Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 617 - Chương 616: Lôi Thanh Hải

Chưa xác định
Chương 616: Lôi Thanh Hải

Giữa núi rừng.

Rất nhiều bóng người ở trong đó, trên người của bọn họ đều tản ra chấn động của nguyên khí không kém, hiển nhiên thực sự cũng không phải là quá yếu ớt. Mà bọn họ thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ở cách đó không xa, lúc này trên đỉnh núi có những cột sáng ba màu sáng rọi hiển hiện.

Nhìn đến những cột sáng ba màu kia, trong ánh mắt của những người ở đây đều có thần sắc tham lam hiển hiện.

Ngay sau đó, bọn họ lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhìn về phía vị trí trung ương ở trong rừng, chỉ thấy được ở chỗ đó có hơn mười người, mà những người kia vây quanh một bóng người giống như sao quanh trăng sáng vậy.

Đó là một nam tử mặc áo bào màu bạc, trên mặt nam tử này lúc nào cũng giữ nụ cười tươi, khí thế cũng không như người bình thường, mơ hồ có tiếng sấm trầm thấp truyền ra từ trong cơ thể hắn.

- Đó là Lôi Thanh Hải, một trong ba đại Lôi Tướng của Tiểu Lôi Môn, thực lực rất mạnh. Ta nghe nói trước đây không lâu, người này đã đột phá đến Thái Sơ Cảnh Cửu trọng thiên, cũng không kém hơn đệ tử thủ tịch trong sáu đại tông phái đỉnh cấp. Bây giờ, có hắn ở chỗ này, chắc hẳn chúng ta có thể chiến đấu cùng Thương Huyền Tông kia một trận, phân chia số Huyền Nguyên chi tinh ba màu kia.

Trong rừng, mấy người châu đầu, thấp giọng trao đổi.

Những người khác cũng âm thầm gật đầu, ba đại Lôi Tướng của Tiểu Lôi Môn chính là nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử của Tiểu Lôi Môn, chỉ có vượt qua vô số người khiêu chiến mới có thể ngồi trên vị trí như vậy. Mà Lôi Thanh Hải này có thể trở thành một người trong đó, e rằng bổn sự cũng không nhỏ.

- Chư vị ...

Vào lúc này, Lôi Thanh Hải mặc áo bào màu bạc cũng đưa mắt nhìn xung quanh, tiếng cười nhạt mang theo tiếng sấm rất nhỏ, vang vọng bên tai mỗi người ở giữa sân.

- Chúng ta đã điều tra ra được lai lịch của những đệ tử của Thương Huyền Tông ở trên núi kia, nghe nói người dẫn đầu chi đội ngũ này là đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong trong Thương Huyền Tông, tên là Chu Nguyên.

- Thánh Nguyên Phong ư?

Ở đây có không ít người lộ vẻ kinh ngạc.

- Thánh Nguyên Phong kia không phải là một Phong yếu nhất trong Thương Huyền Tông hay sao? Bọn họ vậy mà cũng có đệ tử thủ tịch hay sao?

Đối với tình huống của Thương Huyền Tông, người ở nơi này hiển nhiên là cũng có tìm hiểu qua.

- Chu Nguyên kia hẳn là đệ tử thủ tịch mới nhậm chức, thực lực tạm thời không biết, nhưng có thể trở thành đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông thì chắc hẳn bổn sự là không nhỏ.

Lôi Thanh Hải cười nói.

- Ha ha ha. Đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong thì có bản lĩnh gì cơ chứ, chẳng lẽ còn so được với Lôi huynh hay sao? thực lực của Lôi huynh như thế nào, mọi người ai chả biết. Coi như là đặt ở trong Thương Huyền Tông, chỉ sợ cũng có thể là thuộc hàng đầu trong danh sách đệ tử thủ tịch, mà ở trong đó thì có lẽ là đệ tử thủ tịch này của Thánh Nguyên Phong chỉ xếp hạng bét mà thôi.

Có người thổi phồng.

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, hiển nhiên là, sau khi biết được người lĩnh đội trên núi chính là đệ tử thủ tịch đến từ Thánh Nguyên Phong yếu nhất trong Thương Huyền Tông , bọn họ đều thở dài một hơi.

Bọn họ đúng là sợ mình gặp phải những đệ tử thủ tịch có danh khí thật lớn như Đường Mộc Tâm, Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền. Nếu đúng là như thế thì chuyện cũng hơi khó xử lí rồi.

Lôi Thanh Hải cười to rồi khoát tay áo. Ở trong tay của hắn, có hai quả cầu sắt màu bạc chậm rãi chuyển động, có điện quang đang lóe lên, hắn cười nói:

- Tuy nói Thánh Nguyên Phong đã xuống dốc nhưng mà các vị chớ nên quá xem thường bọn họ rồi.

