Hưu! Hưu!
Trong thiên địa tràn ngập khí tức Mãng Hoang, hơn mười bóng người nhanh chóng lao đi giữa không trung, tiến thẳng về hướng tây nam, không hề giống như là sẽ dừng lại.
Ở phía trước nhất của hơn mười bóng người chính là Chu Nguyên.
Ánh mắt của hắn không ngừng quét quanh bốn phía, phân biệt phương vị chuẩn xác. Mà chính vì như vậy, hắn cũng đã nhanh chóng có thể phát giác được, có không ít ánh mắt ở trong chỗ tối đang nhìn qua, tất cả đều không hề có vẻ thiện ý.
Hôm nay, ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên này, có không biết bao nhiêu thế lực ở khắp nơi tràn vào, bọn họ đều đang nghĩ hết mọi biện pháp để sưu tập Huyền Nguyên chi tinh, cho nên ở trong này tự nhiên không khỏi tranh đấu.
Ở chỗ này, coi như là tên tuổi của sáu đại tông phái đỉnh cấp cũng không có tác dụng gì, hữu dụng nhất vẫn là phải xem nắm đấm lớn nhỏ như thế nào. Nếu như Thánh Tử của sáu tông bọn họ lạc đàn và có trạng thái không tốt thì chỉ sợ sẽ vẫn như trước là khiến cho rất nhiều kẻ chú ý, giống như chó sói núp trong bóng tối. Thậm chí một khi bị tìm được sơ hở cùng cơ hội thì bọn họ chắc chắn không chút do dự nhào lên, đem chi xé nát.
Nhưng mà cũng may hôm nay tất cả mọi người mới vừa tiến vào trong Huyền Nguyên Động Thiên, hai tay đều trống trơn, cho nên trên một đường đi tới, tuy có ánh mắt khác lạ nhìn trộm, nhưng cũng không có bất luận người nào đui mù dám tiến lên ngăn cản mấy người Chu Nguyên.
Cho nên, khoảng nửa ngày sau, mấy người Chu Nguyên rốt cục tiếp cận một điểm đánh dấu lóe ra ánh sáng ba màu ở trên bản đồ.
Bá!
hơn mười người bọn họ đều nhanh chóng đáp xuống trên đỉnh của mấy cây cổ thụ cực lớn, ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy được ở chỗ đó là một cái ngọn núi. Ngọn núi này cũng không tính quá mức nguy nga, nhưng ở trên vách núi đá kia, mấy người Chu Nguyên có thể nhìn thấy một đạo Quang Văn như ẩn như hiện.
MÀ đạo quang văn kia chính là ấn ký của Thương Huyền Tông bọn họ.
- Có lẽ chính là chỗ này.
Nhìn thấy cái đạo ấn ký kia là Chu Nguyên đã có thể xác định bọn họ không có tìm sai chỗ.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, những đệ tử khác đều mặt lộ vẻ vui mừng.
- Nhưng mà ở đây thật yên tĩnh.
Cố Hồng Y có chút nghi ngờ nói. Trên đường đến đây, bọn họ cũng gặp qua không ít nguyên thú sinh trưởng ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên. Những nguyên thú kia đều có thân hình cực kỳ khổng lồ, nhìn qua đã biết là không phải thứ nên chọc, vì vậy bọn họ đều tránh đi.
Nhưng bây giờ, nếu ở đây thật sự là ẩn chứa Huyền Nguyên chi tinh ba màu thì tại sao lại có thể yên tĩnh như thế?
Chu Nguyên gật gật đầu, nói:
- Chúng ta chia nhau ra, mười người một tổ, trước tiên cứ tìm tòi một phen đã. Nếu như có tình huống thì hãy lập tức phát tín hiệu.
Những đệ tử có được tư cách tiến vào trong Huyền Nguyên Động Thiên đều là đệ tử tinh nhuệ trong Thương Huyền Tông, cho nên sau khi nghe được mệnh lệnh của Chu Nguyên, bọn họ cũng nhanh chóng phân tổ, cuối cùng lao ra, đi vào trong ngọn núi ở phía trước kia.
