Trên không trung Lục Thải Hồ, trong vô số ánh mắt hoảng sợ, Phạm Yêu đem thi thể đã bị biến thành Huyết Thi của Ninh Mặc nắm vào trong tay, bắt đầu điên cuồng hút lấy máu tươi bên trong thi thể, theo đó, dao động nguyên khí bộc phát ra từ trong cơ thể hắn cũng đang mạnh dần với tốc độ cực kỳ kinh người.
Loại tốc độ tăng vọt này khiến cho gương mặt xinh đẹp của Đường Tiểu Yên biến đổi.
- Phạm Yêu, đồ điên! Ngay cả thủ đoạn bẩn thỉu như vậy mà ngươi cũng có thể sử dụng được! -Đường Tiểu Yên cắn chặt hai hàm răng, quát mắng.
Hành động này của Phạm Yêu quả là khó mà tiếp nhận, dù sao Huyết Thi kia là do Ninh Mặc luyện chế mà thành, dù thế nào cũng là sư huynh đệ cùng tông môn, bây giờ lại còn dám hút máu huyết của đồng môn!
Một vị Thủ tịch xác của Thánh Cung là Vương Uyên cũng nhìn cảnh tượng này với ánh mắt phức tạp. Phạm Yêu đang sử dụng một loại bí thuật cực kỳ ngoan độc của Huyết Thánh điện, dùng việc hấp thu máu tươi để tăng cường thực lực bản thân trong thời gian ngắn. Chỉ là loại bí thuật này quá mức độc ác, hơn nữa để lại di chứng cũng không nhỏ, thế nên dù là đệ tử của Huyết Thánh điện cũng không dám sử dụng một cách tùy tiện.
Chớ nói chi là lại sử dụng thuật này với sư huynh đệ đồng môn...
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, với cục diện trước mắt, Phạm Yêu đã bị bức cho không thể còn cách nào khác, thực lực của tên Chu Nguyên kia mạnh ngoài dự liệu của tất cả mọi người...
Bây giờ nếu bọn hắn bại dưới tay Thương Huyền tông, đến sau đó gặp các vị Thánh tử thì chỉ sợ sẽ không có kết cục tốt. Đặc biệt là vị Thánh tử của Huyết Thánh điện kia, chính là Chiêm Đài Thanh!
Thân là đệ tử Thánh Cung, bọn hắn hiểu rất rõ tính tình của vị Thánh tử xếp hạng thứ hai này, đừng nhìn dung mạo của nàng yêu mị mê hoặc chúng sinh, nhưng bản chất lại cực kỳ tàn nhẫn, dù cho là Thánh tử khác cũng cực kỳ kiêng kỵ với nàng này.
Chính vì vậy, nếu như biết được Phạm Yêu thua ở dưới tay Chu Nguyên, kết cục mà hắn phải gánh chịu sẽ không ra sao. Thế nên Phạm Yêu cũng không tiếc hết thảy phải chém giết được Chu Nguyên.
Trên bầu trời, Huyết Thi nhanh chóng khô héo với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cuối cùng biến thành một bộ tro cốt xám đen, tàn lụi theo gió.
Đầu tóc Phạm Yêu rối tung, hai con mắt đỏ sẫm như máu, vô số huyết văn ngọ nguậy như côn trùng chạy dọc khắp toàn thân, thậm chí có từng cái bọc máu nổi lên, nổ tung, máu tươi tanh hôi bắn tung tóe.
Lúc này Phạm Yêu chẳng khác nào một con quái vật.
Thế nhưng dao động nguyên khí bùng phát ra từ cơ thể hắn lại mạnh mẽ tới mức kinh người, không gian xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị vặn vẹo.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy máu tập trung và Chu Nguyên, khóe miệng đang không ngừng nhỏ xuống máu tươi, âm thanh âm lãnh đến nỗi ngay cả không khí đều muốn bị đông kết.
- Không ngờ tới, Phạm Yêu ta sẽ bị ngươi bức đến bước đường cùng như thế này...
Ánh mắt Chu Nguyên cực kỳ ngưng trọng, trạng thái bây giờ của Phạm Yêu khiến hắn cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm.
- Chu Nguyên, chúng ta liên thủ! -Đường Tiểu Yên kêu lên, Huyết Thi đã bị Phạm Yêu hấp thu, nàng cũng có thể rảnh tay để giúp đỡ Chu Nguyên.
Oanh!
Chỉ là ngay khi âm thanh của nàng vừa dứt thì nguyên khí trong cơ thể Phạm Yêu đột nhiên bùng phát, thân ảnh của hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
- Cẩn thận! -Đồng tử Chu Nguyên co rút lại, quát lên.
Đường Tiểu Yên cũng phát hiện được, thân hình lập tức lùi lại phía sau.
Vút!
Chỉ là nàng vừa lui, thân hình Phạm Yêu đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt, con mắt hắn tràn đầy máu tươi, khóe miệng nở ra một nụ cười dữ tợn.