Nhưng mà mặc dù nói như vậy nhưng trong đôi mắt của Lôi Thanh Hải hiển nhiên là cũng xẹt qua một tia không cho là đúng. Thân là một trong ba đại Lôi Tướng của Tiểu Lôi Môn, hắn vẫn tương đối hiểu rõ về đệ tử thủ tịch, Thánh Tử của sáu tông môn đỉnh cấp kia nhưng cũng chưa từng nghe nói qua về một vị gọi là Chu Nguyên thủ tịch của Thương Huyền Tông, hiển nhiên là người này vừa mới nhậm chức, đối với loại đệ tử thủ tịch mới này, kỳ thật hắn cũng không có bao nhiêu kiêng kị.

- Chư vị, nếu mọi người có thể tin tưởng Tiểu Lôi Môn ta vậy thì đợi lát nữa ta sẽ đi lên, thương lượng với vị Chu Nguyên thủ tịch kia, nếu như bọn họ nguyện ý lui nhường một bước, để cho chúng ta cùng lên núi thu thập Huyền Nguyên chi tinh, chúng ta đây tự nhiên cũng không thể cố ý gây sự nữa.

Lôi Thanh Hải cười nói.

- Nếu như vị Chu Nguyên thủ tịch kia không muốn thì sao?

Có người hỏi, thanh âm có chút hung ác.

Lôi Thanh Hải cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Nếu như vị Chu Nguyên thủ tịch kia thật sự là cho rằng ỷ vào tên tuổi của Thương Huyền Tông là có thể chấn nhiếp hết thảy vậy thì ta chỉ có thể nói là hắn còn quá non rồi. Đến lúc đó, mọi người cũng không thể trách khi chúng ta dạy cho hắn một bài học rồi.

Vừa dứt lời, có một luồng uy áp kinh người chậm rãi phát ra từ trong cơ thể hắn, làm cho mọi người ở đây đều hơi run sợ trong lòng, thực lực vị Lôi Tướng này của Tiểu Lôi Môn quả thật là rất mạnh mẽ.

Đương nhiên, bọn họ cũng biết, Lôi Thanh Hải triển lộ uy áp như vậy cũng là cho bọn họ xem.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhao nhao phụ họa, tỏ vẻ sẽ coi mệnh lệnh của Lôi Thanh Hải như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.

Lôi Thanh Hải thấy thế, cũng rụt rè cười cười, nói:

- Vậy các vị hãy chuẩn bị chờ tín hiệu của ta. Nếu như vị Chu Nguyên thủ tịch kia không chịu đồng ý vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng sức mạnh rồi. Chỉ hi vọng vị đệ tử thủ tịch kia của Thánh Nguyên Phong đừng có không sáng suốt như thế.

Vừa dứt lời, Lôi Thanh Hải cũng không hề do dự nữa, thân hình khẽ động, tựa như một tia sét phóng lên trời, trực tiếp xuất hiện ở trước ngọn núi kia, ôm quyền quát:

- Tại hạ là Lôi Thanh Hải của Tiểu Lôi Môn, thỉnh Chu Nguyên thủ tịch đi ra gặp mặt.

Thanh âm của hắn giống như tiếng sấm, không ngừng vang vọng ở trong thiên địa.

Trên đỉnh núi, nghe được tiếng quát này, Chu Nguyên chính đang thu thập Huyền Nguyên chi tinh cũng phải mở hai mắt đang khép hờ ra, nhìn qua bóng người có sấm sét quấn quanh ở trên bầu trời:

- Tiểu Lôi Môn sao?

Đối với cái tông môn có danh khí không nhỏ ở trên Thánh Châu đại lục này, Chu Nguyên tự nhiên cũng đã nghe qua.

- Hôm nay, ở dưới chân núi đã có không ít đội ngũtừ từ khắp nơi hội tụ về đến, Lôi Thanh Hải này đã chỉnh hợp bọn họ lại cùng một chỗ. Với thực lực của chi đội ngũ này của chúng ta thì bọn họ cũng là một mối uy hiếp.

Ở một bên, Cố Hồng Y nói.

- Người đến không thiện.

Chu Nguyên nhạt cười một tiếng, chợt thanh âm của hắn truyền ra:

- Cho hắn đến đây đi, xem hắn muốn làm cái gì.

Nghe Chu Nguyên nói vậy, những đệ tử của Thương Huyền Tông ngăn cản ở phía trước kia cũng tản ra, tạo thành một con đường nhỏ. Sấm sét trên bầu trời lóe lên, một bóng người nhanh chóng xuất hiện ở phía trước mặt Chu Nguyên, người này trông rất nghênh ngang, không có bởi vì rất nhiều đệ tử của Thương Huyền Tông đang nhìn chằm chằm mà có nửa điểm sợ hãi.