Thấy mọi người đã rời đi, Chu Nguyên cũng nói với mấy người Cố Hồng Y, Chu Thái, Lữ Yên ở bên cạnh mình:
- Các ngươi theo ta đi.
Thân hình hắn nhanh chóng lao ra, mang theo những người khác đi vào trong núi, sau đó xuyên qua núi rừng, nhanh chóng leo lên đỉnh núi.
Mấy người bọn họ đều bảo trì cảnh giác, nguyên khí quanh thân không ngừng vận chuyển, lúc nào cũng chuẩn bị để chiến đấu.
Nhưng mà, làm cho mấy người Chu Nguyên có chút ngoài ý muốn chính là, thẳng đến khi bọn họ leo lên đỉnh núi thì vẫn như trước không có gặp phải bất luận sự ngăn cản gì, tựa như là ở bên trong ngọn núi này không có bất cứ con nguyên thú nào.
Trên đỉnh núi, đệ tử khác cũng nhao nhao tụ lại, lắc đầu tỏ vẻ mình không có phát hiện tình huống gì lạ thường.
Thấy thế, Chu Nguyên hơi nhíu mày, chẳng lẽ ở đây thật sự không có nguyên thú sinh sống hay sao?
- Ở đây cũng không có chấn động khác thường, tựa như là cũng không có Huyền Nguyên chi tinh.
Ở một bên, Chu Thái do dự một chút rồi nói.
Nghe Chu Thái nói vậy, những đệ tử khác cũng có chút thất vọng, xem ra vận khí của bọn họ cũng không tốt, mặc dù ở đây đã từng có Huyền Nguyên chi tinh ba màu nhưng tựa như là lúc này cũng không có sinh ra đến.
Chu Nguyên không nói gì mà là ngẩng đầu lên, đánh giá đỉnh núi. Trên đỉnh núi này chỉ toàn là mấy tảng đá to, xếp lung tung, trông có chút hoang vu, ở giữa mấy tảng đá chỉ có lấy một cây cổ thụ đứng sừng sững, nhưng mà cái cây cổ thụ kia cũng giống như là đã héo rũ, vô số cành lá mềm nhũn, ghé vào trên mấy tảng đá xung quanh.
Tại đây tựa như là thực không có bất kỳ chấn động nào khác thường, giống như một ngọn núi chết.
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên cất bước chậm rãi đi tới cái cây cổ thụ héo rũ kia. Vừa đến nơi, hắn nắm chặt bàn tay lại, Thiên Nguyên Bút thoáng hiện ra, ở trong tay hắn nhanh chóng to lên.
Ngòi bút xẹt qua mặt đất, mang theo hoa lửa.
Nhìn thấy dảng vẻ thận trọng này của Chu Nguyên, những đệ tử khác đều có chút kinh ngạc, nghi hoặc nhìn qua cái cây cổ thụ héo rũ kia. Chẳng lẽ là cái cây này có vấn đề hay sao?
Nhưng mà bất luận bọn họ cố gắng như thế nào thì đều không có cảm giác được bất luận chấn động gì ở trong cái cây cổ thụ héo rũ kia.
Chu Nguyên cũng không để ý gì tới bọn họ, chỉ là nhìn chằm chằm vào cái cây cổ thụ héo rũ kia. Theo thời gian dần trôi qua, quanh người hắn có xuất hiện chấn động của nguyên khí, hiển nhiên là định chính thức ra tay.
Hắn dần dần bước tới gần, rất nhanh là đã đi tới chỗ cách cái cây cổ thụ héo rũ kia khoảng hơn mười trượng.
Nhưng mà, ngay khi hắn nhấc chân chuẩn bị lại lần nữa bước ra thì bỗng nhiên, những nhánh cây mềm nhũn kia mãnh liệt lao ra, trực tiếp xé rách không khí, hung hăng đâm về phía Chu Nguyên.
