Mọi người rời đi, Yêu Yêu đi cùng với Chu Nguyên.
- Xem ra bây giờ lá gan của cậu cũng không nhỏ đâu đấy, ngay cả tranh chấp giữa các Thánh tử mà cũng dám nhúng tay vào. -Yêu Yêu ôm Thôn Thôn, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua Chu Nguyên, nói với vẻ trêu tức.
Trong quá khứ, khi phải đối đầu với những đối thủ ở cấp bậc Thánh tử thì đều phải do Yêu Yêu ra mặt giải quyết, về phần Chu Nguyên đều cố hết khả năng tránh đi. Đó là bởi vì lúc trước thì thực lực của Chu Nguyên còn chưa đủ để để đến được cấp bậc này.
Chu Nguyên cười nói:
- Tên tuổi của tỷ và Thôn Thôn đều đã vang danh trong hàng ngũ các Thánh tử rồi, nếu ta còn giậm chân tại chỗ, chỉ tranh đấu trong phạm vi các Thủ tịch thì quả thật là quá mất mặt.
Đương nhiên câu nói này của Chu Nguyên chỉ mang tính chất vui đùa, hắn cũng sẽ không tự cao tự đại đến như vậy. Nguyên nhân mà lúc nãy đứng ra tự đề cử mình, ngoại trừ một phần là do điểm cống hiến, nhưng càng nhiều là bởi vì hắn muốn có cơ hội được chiến đấu trực tiếp với Thánh tử.
Bởi vì hắn cảm thấy với thực lực của mình bây giờ thì đã không còn cần phải lo ngại về các Thủ tịch của các môn phái khác nữa.
Muốn rèn luyện bản thân thì cần phải tìm kiếm đối thủ càng mạnh.
Yêu Yêu nhìn thoáng qua phương hướng của các Thánh tử khác, nói:
- Chỉ là cũng không có ai coi trọng cậu đâu.
Yêu Yêu hiểu rõ, sở dĩ các Thánh tử khác đáp ứng là bởi vì nể mặt của nàng cùng Thôn Thôn, chấp nhận loại hành vi tựa như là mưu lợi này của Chu Nguyên.
Chu Nguyên duỗi lưng một cái, nói với vẻ không quan trọng:
- Không coi trọng thì mặc kệ bọn họ, dù sao ta có cam đoan thế nào cũng vô dụng, hết thảy cứ nhìn kết quả cuối cùng là được.
Vừa nói, ánh mắt Chu Nguyên vừa nhìn về phía nơi xa, trong đó đong đầy chiến ý.
Có thể chiến đấu cùng với Thánh tử, quả là phấn khích...
Đội ngũ của Thương Huyền tông khởi hành, dưới sự dẫn đầu của Lý Khanh Thiền và Sở Thanh cùng các vị Thánh tử, dốc hết toàn bộ lực lượng, đi về phía Bảo Địa bảy màu.
Về phần những đệ tử khác, khi nghe nói mục đích của chuyến đi là một tòa Bảo Địa bảy màu thì ai nấy đều hưng phấn kích động. Dù sao đối với bọn họ thì Bảo Địa bảy màu đã là một nơi có mà không thể cầu rồi, chỉ cần có thể thu hoạch được một ít ở nơi đó thì đã coi như là kiếm lời lớn rồi.
Đám người đi đường với tốc độ cao nhất, qua ước chừng một nén nhang, tốc độ của đoàn người mới bắt đầu chậm lại.
Ánh mắt Chu Nguyên cũng nhìn về phía trước, chỉ thấy ở nơi đó có một tòa sơn cốc cực lớn, sơn cốc này nối liền với vài dãy núi, cây cối rậm rạp, từ chỗ sâu đang không ngừng tỏa ra nguyên khí nồng đậm, mang theo ánh sáng màu rực rỡ.
- Huyền Nguyên chi tinh thật là nồng đậm! -Trong mắt Chu Nguyên hiện lên sự thán phục, cho dù chưa tới gần nhưng hắn đã có thể cảm nhận được ra sự tinh khiết của Huyền Nguyên chi tinh bên trong sơn cốc đã vượt xa so với cái mà hắn từng gặp trong Bảo Địa sáu màu.
Khi đoàn người tiếp cận sơn cốc thì từ bên trong có mười mấy bóng người lao ra, đây là những đệ tử Thương Huyền tông nhận nhiệm vụ trấn thủ ở chỗ này, đồng thời tiếp ứng cho đoàn người.
- Các vị Thánh tử, sau khi khảo sát, chúng ta kết luận toà Bảo Địa bảy màu kia nằm ở bên dưới mặt đất của sơn cốc, ở bên trong đó có rất nhiều Thiết Giáp tích, hơn nữa rất có khả năng là còn có Nguyên thú có thể sánh ngang với Thánh tử thủ hộ ở bên cạnh. -Một trong những đệ tử đi ra đón đoàn người bẩm báo.
Mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền nghe vậy thì gật gật đầu.
- Xem ra còn phải phân tán ra thêm một phần chiến lực. -Gương mặt xinh đẹp của Lý Khanh Thiền hiện lên vẻ ngưng trọng, nếu như vậy thì áp lực lên đội ngũ chống lại Thánh Cung sẽ càng lớn thêm.