- Các hạ chính là Chu Nguyên, đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong hay sao?

Ngay khi vừa dừng lại, ánh mắt của Lôi Thanh Hải lập tức tập trung ở trên người Chu Nguyên, chợt hắn thoáng nhíu mày, bởi vì ở bên trong cảm giác của hắn, Chu Nguyên ở trước mắt tựa như chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên.

Tại sao vị đệ tử thủ tịch này của Thánh Nguyên Phong lại có thể yếu như vậy?

Chu Nguyên không có để ý đến ánh mắt thăm dò cùng thái độ vô lễ của Lôi Thanh Hải, hắn chỉ thản nhiên nói:

- Chính là ta. Các hạ có cái gì chỉ giáo sao?

Nghe được câu hỏi của Chu Nguyên, Lôi Thanh Hải thu hồi ánh mắt lại, sau đó ánh mắt dừng lại ở chỗ thân cây đứt gãy đang có ánh sáng ba màu không ngừng dâng lên ở sau lưng Chu Nguyên, ở chỗ sâu trong ánh mắt xẹt qua vẻ tham lam.

Ở đây quả nhiên là ẩn chứa số lượng lớn Huyền Nguyên chi tinh ba màu!

- Ngươi nhìn cái gì đấy?

Ở một bên Cố Hồng Y quát mắng.

Lúc này, Lôi Thanh Hải mới thu hồi ánh mắt lại và nhìn qua Chu Nguyên, chậm rãi nói:

- Vận khí của Chu Nguyên thủ tịch thật đúng là không tệ. Không ngờ có thể tìm được một chỗ ẩn chứa nhiều Huyền Nguyên chi tinh ba màu như thế.

Chu Nguyên cười cười, từ chối cho ý kiến.

- Nhưng mà Chu Nguyên thủ tịch, tình cảnh hiện tại của các ngươi cũng không quá tốt.

Lôi Thanh Hải cười cười, lời nói ẩn chứa thâm ý.

- A?

- Hiện tại, ở dưới chân núi, thế lực từ khắp nơi hội tụ về, nhìn chằm chằm vào chỗ Huyền Nguyên chi tinh ba màu này. Mặc dù Thương Huyền Tông có thực lực mạnh mẽ, nhưng bây giờ các ngươi cũng chỉ có một chi đội ngũ ở đây, hơn nữa còn là do một vị đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong suất lĩnh.

- Loại thực lực này chỉ sợ không chấn nhiếp được những đội ngũ tham lam kia.

- Nếu như đến lúc đó hai bên xé rách da mặt, chiến đấu với nhau, có lẽ các ngươi cũng sẽ không chiếm được bao nhiêu ưu thế đấy.

Lôi Thanh Hải cười nói.

- Vậy các ngươi ngược lại là có thể đến thử xem xem?

Nghe được trong giọng nói của gia hỏa tựa như là hơi có vẻ khinh thường Chu Nguyên, Cố Hồng Y nhíu mày, cười lạnh nói.

Nghe Lôi Thanh Hải nói vậy, Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Lôi Thanh Hải ở trước mắt và chậm rãi nói:

- Vậy thì Lôi huynh có ý tứ là sẽ giúp chúng ta? Nhưng thoạt nhìn tựa như là ngươi đã liên minh với những người khác mà?

Lôi Thanh Hải cười khoát tay áo, nói:

- Bọn họ chỉ là một đám ô hợp mà thôi, mặc dù có nhiều người thì cũng không có tác dụng gì. Trong mắt ta, bọn họ sao có thể so sánh với chi đội ngũ này của Chu huynh được?

Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, ánh mắt giống như là có ý muốn thành thật với nhau:

- Chẳng qua hiện nay ở đây tạo ra động tĩnh không nhỏ, sẽ không ngừng hấp dẫn người khác tới, đến lúc đó cục diện sẽ càng ngày càng phiền toái.

- Ta ngược lại là có một kế, Tiểu Lôi Môn chúng ta nguyện ý liên thủ cùng Chu huynh. Trước tiên, chúng ta có thể dọn dẹp đám người tham lam ở phía dưới kia, đến lúc đó thanh danh truyền đi, tự nhiên là sẽ không có người nào dám đến đây khiêu khích nữa.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Lôi Thanh Hải giống như là rất có hứng thú với ý tưởng này của hắn, người này ngược lại là nhân vật hung ác, lại vẫn muốn liên hợp với bọn họ để loại bỏ những người khác.

