- Giết chết hắn!
Ngay khi thanh âm bình tĩnh của Chu Nguyên vừa dứt thì chỉ trong một cái chớp mắt, ở bốn phía, nhóm đệ tử đã sớm không vừa mắt đối với thái độ của Lôi Thanh Hải lập tức cười dữ tợn.
Tiểu Lôi Môn của ngươi cũng chỉ là tông phái nhất lưu mà thôi, vậy mà bây giờ còn dám tới trước mặt Thương Huyền Tông chúng ta để ra vẻ ta đây? Thực nghĩ rằng Thương Huyền Tông ta là bùn để nhào nặn hay sao?
Ùynh!
Nguyên khí cuồng bạo hùng hồn lập tức bộc phát ra từ trong cơ thể của bọn họ. chỉ sau nháy mắt, những đòn tấn công mạnh mẽ gào thét lao ra, chấn rách hư không, nhanh như chớp đánh tới Lôi Thanh Hải.
Phanh!
Nguyên khí hung hãn va chạm, sóng xung kích khuếch tán ra bốn phía xung quanh làm cho mặt đất đều bị xé nứt ra.
Từng ánh mắt nhìn qua chỗ trung tâm của sóng xung kích, mặc dù Lôi Thanh Hải kia có thực lực rất mạnh mẽ, nhưng chắc hẳn cũng không chịu nổi đòn liên thủ của nhiều người như vậy đâu?
Bụi mù dần dần tán đi, mọi người lập tức tập trung chú ý, ngay sau đó, sắc mặt của tất cả đều biến đổi.
Bởi vì ở chỗ kia lại
chỉ có cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Lôi Thanh Hải mà chỉ có một quả cầu sắt màu bạc có sấm sét quấn quanh lơ lửng giữa không trung. Lúc này, phía trên quả cầu sắt này có vô số vết rách, cuối cùng nó ảm đạm rồi rơi xuống đất, hóa thành bột phấn.
thần sắc ở trên mặt Chu Nguyên thủy chung vẫn bình bình đạm đạm. Lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua chỗ hư không ở xa xa rồi nói:
- Khó trách dám một mình đến đây, nguyên lai là có chút bổn sự.
Mấy người Cố Hồng Y, Chu Thái, Lữ Yên lập tức nhìn qua hướng kia, sau đó liền thấy ở chỗ kia có tia sáng màu bạc thoáng hiện, Lôi Thanh Hải lăng không xuất hiện, chỉ có điều khuôn mặt của hắn hơi có vẻ âm trầm.
- Ha ha ha. Tốt một cái Thương Huyền Tông. Đường đường là một trong sáu đại tông môn đỉnh cấp, dĩ nhiên là lại ỷ đông bắt nạt ít rồi còn cả đánh lén, xem ra các ngươi không sợ mất thể diện nữa rồi?
Lôi Thanh Hải điềm nhiên nói.
Cho dù thế nào thì hắn cũng không ngờ Chu Nguyên kia cũng dám hạ lệnh để cho những đệ tử khác trực tiếp công kích hắn, chẳng lẽ thằng này không có nhớ ra rằng mình chính là đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông, mọi hành động đều ảnh hưởng đến thể diện của Thương Huyền Tông hay sao?
Chu Nguyên quay sang nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, chẳng muốn nói nhảm nhiều lời. Lôi Thanh Hải này đã muốn đánh chủ ý tới trên đầu bọn họ, vậy thì hắn cũng không cần phải giảng những thứ đạo nghĩa vô lí kia rồi.
Chu Nguyên cũng không phải là người cổ hủ, không biết biến báo. Nếu như có thể dùng phương pháp đơn giản nhất để tiêu diệt Lôi Thanh Hải này, hắn tự nhiên không có ý định tốn nhiều thủ đoạn. Phải nhớ tranh đấu bên trong Huyền Nguyên Động Thiên này chính là ngươi chết ta sống.
Nhưng mà chuyện làm cho hắn cảm thấy có chút đáng tiếc chính là bọn họ không thể trực tiếp tiêu diệt Lôi Thanh Hải.
Nhưng mà không sao cả, dù sao thì Lôi Thanh Hải này cũng chỉ là một gia hỏa vừa mới đột phá Thái Sơ Cảnh Cửu trọng thiên mà thôi ...
Lúc này, ở trên bầu trời, nhìn thấy dáng vẻ không sao cả kia của Chu Nguyên, sắc mặt của Lôi Thanh Hải cũng trở nên tái nhợt, bởi vì cuối cùng hắn cũng đã nhận ra, Chu Nguyên tựa như là cũng không hề coi trọng hắn.
- Mặc dù không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì để trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, nhưng chỉ bằng tu vi Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên thấp kém này của ngươi mà dám đắc ý như thế ở trước mặt của ta hay sao? Ngươi thực cho rằng, ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên này, thân phận của đệ tử thủ tịch này của Thánh Nguyên Phong còn có tác dụng hay sao?