Đôi mắt đẹp của Lý Khanh Thiền nhìn về phía Thôn Thôn đang nằm trong ngực Yêu Yêu, nói:
- Chỉ sợ lần này lại phải mời Thôn Thôn xuất thủ rồi.
Trải qua thời gian dài hợp tác, Lý Khanh Thiền phát hiện ra rằng có vẻ là Thôn Thôn có có sự khắc chế nào đó đối với các loại Nguyên thú. Thế nên mời Thôn Thôn ra tay đối phó với những con thú thủ hộ kia là thích hợp nhất.
Yêu Yêu gật đầu, đưa tay vỗ vỗ Thôn Thôn, thế là Thôn Thôn đạp chân lên nguyên khí bay lên.
- Đường Mộc tâm, Tô Diệu, sáu người Thủ tịch các ngươi dẫn theo các đệ tử khác, đi theo Thôn Thôn vào trong Bảo Địa bảy màu, tiêu diệt toàn bộ Thiết Giáp tích và con thú thủ hộ kia, sau đó tìm kiếm Dị bảo Thần Trúc cùng Huyền Bia lệnh. -Lý Khanh Thiền hạ lệnh.
Đám người Đường Mộc tâm lập tức đáp ứng, sau đó quay người đi về hướng sơn cốc.
- Các Thánh tử còn lại chuẩn bị bố trí phòng ngự. -Lý Khanh Thiền tiếp tục ra lệnh.
Mấy người Sở Thanh, Khổng Thánh, Thương Xuân Thu đều gật đầu, sau đó phân tán ra bốn xung quanh, bảo hộ sơn cốc vào vị trí trung tâm.
- Triệu Chúc, ngươi trực tiếp trấn thủ ở cửa ra vào sơn cốc, dù sao số lượng Thánh tử của Thánh Cung cũng không ít, khó tránh khỏi trường hợp có người xâm nhập được vào phòng tuyến của chúng ta. Vậy lúc đó nhiệm vụ của ngươi là phải ngăn chặn lại những kẻ này, không cho bọn hắn có cơ hội đi được vào trong Bảo Địa bảy màu. -Lý Khanh Thiền nhìn chằm chằm Triệu Chúc, nghiêm túc nói.
Triệu Chúc gật đầu.
Cuối cùng, Lý Khanh Thiền nhìn về phía người không có việc gì là Chu Nguyên, cắn cắn môi, bởi vì hành động cưỡng ép muốn lấy vị trí dự bị của Chu Nguyên Quá dư thừa...
- Chu Nguyên, cậu lưu thủ ở một nơi bí mật gần cửa sơn cốc, nếu có biến cố gì thì kịp thời ra tay.
Chu Nguyên cười gật đầu, hắn cũng biết là Lý Khanh Thiền cảm thấy mình có hơi dư thừa, nhưng hắn cũng không khó chịu, bởi vì một khi cần đến hắn phải ra tay thì cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch đã đã vượt qua khỏi sự khống chế.
Lý Khanh Thiền phân phối xong, lại không nói thêm, thân thể khởi động, rơi vào phía trên một ngọn núi.
Triệu Chúc quay đầu, mang theo ánh mắt chê cười nhìn Chu Nguyên một chút, lười nhác nói nhảm cùng với hắn, trực tiếp bay tới ngồi vào bên trên một tảng đá lớn bên ngoài cửa sơn cốc.
Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới hắn, lựa chọn một vách đá ẩn nấp, lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Khi quá trình hình bố trí phòng thủ hoàn thành thì toàn bộ khu vực nơi đây đều trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Chỉ là sự yên tĩnh ấy không kéo dài được bao lâu, bởi vì sau một lát, Chu Nguyên lập tức có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phương hướng phía tây đang có từng luồng lưu quang bay tới, cuối cùng xuất hiện trên bầu trời bên ngoài sơn cốc.
- Ha ha, chư vị bằng hữu của Thương Huyền tông...
Kẻ cầm đầu chính là Khương Thái Thần, lúc này hắn đang mỉm cười nhìn các Thánh tử của Thương Huyền tông, âm thanh êm dịu:
- Các vị vượt biên giới rồi... Nơi đây chính là phạm vi thăm dò của Thánh Cung chúng ta, mong rằng mọi người có thể tuân thủ quy định do các môn phái lập ra lúc trước, mau chóng rút lui, trả lại Bảo Địa.
Mặc dù âm thanh của Khương Thái Thần rất bình tĩnh, nhưng vừa nói xong thì bầu không khí trong sơn cốc lập tức trở nên căng cứng, giương cung bạt kiếm.
Chu Nguyên nhìn đội hình xa hoa của Thánh Cung, lại nhìn về phía sau, dưới sự trợ giúp của Thần hồn, hắn có thể cảm nhận được đang có các đội mũ khác yên lặng tiếp cận nơi này.
Sau khi tiến vào chỗ sâu của Đại Huyền sơn mạch, Mặc dù hai phe Thánh Cung và Thương Huyền tông đã rất ít xảy ra va chạm, coi như khắc chế lẫn nhau, cũng không giao chiến quy mô lớn, nhưng tình huống trước mắt lại là có sự xuất hiện đầy dụ hoặc của Bảo Địa bảy màu, vậy nên sự khắc chế kia sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt.
Bởi vậy, các môn phái khác đều hiểu…
Lần này, bất kể là Thánh Cung hay Thương Huyền tông, thì chỉ sợ là đã không nhịn được nữa...