- Vậy thì Lôi huynh nghĩ muốn cái gì?

Chu Nguyên cười nhạt nói.

Lôi Thanh Hải chỉ chỉ vào chỗ thân cây đứt gãy đang có ánh sáng ba màu không ngừng dâng lên ở sau lưng Chu Nguyên, híp mắt lại và cười nói:

- Ta cũng không sư tử mở rộng miệng, chỉ cần năm thành Huyền Nguyên chi tinh là Tiểu Lôi Môn chúng ta sẽ dốc sức giúp đỡ các vị.

Nghe Lôi Thanh Hải nói vậy, sắc mặt của Cố Hồng Y không khỏi trầm xuống, nàng lạnh lùng nói:

- Mới mở miệng đã muốn lấy năm thành, còn không tính sư tử mở rộng miệng hay sao?

Chu Nguyên cũng nhìn chằm chằm vào Lôi Thanh Hải.

Lôi Thanh Hải thản nhiên đối mặt cùng Chu Nguyên, ánh mắt lăng lệ, ác liệt mà tràn đầy tính xâm lược, hắn nói:

- Hơn nữa trừ năm thành này ra, ta còn muốn một số thứ nữa. Nghe nói trong tay đệ tử của Thương Huyền Tông các ngươi có một ngọc giản, bên trong ghi chép tọa độ của những chỗ Huyền Nguyên chi tinh hội tụ mà đệ tử của Thương Huyền Tông các ngươi phát hiện ra trong dĩ vãng. Nếu như Chu huynh nguyện ý chia xẻ, Tiểu Lôi Môn chúng ta sẽ là bằng hữu của các ngươi, ở trong Huyền Nguyên Động Thiên này, bất cứ chuyện gì Chu huynh đều có thể tìm ta.

Ở một bên, Cố Hồng Y tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, thằng này thật là dám mở miệng!

- Nếu như ta không muốn thì sao.

Chu Nguyên thản nhiên nói. Hắn cũng đã nhìn ra, Lôi Thanh Hải này tựa như là thật sự cho rằng hắn chỉ là một quả hồng mềm.

Lôi Thanh Hải thở dài một tiếng, hai quả cầu sắt màu bạc trong tay chậm rãi chuyển động rồi hắn nói:

- Nếu như Chu huynh không nỡ, ta đây cũng chỉ có thể chuyển qua phía những người ở dưới núi kia, đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi cũng sẽ trả giá một cái giá rất lớn đấy.

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng ánh mắt tràn đầy cảm giác áp bách nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, thân thể hơi nghiêng về phía trước rồi nói tiếp:

- Chu huynh, nếu như hôm nay là Thương Huyền Phong hoặc là đệ tử thủ tịch của Phong khác ở chỗ này, có lẽ ta cũng không ép người như thế. Nhưng đôi khi, tình thế mạnh hơn người, chúng ta cũng phải nhận mệnh thôi.

Hắn phất phất tay, nói:

- Ta sẽ chờ nửa nén hương, nếu như Chu huynh nghĩ kỹ, có thể phát tín hiệu cho ta biết. Đương nhiên, ta cũng hi vọng Chu huynh không nên trả lời quá muộn, bởi vì những người ở dưới núi kia khó có thể không nhịn được sự hấp dẫn của đống Huyền Nguyên chi tinh này.

Nói xong, hắn lập tức quay người rời đi.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, không nhịn được cười, nói:

- Không cần chờ nửa nén hương ... Hiện tại ta có thể cho ngươi đáp án.

- Vị bằng hữu của Tiểu Lôi Môn này, nếu như ngươi không muốn chôn xương ở trong Huyền Nguyên Động Thiên này thì ta muốn khuyên ngươi một câu, không nên nhớ thương số Huyền Nguyên chi tinh ở đây, có thể chạy ra xa bao nhiêu thì hay chạy ra xa bấy nhiêu ... Đây là lời khuyên cũng là cảnh báo cuối cùng của ta dành cho ngươi.

Chu Nguyên nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Bước chân củaLôi Thanh Hải hơi dừng lại một chút. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Chu Nguyên, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai.

Nhưng mà, lúc này đây, còn không đợi hắn nói chuyện, Chu Nguyên đã lại một lần nữa lạnh nhạt nói:

- Về sau đừng học người ta mà một mình xâm nhập vào lòng địch rồi ... Ta cũng không có hứng thú chơi loại xiếc ngây thơ này cùng ngươi.

Hắn xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng quơ quơ ra hiệu cho rất nhiều đệ tử của Thương Huyền Tông sớm đã nhìn chằm chằm ở chung quanh.

- Giết chết hắn.

Bình Luận (0)
Comment