Lôi Thanh Hải cắn răng nói, ngữ khí âm u.
Hắn chỉ nghĩ sức mạnh của Chu Nguyên đến từ chính thân phận đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông.
- Vốn dĩ là nể mặt Thương Huyền Tông, ta còn muốn bàn luận cùng ngươi, nhưng hiện tại xem ra, ngươi là rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!
- Đã như vậy thì đừng trách ta không nể mặt Thương Huyền Tông rồi!
Ngay khi Lôi Thanh Hải vừa dứt lời thì chỉ trong một cái chớp mắt, lập tức có tiếng sấm trầm thấp vang lên. từ đỉnh đầu của hắn, nguyên khí màu bạc mạnh mẽ phóng lên trời, tựa như hóa thành tầng mây màu bạc, ở trong đó có sấm sét thoáng hiện.
Mà lúc này, ở dưới núi, những đội ngũ hội tụ đến từ khắp nơi sớm đã không kiên nhẫn để chờ đợi được nữa cũng trông thấy cột nguyên khí màu bạc phóng lên trời kia, đó cũng chính là tín hiệu mà lúc trước Lôi Thanh Hải đã ước định cùng bọn họ.
Hiển nhiên là, Lôi Thanh Hải cùng Chu Nguyên không đàm phán thành công rồi.
- Hừ, xem ra vị đệ tử thủ tịch kia của Thánh Nguyên Phong thật đúng là cho rằng tên tuổi của Thương Huyền Tông còn có tác dụng ở trong Huyền Nguyên Động Thiên này rồi.
Có người cười lạnh ra tiếng, trong mắt có hung quang xuất hiện.
- Thật là một tên tiểu tử ngây thơ. Ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên này chỉ có nắm đấm mới là đạo lí lớn nhất chứ không phải là thân phận. Mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, nếu như thực lực không đủ thì ở chỗ này, y nguyên vẫn chỉ có thể bị xé nát!
ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên sớm đã có một quy định được mọi người hiểu ngầm với nhau, đó chính là mạnh được yếu thua. Nếu như đệ tử của Thương Huyền Tông bị thất bại ở trong này, vậy thì cũng chỉ có thể nói rõ đệ tử trong thế hệ này của bọn họ không được, đến lúc đó truyền đi ngược lại sẽ khiến cho các thế lực khác chê cười, tổn thương danh vọng.
Dù sao, sáu đại tông môn đỉnh cấp vốn dĩ là đã chiếm cứ ưu thế, bất luận là về phương diện chất lượng hay là phương diện số lượng, nếu như thế mà còn bị thế lực khác đánh bại, đây cũng thật sự là không thể trách ai được rồi.
Bá! Bá!
Vào lúc này, đội ngũ hội tụ đến từ khắp nơi đều chân đạp nguyên khí phóng lên trời, vây khắp cả bốn phương tám hướng xung quanh đỉnh núi, khí thế này ngược lại là tương đương có lực chấn nhiếp.
Người có tư cách tiến vào Huyền Nguyên Động Thiên cũng đều là thiên kiêu mà thế lực khắp nơi bồi dưỡng được đến. Có lẽ bọn họ sẽ kém hơn nhóm đệ tử tinh nhuệ của Thương Huyền Tông, nhưng cũng sẽ không quá nhiều. MÀ hôm nay, rất nhiều đội ngũ hội tụ ở chỗ này, có thể mượn nhờ ưu thế số lượng, cho nên bọn họ cũng không quá kiêng kị, tất cả đều nhìn chằm chằm vào những đệ tử của Thương Huyền Tông kia với ánh mắt càn rỡ.
Mà trên đỉnh núi, nhìn qua những bóng người kia, sắc mặt của mấy người Cố Hồng Y cũng trở nên ngưng trọng. Hiển nhiên là số người của đối phương đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn họ.
- Không ngờ nhóm Huyền Nguyên chi tinh ba màu này lại dẫn nhiều người tới đây như vậy.
nhìn qua những bóng người kia, Chu Nguyên cũng nhíu mày, xem ra động tĩnh ở đây đích thật là không nhỏ.
Nhưng mà đến thì cũng đã đến rồi, xử lí luôn được cũng tốt. Lúc này, Chu Nguyên cũng coi như là đã nhìn ra, muốn yên tĩnh thu thập Huyền Nguyên chi tinh ở trong Huyền Nguyên Động Thiên này là chuyện không thể nào xảy ra, trừ phi ngươi có thể biểu hiện ra sức mạnh tuyệt đối, triệt để chấn nhiếp những người có dã tâm làm loạn kia.
Đã như vậy thì hắn cũng chỉ có thể ra tay, đánh đến lúc thanh danh của hắn đủ để chấn nhiếp đám người kia rồi.
Mà bây giờ, bất luận là Lôi Thanh Hải này hay là những người khác, hắn cũng chỉ có thể coi bọn họ trở thành đá đặt chân của mình thôi.