đòn tấn công mạnh mẽ như vậy làm cho người ta trở tay không kịp.
Đệ tử ở chung quanh hét lên kinh hãi, không ngờ cái cây cổ thụ héo rũ kia lại thực sự có vấn đề?
Keng! Keng!
Vào lúc này, từ chỗ ngòi bút của Thiên Nguyên bút, lông tơ trắng như tuyết gào thét lao ra, va chạm với vô số nhánh cây kia, tựa như là kim loại va chạm với nhau, hoa lửa văng khắp nơi, sóng xung kích cuồng bạo đánh nát những tảng đá ở trên mặt đất.
Chu Nguyên dừng bước chân lại. Từ chỗ ngòi bút của Thiên Nguyên Bút mà hắn đang cầm trong tay, lông tơ lan tràn ra, ngăn cản đòn tấn công lăng lệ, ác liệt của rất nhiều nhánh cây kia. Lúc này, Chu Nguyên lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào cái cây cổ thụ héo rũ ở trước mắt kia và chậm rãi nói:
- Khả năng che dấu ngược lại thật là tốt, đáng tiếc là vẫn không đủ thông minh, chỉ mới dọa cho ngươi giật mình là đã không nhịn được rồi.
Năng lực che dấu bản thân của cái cây cổ thụ héo rũ này hoàn toàn chính xác là phi thường lợi hại, mặc dù là thần hồn của hắn đã đạt tới Hư Cảnh nhưng cũng không thể phát hiện ra điều gì khác thường. Nhưng mà đáng tiếc, chính là vì như thế, ngược lại làm cho trog lòng của Chu Nguyên xuất hiện sự hoài nghi.
Coi như là đã bị héo rũ thì tóm lại, cổ thụ tầm thường cũng sẽ có dấu vết của nguyên khí, dù cực kỳ yếu ớt thì vẫn phải có, nhưng hết lần này tới lần khác, cây cổ thụ ở trước mắt này lại không có chút nào, như nói không có vấn đề gì vậy thì thật sự là quá kỳ dị rồi.
Hí!
Đột nhiên, cây cổ thụ ở trước mắt này bộc phát ra tiếng kêu gào chói tai, chỉ thấy được vẻ héo rũ ở trên cành cây nhanh chóng tiêu tán và chuyển biến thành sắc thái giống như là Thanh Đồng. Ở dưới ánh mặt trời, những cành cây này lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hưu!
Chỉ trong một cái chớp mắt, những nhánh cây bén nhọn tựa như ngàn vạn tia kiếm khí, hung hăng giáng xuống chỗ Chu Nguyên với khí thế hung hãn.
- Chúng ta cũng ra tay, giúp Chu Nguyên thủ tịch!
Ở phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, những đệ tử khác lập tức hét to lên. Và ngay sau đó từng đòn tấn công hung hãn gào thét lao ra, va chạm cùng với vô số nhánh cây như Thanh Đồng kia.
Rầm rầm!
Nguyên khí cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh, không ngừng đánh vỡ những tảng đá ở trên đỉnh núi này.
Ỷ vào ưu thế nhiều người, nhóm đệ tử của Thương Huyền Phong không ngừng tấn công và không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ hoàn toàn chiếm cứ thế thượng phong, bức những nhánh cây như Thanh Đồng kia phải lui về phía sau. Nhưng mà cây cổ thụ ở trước mắt kia cũng vô cùng kỳ lạ, mặc dù nhánh cây bị đánh nổ thì cũng sẽ nhanh chóng mọc ra. Thế cho nên cái cây cổ thụ này có thể dễ dàng ngăn cản đòn tấn công của mười mấy người đệ tử của Thương Huyền Tông.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Nguyên có chút kinh ngạc, phải biết rằng những đệ tử này đều là đệ tử tinh nhuệ ở trong Thương Huyền Tông bọn họ, có thể nói bọn họ đều là thiên tài trong trăm người mới có một. Nếu như là ở một chỗ khác, bọn họ cũng có thể coi như là thiên tài hàng đầu rồi.