- Đường Tiểu Yên, nếu ngươi muốn chết, vậy để ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này đi!
Phạm Yêu vỗ xuống một chưởng, nguyên khí màu huyết hồng hội tụ trong lòng bàn tay rồi đổ ập xuống, sức mạnh to lớn khiến cho mặt nước của Lục Thải Hồ ở phía dưới đều bị ép xuống thành hình một cái bàn tay to lớn.
Đường Tiểu Yên vội vàng bộc phát nguyên khí, dốc hết toàn lực hình thành phòng ngự trước người.
Ầm!
Chỉ là dưới bàn tay Phạm Yêu, những lớp phòng ngự ấy lại yếu ớt như một tờ giấy, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi mà đã bị xé rách, sau đó nguyên khí cuồng bạo trực tiếp đánh vào trên cánh tay Đường Tiểu Yên.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, gương mặt xinh đẹp của Đường Tiểu Yên trắng nhợt như tờ giấy, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại bắn ngược về phía sau, cánh tay mảnh khảnh trở nên vặn vẹo.
- Sư tỷ! Bên ngoài Lục Thải Hồ, những đệ tử nữ của Bách Hoa Tiên Cung nhìn thấy vậy thì đều thất kinh.
Trong con ngươi Lục La cũng hiện lên vẻ lo lắng, cô bé cũng có quan hệ không tệ với Đường Tiểu Yên, thế nên rất lo lắng cho sự an toàn của nàng.
Vèo!
Đánh lén thành công, Phạm Yêu cũng không bỏ qua, lần nữa bắn mạnh mà ra, ý đồ sử dụng tốc độ nhanh nhất để xử lý Đường Tiểu Yên.
Lúc này tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ lóe lên một cái đã đuổi kịp Đường Tiểu Yên, nguyên khí đáng sợ lại hình thành ở trong lòng bàn tay.
Đường Tiểu Yên thấy thế thì trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tuyệt vọng, thế nhưng nàng cũng không chịu từ bỏ, cắn răng một cái, trong con ngươi hiện lên thần sắc quả quyết, chuẩn bị bùng phát nguyên khí, cùng chết với tên Phạm Yêu này.
Chỉ là ngay khi nàng có hành động thì một bóng người lại xuất hiện ở phía sau, vươn cánh tay đỡ lấy thân hình đang bay ngược lại của nàng, đồng thời hóa thành một cái bóng mờ trực tiếp tránh đi sự truy kích của Phạm Yêu.
Đường Tiểu Yên bị người đỡ lấy vòng eo, giật mình, nguyên khí trong cơ thể vừa muốn phun trào, cánh tay đỡ trên eo nàng kia lại đã nới lỏng ra, để nàng buông xuống.
Nàng vội quay đầu, sau đó ánh mắt nhìn thấy Chu Nguyên đang đứng ở một bên.
- Không sao chứ? -Chu Nguyên hỏi.
Trên gương mặt trắng nõn của Đường Tiểu Yên hiện lên một vài tia ửng đỏ, lắc đầu nói khẽ:
- Đa tạ!
Chu Nguyên khoát tay nói:
- Đừng liều mạng với hắn, hiện tại kẻ này rất mạnh.
Ở cách đó không xa, Phạm Yêu đứng lơ lửng trên không, ngoẹo đầu nhìn Chu Nguyên và Đường Tiểu Yên, cười vui vẻ trêu tức:
- Đến lúc này còn tâm tình chơi anh hùng cứu mỹ nhân?
Trong âm thanh hắn tràn đầy sự mỉa mai.
Nói rồi hắn phất tay, lười biếng nói:
- Được rồi được rồi, nếu các người có tâm tư thế này thì ta giúp các ngươi được như ý nguyện... Để các ngươi được làm một đôi uyên ương sống chết có nhau, thế nào?
Chu Nguyên bình tĩnh nói:
- Đừng nên cao hướng quá sớm... Trạng thái như bây giờ của ngươi sẽ không thể kéo dài quá lâu, đúng chứ?
Phạm Yêu giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay có từng sợi nguyên khí màu huyết hồng cực kỳ đáng sợ đang xoay quanh, hắn thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, đầy đủ thời gian để xử lý cả hai người bọn ngươi, thậm chí là đồ sát toàn bộ đệ tử hai tông các người nữa.
Phạm Yêu quay đầu nhìn Đường Tiểu Yên, nói:
- Đường Tiểu Yên, hiện tại có cảm thấy hối hận khi đã lựa chọn hợp tác với tên phế vật này của Thương Huyền tông hay không?
Đường Tiểu Yên cười lạnh:
- Một kẻ độc ác tới nỗi ngay cả sư huynh đệ đồng môn mà cũng dám hút đi máu tươi, vậy ai dám hợp tác với ngươi?
Phạm Yêu nói với vẻ không quan trọng:
- Thắng làm vua thua làm giặc!
