Ở trong phòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ lên khối đá trông có vẻ không trọn vẹn trong tay Chu Nguyên kia, mà ngay cả mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì vật trong tay Chu Nguyên đích thật chính là thứ được gọi là bằng chứng! Cũng chính là Huyền Bia Lệnh trong lời nói của bọn họ.
- Ngươi … ngươi làm sao có được Huyền Bia Lệnh vậy?
Triệu Chúc kia nhịn không được, khó tin nói. Ở bên trong Đại Huyền sơn mạch, bọn họ tranh đấu lâu như vậy nhưng mà hôm nay cũng chỉ mới gom được hai khối Huyền Bia Lệnh mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được vật ấy quý hiếm như thế nào. Mà Chu Nguyên này rõ ràng là chỉ tìm kiếm ở khu vực bên ngoài của Huyền Nguyên Động Thiên, làm sao có thể có được vật ấy?
- Khi còn ở khu vực bên ngoài, chúng ta cũng gặp được một chỗ Bảo Địa Sáu Màu, ta cũng tìm được thứ này ở trong đó.
Chu Nguyên nhún nhún vai, nói:
Nghe được lời giải thích của Chu Nguyên, cặp môi đỏ mọng của Lý Khanh Thiền khẽ nhếch lên, nàng vui vẻ nói:
- Coi như là ở bên trong Bảo Địa Sáu Màu thì cũng chưa chắc có thể xuất hiện Huyền Bia Lệnh, vận khí của ngươi cũng quá tốt rồi.
- Ngươi giao do ta nhìn xem.
Chu Nguyên ngược lại là không có gì do dự, trực tiếp ném vật trong tay cho Lý Khanh Thiền.
Lý Khanh Thiền nhận lấy, tinh tế kiểm tra một chút rồi khẽ gật đầu và nói:
- Đúng vậy, đích thật là Huyền Bia Lệnh, nhưng mà Huyền Bia Lệnh này của ngươi là không trọn vẹn, nếu như chờ thêm mấy năm nữa, nói không chừng là sẽ hóa thành nguyên vẹn.
- Còn có thể loại không trọn vẹn sao?
Chu Nguyên hỏi.
Lý Khanh Thiền gật gật đầu, nói:
- Dựa theo sự phỏng đoán của chúng ta, loại Huyền Bia Lệnh này hẳn là thứ được tạo thành lúc cơ duyên lớn ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch kia hình thành. Chúng giống như là hạt giống vậy, bị rơi ở khắp nơi bên trong Huyền Nguyên Động Thiên, sau đó dần dần hấp thu nguyên khí trong thiên địa, cuối cùng tạo thành hình Huyền Bia Lệnh.
- Cũng chính là bởi vì như thế, loại Huyền Bia Lệnh này có chút liên hệ cùng cơ duyên lớn kia, cho nên chỉ có người cầm vật này mới có thể tiến nhập vào chỗ cơ duyên lớn kia.
- Thì ra là thế.
Chu Nguyên giật mình.
- Nhưng mà nếu cái này không trọn vẹn, chẳng phải là sẽ không có tác dụng hay sao?
Nghe được câu hỏi của Chu Nguyên, cặp môi đỏ mọng của Lý Khanh Thiền khẽ nhếch lên, nàng mỉm cười nói:
- kỳ thật Huyền Bia Lệnh không trọn vẹn như của ngươi cũng là bình thường, bởi vì coi như là ở bên trong Đại Huyền sơn mạch, những Huyền Bia Lệnh ngẫu nhiên xuất hiện bên trong Bảo Địa Sáu Màu kia cũng phần lớn là không trọn vẹn. Nhưng mà Huyền Bia Lệnh đồng nguyên cùng loại, chỉ cần tìm mấy khối Huyền Bia Lệnh không trọn vẹn, sau khi cả hai tiếp xúc, chúng tự nhiên sẽ dung hợp, hóa thành Huyền Bia Lệnh nguyên vẹn.
Chu Nguyên hơi chút suy nghĩ, sau đó nói:
- Nói như vậy, ta còn cần lấy khối Huyền Bia Lệnh không trọn vẹn thì mới có tư cách tiếp xúc đến cơ duyên lớn kia hay sao?
- Xùy.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, Triệu Chúc kia không khỏi xùy cười một tiếng rồi hắn nói:
- Ngươi không khỏi nghĩ quá đơn giản rồi, coi như ngươi thực sự gom góp được một khối Huyền Bia Lệnh nguyên vẹn chỉ sợ cũng không có tư cách để tiếp xúc với cơ duyên lớn kia.
- Vì sao?
Chu Nguyên bình tĩnh hỏi.
Triệu Chúc thản nhiên nói:
- Bởi vì cống hiến của ngươi không đủ. Dựa theo quy tắc mà mọi người đã thống nhất, chỉ có người làm ra cống hiến lớn mới có tư cách đạt được Huyền Bia Lệnh nguyên vẹn để tiếp xúc với cơ duyên lớn kia, chứ không phải là ai đã có Huyền Bia Lệnh thì có thể tham gia được.
- Cống hiến là gì?