Nhưng hôm nay nhiều người liên thủ như vậy mà cũng không thể phá hủy cái cây cổ thụ này hay sao?
Nhưng mà hắn cũng nhìn ra, năng lực trùng sinh của cái cây cổ thụ ở trước mắt này cực kỳ lợi hại, tựa như là bất luận trọng thương như thế nào thì đều có thể nhanh chóng khôi phục, hơn nữa loại nguyên khí kia cũng giống như là liên tục không ngừng.
Nếu như không có đệ tử khác chia sẻ đòn tấn công, nhưng nếu như bàn về lấy một đấu một, Chu Nguyên thật đúng là phải dây dưa cùng nó trong một khoảng thời gian không lâu.
- Chu Nguyên, đây là Huyền Đồng Trùng Thụ.
Bỗng nhiên, Cố Hồng Y đi đến bên cạnh Chu Nguyên, thấp giọng nói.
- Huyền Đồng Trùng Thụ ư? Đó là gì vậy?
Chu Nguyên khẽ giật mình.
- Đây là một loại nguyên thú rất kỳ lạ, bên ngoài cái cây cổ thụ ở trước mắt này chỉ là thể xác mà thôi, chính thức điều khiển hết thảy là Huyền Đồng Trùng ẩn nấp ở bên trong. Nếu như không giết chết con côn trùng này, vậy thì cái cây cổ thụ ở trước mắt này chính là Bất Tử Bất Diệt, có thể một mực giao đấu với cùng ngườikia.
- Nhưng mà Huyền Đồng Trùng kia giỏi về ẩn nấp, e rằng là nó đã dung hợp cùng cổ thụ, chúng ta căn bản là không tìm được.
trên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hồng Y có xuất hiện vẻ lo lắng. Nếu như không thể tìm ra Huyền Đồng Trùng, chỉ sợ coi như là một vị Thánh Tử ở chỗ này thì cũng chưa chắc có thể gạt bỏ vật ấy.
Chu Nguyên nhíu mày, hắn đúng là không nghĩ tới, trận chiến thứ nhất của bọn họ ở trong Huyền Nguyên Động Thiên lại là với mục tiêu khó xử lí như vậy.
- Ta đề nghị trực tiếp lui lại, không cần phải chiến đấu cùng nó nữa. Dù sao, ở xung quanh đây còn có không ít đệ tử của những thế lực khác, nếu như chúng ta tiêu hao quá lớn ở chỗ này thì có lẽ sẽ bị những người khác lợi dụng.
Cố Hồng Y do dự một chút, nói.
Chu Nguyên chậm rãi nói:
- Nhưng tám chín phần mười là ở đây có tồn tại Huyền Nguyên chi tinh ba màu.
hàm răng của Cố Hồng Y khẽ cắn lấy cặp môi đỏ mọng. Ở đây đã có Huyền Đồng Trùng Thụ xuất hiện như vậy thì cũng tương đương với việc nói rằng nơi đây không tầm thường, cho nên khả năng có tồn tại Huyền Nguyên chi tinh ba màu là rất lớn.
- Nhưng cái Huyền Đồng Trùng Thụ này quá khó chơi rồi.
Nàng cười khổ nói.
Ngón tay thon dài có gõ lên Thiên Nguyên Bút, Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Am hiểu ẩn nấp sao ?
Mấy chục giây sau, ngón tay của hắn đột nhiên dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười vui vẻ.
Chỉ trong một cái chớp mắt, hai mắt đang nhắm lại của hắn đột nhiên mở ra.
- Phá Chướng thánh văn!