- Tuy nhiên câu nói của ngươi cũng nhắc nhở ta một việc, vì bảo toàn thanh danh của mình, hôm nay ta đành giải quyết tất cả đệ tử của hai tông, chôn xác dưới nơi Lục Thải Hồ này.
Trong lời nói của Phạm Yêu tràn đầy sát khí khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Đối mặt với một kẻ bạo ngược như vậy, dù là Đường Tiểu Yên cũng trắng bệch cả khuôn mặt.
Vẻ mặt Chu Nguyên vẫn hết sức bình tĩnh, hắn chậm rãi nói:
- Xem ra ngươi cảm thấy mình đã thắng chắc rồi?
- Chứ không phải à? -Phạm Yêu cười híp mắt.
- Giao hắn cho ta, cô không cần nhúng tay! -Chu Nguyên nói một tiếng với Đường Tiểu Yên.
Đường Tiểu Yên hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật nhẹ đầu, mặc dù nàng vẫn không quá tin tưởng vào câu nói này của Chu Nguyên...
Phạm Yêu khoanh tay trước ngực, nhìn Chu Nguyên với vẻ trêu tức, cũng cảm thấy hứng thú khi không biết kẻ địch dựa vào đâu mà có lòng tin thế này.
Vút!
Trong cái nhìn chăm chú của Phạm Yêu, Chu Nguyên vừa dứt tiếng liền hóa thành một quang ảnh bắn mãnh liệt mà ra, sau đó trực tiếp bay ra khu vực bên ngoài của Lục Thải Hồ.
Xoạt!
Rất nhiều âm thanh xôn xao vang lên, bởi vì bộ dạng này của Chu Nguyên có vẻ như là đang... Chạy trốn?
Phạm Yêu giật mình, sau đó không nhịn được cười lên, quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Yên cũng đang sửng sốt ở nguyên chỗ, cười nói:
- Hắn dự định vứt bỏ các ngươi mà chạy rồi!
Đường Tiểu Yên không nói gì, nhìn thân ảnh đang cấp tốc đi xa kia, trong lòng không nhịn được trầm xuống.
Phạm Yêu thở dài một hơi nói:
- Yên tâm đi, ta đã nói để cho các người được làm đôi uyên ương cùng chết, vậy làm sao lại để cho hắn được sống yên ổn đây?
Vút!
Âm thanh của hắn vừa rơi xuống, thân ảnh đã biến mất tại chỗ, một bóng mờ bay qua hư không, lao về phía Chu Nguyên rời đi với tốc độ cực nhanh.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được khoảng cách giữa hai bên đang bị thu hẹp.
Ai cũng nhìn ra là Chu Nguyên không thể trốn thoát khỏi sự truy kích.
Thân hình Kim Chương cũng xuất hiện ở bên cạnh Đường Tiểu Yên, nàng quay đầu nhìn hắn, do dự một chút rồi hỏi:
- Hắn, đang định làm cái gì?
Hiển nhiên nàng cũng không thể tin là Chu Nguyên lại trực tiếp vứt bỏ mọi người mà chạy.
Kim Chương trầm mặc một chút, nói:
- Hắn không phải là loại người như vậy.
Đường Tiểu Yên gật đầu, trong con mắt hiện lên sự nghi hoặc, nàng cũng cảm thấy Chu Nguyên không phải là loại người như vậy. Thế nhưng hắn đang định làm cái gì?
Toàn bộ người đang có mặt ở Lục Thải Hồ cũng có nghi vấn giống vậy...
Vút!
Tại những cái nhìn chăm chú ấy, qua mấy chục giây, thân hình Chu Nguyên rẽ ngoặt, trực tiếp xuất hiện ở trong núi rừng cổ xưa.
Hắn từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên mặt đất kiên cố.
Phía trước, thân hình Phạm Yêu cũng dần dần hiện ra, nhìn xung quanh, giả bộ như giật mình hiểu ra:
- Thì ra là ngươi đang tìm cho mình một nơi thích hợp để chôn thây à?
- Hoàn cảnh nơi này cũng không tệ đâu.
Chu Nguyên không để ý tới Phạm Yêu, thở sâu một hơi, sau đó thân thể của hắn ngồi xuống, hai bàn tay nhẹ nhàng dán lên trên mặt đất.
Nhìn hành động khác thường này của Chu Nguyên, Phạm Yêu cau mày, trong lòng cảm thấy bất an.
- Được rồi, chơi đùa với ngươi thế là đủ rồi, tốt nhất là trực tiếp giết chết ngươi đi. -Phạm Yêu nói, bước ra một bước.
Chu Nguyên cúi đầu, nhìn vào bàn tay mình, mà lúc này, ở trong lòng bàn tay hắn đang dần nổi lên một đạo Thánh văn có khí tức thần bí.
Oanh!
Mặt đất rung nhẹ một cái.
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, trong lòng nói khẽ:
“Hãy để cho ta được chứng kiến sức mạnh của ngươi đi...”
“Địa Thánh Văn!”