Trên không trung, nhìn thấy nhóm người mình đã vây khốn đỉnh núi đến mức chật như nêm cối (Đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi), trên mặt của Lôi Thanh Hải cũng hiện ra một nụ cười lạnh, chợt hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên rồi nói:
- Chu Nguyên, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, để cho chúng ta lên núi thu thập Huyền Nguyên chi tinh. Mặt khác, các ngươi cũng phải phân bảy thành số lượng Huyền Nguyên chi tinh mà các ngươi đã thu thập lúc trước cho chúng ta!
Trên ngọn núi, tất cả đệ tử của Thương Huyền Tông đều lộ ra tức giận.
- Thằng này thật là hơi quá đáng!
Ở một bên Cố Hồng Y cắn chặt hai hàm răng trắng ngà rồi nói.
- Xem ra thằng này thật sự nghĩ ta chỉ là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên bình thường rồi đấy.
Chu Nguyên cười cười, hiển nhiên là Lôi Thanh Hải này thật sự cho rằng hắn chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên, cho nên vừa rồi mới hùng hổ dọa người như thế.
Hắn lắc đầu, vươn người đứng dậy, nắm chặt bàn tay, Thiên Nguyên Bút thoáng hiện ra.
Cái bút màu đen này phóng to, ngòi bút sắc bén chỉ xéo mặt đất.
Chu Nguyên ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào những bóng người lộ vẻ tham lam đang đứng đầy trời kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Lôi Thanh Hải, thản nhiên nói:
- Ta cũng nói lại một lần cuối cùng. Nếu các ngươi thức thời thì hiện tại lập tức ly khai. Mặc dù Thương Huyền Tông ta không làm những chuyện ỷ thế hiếp người nhưng nếu như ai đó thật sự đui mù thì cũng trách không được Thương Huyền Tông ta không có lòng từ bi rồi.
Trên bầu trời, rất nhiều bóng người bật cười, có người còn nói to:
- Tiểu tử, nếu như là đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Phong, Kiếm Lai Phong ở chỗ này nói như thế, chỉ sợ còn có thể khiến cho chúng ta coi trọng nhưng mà chỉ bằng Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên như ngươi thì cũng đừng nên đi ra để mất mặt, xấu hổ rồi!
thần sắc ở trên mặt Chu Nguyên không có gì thay đổi. Hắn cũng không có bởi vì đối phương giễu cợt mà tức giận, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu nhưng mà sự lạnh lùng trong đôi mắt lại càng dày đặc.
Bá!
Vào lúc này, thân thể của hắn lặng yên bắt đầu hư hóa.
Chu Nguyên chỉ mới bước ra một bước.
Trên bầu trời, người lúc trước vừa lên tiếng chê cười lập tức im lặng, sắc mặt biến đổi, bởi vì Chu Nguyên đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của hắn giống như là quỷ mị.
- Ngươi muốn chết!
Hắn hét to lên, mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không quá sợ hãi. Nguyên khí hùng hồn gào thét lao ra, nhìn vào cường độ của nguyên khí là biết được người này vậy mà cũng là cao thủ Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên.
Hắn đánh ra một quyền, nguyên khí cuồn cuộn lao ra, mang theo cảm giác áp bách kinh người.
Nhưng mà Chu Nguyên thì giống như là không thèm để ý, làn da bên ngoài phát ra ánh sáng như ngọc, ở chỗ sâu trong cơ thể có ánh sáng màu bạc như ẩn như hiện. Hắn nâng bàn tay lên rồi nhẹ nhàng vỗ xuống, thần sắc trên mặt vẫn cực kỳ lạnh nhạt, giống như là đang đập một con ruồi mà thôi.
Phanh!
bàn tay của Chu Nguyên va chạm cùng một quyền bộc phát ra nguyên khí hùng hồn kia. Chỉ sau một cái chớp mắt, tiếng không khí nổ tung chói tai đột nhiên vang vọng. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều hoảng sợ khi nhìn thấy cao thủ Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên kia kêu lên một tiếng thê lương, thảm thiết, toàn bộ cánh tay đều tuôn ra sương máu, cuối cùng thân hình như chim gãy cánh xẹt qua trên bầu trời và rơi xuống trong rừng rậm ...
Vào lúc này, toàn bộ bầu trời đều trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt mang theo thần sắc kinh hãi. Bọn họ cũng hoàn toàn không nghĩ được rằng ngay cả nguyên khí cũng không cần vận chuyển mà Chu Nguyên dĩ nhiên là đã có thể dùng một cái tát để đánh cho một vị cao thủ có tu vi Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên đến mức không biết sống chết.
Nhìn qua vẻ mặt lạnh nhạt kia của Chu Nguyên, trong lòng của bọn họ bỗng nhiên chấn động, ẩn ẩn có chút bất an.
Xem ra mặc dù vị đệ tử thủ tịch này của Thánh Nguyên Phong chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên nhưng tựa như là cũng không có đơn giản như bọn họ tưởng tượng vậy ...