Chu Nguyên lại một lần nữa hỏi.
Lần này là Lý Khanh Thiền nói chuyện:
- Cái gọi là cống hiến, chính là dùng công lao trong quá trình tranh đoạt Bảo Địa để tính toán. Lúc trước, các ngươi chiếm được một chỗ Bảo Địa Sáu Màu, cũng có thể xem như là cống hiến không nhỏ, nhưng dựa theo quy củ thì tối thiểu nhất cần đoạt được năm chỗ Bảo Địa Sáu Màu thì mới có được tư cách để tiếp xúc với cơ duyên lớn kia.
- Quy củ như thế cũng để tránh cho trong chúng ta có người ngồi mát ăn bát vàng (không làm mà vẫn được hưởng). Dù sao đệ tử khác căn bản là không có tư cách đến tiếp xúc cơ duyên lớn kia nhưng bọn họ vẫn phải ra công, ra sức. Thân là Thánh Tử và đệ tử thủ tịch, chúng ta cũng có nghĩa vụ phải đền bù tổn thất cho bọn họ.
- Đương nhiên, nếu như có người ngẫu nhiên lấy được Huyền Bia Lệnh nhưng lại chưa có đủ cống hiến thì có thể nộp lên trên, sau đó đổi lấy Trúc Thần Dị Bảo.
Nghe được lời giải thích của Lý Khanh Thiền, khuôn mặt của Chu Nguyên không thay đổi, hắn nhẹ nhàng gật đầu, cũng không có phản bác, bởi vì này quy củ như vậy cũng đích thật là có đạo lý riêng. Đương nhiên, Chu Nguyên cũng không có cân nhắc việc nộp Huyền Bia Lệnh lên trên để đổi lấy Trúc Thần Dị Bảo, bởi vì hắn đồng dạng là cũng có dã tâm của mình.
Lý Khanh Thiền nhìn thấy Chu Nguyên không nói gì, cũng biết được suy nghĩ trong lòng hắn, vì vậy liền trả lại khối Huyền Bia Lệnh không trọn vẹn kia cho hắn.
- Chuyện kế tiếp mới thực sự là trọng điểm.
Nói đến đây, đôi mắt đẹp của Lý Khanh Thiền trở nên ngưng trọng, nàng nhìn về phía mọi người và chậm rãi nói:
- Chúng ta chỉ sợ có phiền toái.
- Lý sư muội có ý gì?
Sở Thanh cũng ngẩn người, nghi ngờ hỏi.
Lý Khanh Thiền nhìn về phía hắn và nói khẽ:
- Sau khi sư huynh cùng Yêu Yêu đi ra ngoài đón mấy người Chu Nguyên thì ở trong này chúng ta đả thông một chỗ tiết điểm, sau đó ... chúng ta phát hiện một chỗ Bảo Địa Bảy Màu.
- Bảo Địa Bảy Màu sao?
Lý Khanh Thiền vừa dứt lời, khuôn mặt của Sở Thanh cũng có chút chấn động, phải biết rằng trong khoảng thời gian này, tất cả các tông môn cũng mới chỉ dò xét ra được ba chỗ Bảo Địa Bảy Màu mà thôi, không nghĩ tới bọn họ bên này vậy mà sẽ may mắn như thế, lại có thể khai quật được một chỗ Bảo Địa Bảy Màu mới.
- Đây là rõ ràng chuyện tốt mà?
Sở Thanh hỏi.
- Phát hiện được Bảo Địa Bảy Màu hoàn toàn chính xác là một chuyện tốt, nhưng đáng tiếc chính là chỗ Bảo Địa Bảy Màu này lại nằm ở trong phần địa bàn mà Thương Huyền Tông chúng ta cùng Thánh Cung đang tranh nhau.
Lý Khanh Thiền chậm rãi nói.
- Nói cách khác, bên phía Thánh Cung tất nhiên sẽ nhúng tay vào cái chỗ Bảo Địa Bảy Màu này.
Sở Thanh gãi gãi cái đầu trọc, trơn bóng của mình, sầu khổ nói:
- Xem ra lại là một chuyện phiền toái.
- Cái này là cơ duyên của chúng ta, làm sao có thể nói là phiền toái?
Lúc này, sắc mặt của Khổng Thánh không hề thay đổi, bình tĩnh nói. Đối với tính cách lười biếng đến mức làm cho người ta khác tức lộn ruột của Sở Thanh, hắn là người thấu hiểu nhất rồi.
- Ha ha ha. Mặc dù Bảo Địa Bảy Màu cực kỳ hiếm thấy nhưng trước mắt hoàn toàn chính xác là quá khiến cho người khác chú ý, hơn nữa nó lại vừa vặn nằm trong khu vực đang tranh chấp kia, đến lúc đó chẳng những Thánh Cung sẽ có cớ để tranh đoạt, mà ngay cả bốn đại tông môn đỉnh cấp khác chỉ sợ cũng sẽ âm thầm ngấp nghé.
Diệp Ca cười nói.
- Vậy ý của ngươi là chúng ta trực tiếp chắp tay nhường chỗ Bảo Địa Bảy Màu này cho Thánh Cung hay sao?