Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 670 - Chương 669: Bảy Màu (2)

Chưa xác định
Chương 669: Bảy màu (2)

Khổng Thánh nói.

Diệp Ca giang tay ra, thản nhiên nói:

- Chuyện này thì ngược lại là không thể nào. ta chỉ là muốn nói, Thương Huyền Tông ta muốn nuốt chỗ Bảo Địa Bảy Màu này vào thì cần phải đoàn kết, đồng lòng.

Nghe Diệp Ca nói vậy, sắc mặt của Khổng Thánh mới có chút hòa hoãn, hắn nói:

- Ta đề nghị toàn lực cố thủ, chúng ta kiềm chế chủ lực của đối phương, phái một vị Thánh Tử đi vào, trấn thủ Bảo Địa Bảy Màu, còn đệ tử thủ tịch của các phong thì dẫn các đệ tử khác tiến vào Bảo Địa, sưu tầm Trúc Thần Dị Bảo cùng với Huyền Bia Lệnh ở trong đó.

- Chỉ cần Trúc Thần Dị Bảo cùng Huyền Bia Lệnh đến tay, Thánh Cung cũng chỉ có thể rút đi, còn không thì chỉ là lãng phí thời gian một cách vô duyên vô cớ mà thôi.

Lý Khanh Thiền gật nhẹ đầu và nói:

- Ta đồng ý.

Thấy vậy, những Thánh Tử còn lại cũng nhao nhao gật đầu, đồng ý. Dù sao bọn họ thật vất vả mới phát hiện một chỗ Bảo Địa Bảy Màu, muốn bọn họ buông tha cho đó là chuyện không có khả năng xảy ra.

Chẳng những bọn họ muốn làm như thế, mặc dù là mấy đệ tử thủ tịch như Chu Nguyên đều âm thầm gật đầu.

Sở Thanh thì là có chút phiền muộn thở dài một hơi, xem ra lúc này đây, Thương Huyền Tông bọn họ phải cứng rắn chống đỡ với thế công đến từ Thánh Cung rồi.

- Vậy chúng ta nên phái ai là Người Trấn Thủ đây?

Lý Khanh Thiền nhìn về phía những Thánh Tử khác.

Những Thánh Tử khác sẽ chính diện nghênh chiến Thánh Tử của Thánh Cung, mà chỉ có Người Trấn Thủ lưu lại, như nếu như đối phương có Thánh Tử vụng trộm lẻn vào, Người Trấn Thủ chính là một tầng phòng hộ cuối cùng rồi.

Bằng không thì một khi để Thánh Tử của Thánh Cung xâm nhập, đệ tử thủ tịch cùng với đệ tử của các phong căn bản không có khả năng sẽ là đối thủ của hắn.

Khổng Thánh thoáng trầm ngâm một lát rồi nói:

- Vậy để Triệu Chúc ở lại đi thôi, những người khác phải kiềm chế những Thánh Tử của Thánh Cung kia, tranh thủ thời gian cho những người khác sưu tầm Trúc Thần Dị Bảo cùng Huyền Bia Lệnh.

Nghe Khổng Thánh nói vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì khác.

Triệu Chúc cũng gật nhẹ đầu, nói:

- Nếu như có người xâm nhập thì ta sẽ ra tay xử lí.

Các thánh tử thương thảo một phen, đã xác định xuống.

Ngược lại là Chu Nguyên ở một bên bỗng nhiên nói:

- Vậy thì vị trí Người Trấn Thủ này có còn cần dự khuyết hay không? Vạn nhất Triệu Chúc Thánh Tử không ngăn cản nổi, còn có người dự khuyết kéo dài thời gian.

sắc mặt của Khổng Thánh không hề thay đổi, hắn bình tĩnh nói:

- Người bên phía chúng ta không đủ, không có dư thừa Thánh Tử làm người dự khuyết.

Chu Nguyên cười rộ lên, chỉ chỉ vào chính mình và nói:

- Mặc dù không có dư thừa Thánh Tử, nhưng ta cảm thấy ta có thể miễn cưỡng đảm nhiệmvị trí kia.

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Triệu Chúc lập tức cười lạnh:

- Chu Nguyên, đây là chuyện ở cấp độ Thánh Tử rồi, một đệ tử thủ tịch như ngươi làm gì có tư cách chen vào chỗ này? Cũng bởi vì ngươi có chút thủ đoạn có thể ngăn cản một đòn của Kim Thiềm Tử sao?

- Hơn nữa đừng cho là chúng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, không phải là muốn trộn lẫn để kiếm chút ít cống hiến sao?

Chu Nguyên cười cười, không có phủ nhận, bởi vì mục đích của hắn thật đúng là như thế, bởi vì hắn không thể nào buông tha cho cái cơ duyên lớn cuối cùng kia.

Lý Khanh Thiền hơi trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Chu Nguyên, việc này không phải là chuyện đùa. Nếu như đến lúc đó Thánh Tử bên phía đối phương thực sự lẻn vào được, hơn nữa đánh bại Triệu Chúc vậy thì cũng nói rõ sách lược của chúng ta đã thất bại. Đến lúc kia, sợ là chúng ta cũng chỉ có thể buông tha cho cái chỗ Bảo Địa Bảy Màu này, bằng không thì đệ tử khác sẽ chết cùng tổn thương một cách thảm trọng.

- Cho nên, có hay không tìm Người Trấn Thủ dự khuyết chỉ sợ cũng không có ý nghĩa rồi.

Ý của nàng là nếu quả thật đã đến mức độ kia thì coi như là có Người Trấn Thủ dự khuyết cũng không có tác dụng gì, còn không bằng trực tiếp nhường đường, cưỡng ép ngăn cản cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe mà thôi.