Chỉ trong khoảnh khắc, thế giới ở trước mắt xuất hiện biến hóa. Chu Nguyên tập trung sự chú ý của mình vào cái cây cổ thụ kia. Ở trong ánh mắt của hắn, thân cây cổ thụ kia nhanh chóng hư hóa và ngay sau đó, hắn nhìn thấy, ở một chỗ vắng vẻ có một con rắn nhỏ có màu xanh da trời, có chiều dài chỉ vẹn vẹn có hơn ba mươi phân mà thôi. Lúc này, con rắn nhỏ kia đang lười biếng chiếm giữ ở trong đó.
Thông qua thân cây, nó không ngừng hấp thu nguyên khí bàng bạc từ dưới mặt đất, sau đó rót vào trong cổ thụ để cổ thụ có thể tiến hành chiến đấu cùng rất nhiều đệ tử khác.
Nhưng mà đúng lúc này, con rắn kia bỗng nhiên mãnh liệt run lên, nó quay đầu, nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt có chút hoảng sợ, hiển nhiên là con rắn này đã biết được chuyện bản thể của nó đã bị Chu Nguyên phát giác.
Vừa cảm thấy không ổn, nó đã nhanh chóng, muốn lẻn vào trong lòng đất.
Bá!
Nhưng đúng vào lúc này, thân thể củaChu Nguyên triệt để hư hóa rồi mãnh liệt lao ra.
Vô số nhánh cây có màu Thanh Đồng hung mãnh đâm xuống, nhưng mà ngay cả góc áo của Chu Nguyên đều không thể đánh trúng. Ở trong ánh mắt kinh dị của rất nhiều đệ tử, thân ảnh của hắn trực tiếp là xuất hiện ở phía trước thân cây.
- Phá Nguyên!
Vào lúc này, lông tơ trắng như tuyết của Thiên Nguyên Bút nhanh chóng hóa thành nước sơn đen như mực. Lúc này, nhìn Thông Thiên giáo chủ vô cùng sắc bén, không thể chống cự.
Ông!
Một vòng sáng màu đen xẹt qua, trực tiếp đánh tới cái cây cổ thụ ở trước mắt.
Xùy!
Ánh sáng màu đen dẽ dàng xé rách vỏ cây cứng rắn, sau đó nhanh như chớp lại tiếp tục xuyên thủng hàng phòng ngự của cái cây kia và chặt nó ra làm hai.
Nhưng lúc này đây, thân cây không có lại trọng sinh, phục hồi như cũ, bởi vì khi ngòi bút xẹt qua, một tiếng gào rít thê lương vang lên. Các đệ tử đều nhìn thấy, một con rắn nhỏ có màu xanh da trời, có chiều dài chỉ vẹn vẹn có hơn ba mươi phân mà thôi. Bị ngòi bút đâm trúng, con rắn này kịch liệt giãy dụa một phen nhưng mà theo thời gian dần trôi qua sinh cơ nhanh chóng tiêu tán.
Oanh!
Sau khi con rắn màu xanh da trời kia bị giết chết, mọi người chỉ thấy được cái cây cổ thụ ở trước mắt này cũng ầm ầm sụp đổ.
Ông ông!
Sau khi cổ thụ sụp đổ, chỉ trong nháy mắt, từ trong hốc cây kia đột nhiên có từng tia sáng rực rỡ phóng lên trời.
Cái vầng sáng kia có tổng cộng ba màu, giống như là chung thiên địa mà sinh, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng huyền diệu.
Vào lúc này, thần sắc trên mặt mọi người đều cứng lại nhưng chỉ sau một khắc, vẻ mừng như điên đã xuất hiện ở trên mặt mỗi người.
Bởi vì bọn họ cũng đều biết đó là cái gì? CHính là thứ mà bọn họ luôn muốn tìm thấy nhất sau khi tiến vào bên trong Huyền Nguyên Động Thiên
Huyền Nguyên chi tinh!
Hơn nữa, đây còn là Huyền Nguyên chi tinh ba màu!