sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy, tựa như có một vệt kim quang vượt qua chân trời, cuối cùng trực tiếp rơi vào trên toà bệ đá của Thánh Nguyên Phong.
Kim quang tản đi, để lộ ra một thân ảnh trẻ tuổi thon dài, mà khi bước chân của hắn vừa bước ra thì áp lực nguyên khí đến từ Bách Lý Triệt lập tức bị nghiền nát.
Đôi mắt của hắn nhìn thẳng về phía Bách Lý Triệt với sự sắc nhọn tựa như chim ưng, cùng lúc đó, một âm thanh bình tĩnh nhưng ẩn chứa sức mạnh như như sấm chớp vang lên tại trong khoảng trường:
- Đường đường là Thủ tịch của Kiếm Lai phong, lại đi ức hiếp đệ tử đại tím? Nếu đã muốn chơi, vậy để ta chơi cùng ngươi, được chứ?