Nói cho cùng vẫn là Lý Khanh Thiền cho rằng mặc dù hôm nay thực lực của Chu Nguyên đã tăng mạnh nhưng vẫn như trước còn có chênh lệch cực lớn với Thánh Tử.

Nghe Lý Khanh Thiền nói vậy, Chu Nguyên có chút bất đắc dĩ cười cười, nói:

- Ta muốn thử xem cũng không được sao?

Triệu Chúc lạnh lùng nói:

- Cơm muốn ăn từng miếng, đường muốn đi từng bước một. Hiện tại, Tranh đấu giữa Thánh Tử còn không phải là chỗ chiến trường mà ngươi có thể nhúng tay. Ngươi muốn trở thành Người Trấn Thủ dự khuyết cũng được thôi nhung tối thiểu nhất cần hai vị Thánh Tử gật đầu. Ngươi cảm thấy ở nơi này ai sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý này của ngươi cơ chứ?

Ánh mắt của hắn nhìn quanh, nhưng mà sau một khắc, thần sắc trên mặt lại có một chút cứng ngắc.

Bởi vì hắn nhìn thấy Yêu Yêu chậm rãi nhấc tay, bình tĩnh nói:

- Ta cho phép.

Ngay sau đó, Thôn Thôn đang nằm ở trên đầu Chu Nguyên, cũng cao ngạo liếc nhìn Triệu Chúc rồi giơ móng vuốt lên.

Trong phòng, Triệu Chúc nhìn thấy Yêu Yêu nhấc tay, còn có Thôn Thôn cũng nhấc lên móng vuốt, thế là lời nói còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã nuốt trở vào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, có chút khó coi.

Mặc dù Yêu Yêu và Thôn Thôn đều không phải là Thánh tử chân chính, thế nhưng dù là Triệu Chúc cũng không dám nói ra miệng lời này. Bởi vì trong khoảng thời gian này, thực lực mà Yêu Yêu và Thôn Thôn thể hiện ra đã có trợ giúp rất lớn cho quá trình đặt chân trong Đại Huyền sơn mạch của Thương Huyền tông.

Mặc dù hai người đều không phải là Thánh tử, nhưng quyền lên tiếng lại sánh ngang cùng với Thánh tử.

- Nếu Yêu Yêu và Thôn Thôn đã ủng hộ, vậy thì chúng ta hãy để Chu Nguyên trở thành người trấn thủ dự bị đi. -Lý Khanh Thiền đứng ra dàn xếp.

Triệu Chúc hừ lạnh một tiếng, nhưng sự khinh thường đã viết rõ trên mặt. Theo hắn thấy, Chu Nguyên muốn lấy được cái chân phận dự bị này là để thuận tiện cho việc vớt vát cống hiến mà thôi.

Chỉ là đã không có thực lực tương xứng mà còn muốn lợi dụng quy tắc để thu hoạch cống hiến, hành vi như vậy có chút khó coi.

Mặc dù các Thánh tử khác cũng không lên tiếng, những ánh mắt đều mang theo vẻ chần chờ mà nhìn về phía Chu Nguyên. Mặc dù lời nói của Triệu Chúc không được dễ nghe, nhưng cũng không phải là không có lý. Chu Nguyên chỉ là một Thủ tịch mà lại muốn dính vào trong tranh đấu giữa các Thánh tử, từ một góc độ nào đó mà nói thì đây quả thực là tự rước lấy nhục.

Khổng Thánh thản nhiên nói:

- Nếu ngươi đã cố tình muốn lấy được cái vị trí dự bị này, vậy chỉ hi vọng là đến lúc nguy cấp ngươi có thể thể hiện ra chút tác dụng.

Chu Nguyên cười cười, không muốn giải thích quá nhiều, chỉ gật đầu và nói:

- Đến lúc cần, ta sẽ cố gắng hết sức.

Triệu Chúc nghe vậy thì cười mỉa một tiếng. Coi mấy lời này của Chu Nguyên như lời nói bừa. Dù sao nếu ngay cả hắn cũng không thể khống chế nổi cục diện thì một đệ tử Thủ tịch như Chu Nguyên cũng chẳng có tác dụng gì.

- Nếu đã bàn bạc xong, vậy mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đồng thời xuất phát tới Bảo Địa bảy màu kia.

- Một khi Bảo Địa bảy màu xuất hiện sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, đến lúc đó người của Thánh Cung sẽ lập tức biết được, chắc chắn là bọn hắn sẽ chen chân, ý đồ cướp đoạt.

- Hơn nữa không bài trừ khả năng là các môn phái khác cũng phát hiện được. Có lẽ bọn họ không trực tiếp ra tay, nhưng việc rình rập là không thể tránh khỏi, thậm chí nếu có cơ hội thì cũng sẽ nhảy ra cướp đoạt.

- Thế nên, nếu muốn giữ vững tòa Bảo Địa bảy màu này thì toàn bộ Thương Huyền tông chúng ta phải trên dưới một lòng. -Đôi mắt sáng của Lý Khanh Thiền nhìn xung quanh, nghiêm túc nói.

Những người khác đều trịnh trọng gật đầu, việc này đã không còn đơn giản chỉ bởi vì tòa Bảo Địa bảy màu kia nữa ra, mà đã liên quan tới mặt mũi của Thương Huyền tông. Nếu có một tòa Bảo Địa bảy màu xuất hiện trong khu vực của bọn hắn mà bọn hắn lại chẳng thể bảo hộ được, vậy những môn phái khác sẽ nghĩ như thế nào về Thương Huyền tông?

Thế nên lần này, đối tượng được bảo vệ không chỉ là Bảo Địa bảy màu mà còn là cả danh dự của Thương Huyền tông.

Bình Luận (0)
Comment