Ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch, trên một ngọn núi.
Khi rất nhiều đệ tử của Thương Huyền Tông đến nơi này, ngọn núi vốn yên bình cũng trở nên náo nhiệt. Ở trên đỉnh núi, mấy bóng người xuất hiện, đúng là Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền cùng những Thánh Tử khác.
Rất nhiều đệ tử thấy thế, nhao nhao hành lễ với bọn họ.
đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền đảo qua mọi người một vòng, nàng khẽ gật đầu, nói:
- Không tệ, vậy mà có nhiều người đến được nơi này như thế.
Nàng rất rõ ràng các vị đệ tử thủ tịch dẫn đầu đội ngũ một đường xông đến nơi đây đến tột cùng là gian nan như thế nào. Có đôi khi, cả chi đội ngũ bị tiêu diệt cũng không phải là chuyện không thể nào.
Mà trước mắt đệ tử thủ tịch của bảy Phong đều còn tồn tại, mặc dù quân số khẳng định có chỗ giảm nhưng tương đối mà nói, đã xem như là khá viên mãn rồi.
- So sánh với Thánh Cung, tổn thất của chúng ta cũng xem như là khá nhỏ rồi.
Sở Thanh quay sang nói với mấy người Lý Khanh Thiền:
- bên phía Thánh Cung, có hai vị đệ tử thủ tịch đều bị Chu Nguyên xử lí. Lúc trước, khi ta đi đón bọn họ, Đệ tử thủ tịch xếp thứ hai kia của Thánh Cung cũng bị Chu Nguyên đánh nát một cánh tay.
Nghe được chuyện đó, Lý Khanh Thiền cùng những Thánh Tử khác đều nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt ngạc nhiên.
- Nhưng mà Kim Thiềm Tử kia ngược lại vẫn không biết xấu hổ như trước. Lúc trước, hắn vậy mà ra tay đánh lén Chu Nguyên, may mắn là Chu sư đệ cũng có át chủ bài, lúc này mới bình yên vô sự.
Sở Thanh vừa dứt lời, ánh mắt của mấy người Lý Khanh Thiền đã không phải là ngạc nhiên nữa, mà là có chút hoảng sợ rồi. Bọn họ rất rõ ràng thực lực của Kim Thiềm Tử kia, xem như bọn họ đều phải kiêng kị vài phần, nhưng mà hiện tại ngay cả khi Kim Thiềm Tử không biết xấu hổ, ra tay đánh lén, Chu Nguyên vẫn có thể bình yên vô sự hay sao?
- Hắn có thể đỡ nổi một đòn của Kim Thiềm Tử hay sao?
Một giọng nói tràn đầy nghi vấn vang lên. Chu Nguyên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên và lập tức thấy được Triệu Chúc, Thánh Tử của Kiếm Lai Phong kia vừa mới mở miệng nói với vẻ mặt hoài nghi.
Triệu Chúc tập trung đánh giá Chu Nguyên. Dĩ vãng, đối với Chu Nguyên, hắn đều ôm tư thái từ trên cao nhìn xuống. Dù sao hắn là Thánh Tử cao cao tại thượng còn Chu Nguyên vẫn chỉ là đệ tử mà thôi.
Đối với những đệ tử khác, những chiến tích mà Chu Nguyên đã làm ra kia có lẽ xem như kinh người, nhưng mà ở trong mắt của hắn lại không coi là cái gì cả.
Bởi vì nếu như không phải là do thân phận hạn chế thì hắn chỉ cần ra tay là Chu Nguyên tự nhiên sẽ bị đánh bại một cách dễ như trở bàn tay. Bởi vì hai bên vốn không phải là cùng một cấp độ.
Nhưng nếu như Chu Nguyên ở trước mắt thật sự có thể đỡ được một đòn của Kim Thiềm Tử, vậy thì mọi việc không còn giống với lúc trước nữa rồi. Bởi vì cách đây không lâu, hắn đã từng chiến đấu cùng Kim Thiềm Tử, mà kết quả cuối cùng là hắn thất bại.
Cho nên Triệu Chúc rất rõ ràng thực lực của Kim Thiềm Tử, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của người kia, Chu Nguyên làm sao có thể đỡ được một đòn đánh lén của Kim Thiềm Tử?
Mặc dù những Thánh Tử khác không nói lời nào, nhưng hiển nhiên cũng có chút kinh hãi và nghi hoặc không xác định.
- Ở hiện trường, có nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, muốn làm giả cũng không được.
Sở Thanh tùy ý cười nói.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Lý Khanh Thiền mới chính thức kinh ngạc, Triệu Chúc kia há to miệng, hậm hực không nói thêm gì nữa.
- Rống!
Mà đúng lúc này, ở xa xa chợt có một tiếng thú rống kinh thiên động địa vang lên, sau đó tất cả mọi người nhìn thấy một vệt sáng nhanh chóng lao đến, biến thành một con thú con từ trên trời giáng xuống.
Lúc con thú con rơi xuống, nó lập tức liếc thấy Chu Nguyên, lúc này vui mừng gầm lên rồi trực tiếp nhảy lên trên đầuChu Nguyên, quấy loạn tóc của hắn lên.
Chu Nguyên đen mặt, vươn tay túm cổ nó xuống, con thú con này tự nhiên chính là Thôn Thôn.
- Tránh ra.
Chu Nguyên nhíu mày và ném Thôn Thôn qua một bên.
Nhưng mà Thôn Thôn lại nhanh chóng đánh tới, móng vuốt quấy loạn, để lại trên người Chu Nguyên những vết cào màu đỏ, nhưng mà cũng may thân thể của người sau rất mạnh lại có thêm tác dụng của Thái Ất Thanh Mộc Ngân, cho nên rất nhanh những vết cào kia đã biến mất.
Mà ở bên cạnh, nhìn thấy Chu Nguyên đang vui đùa cùng với Thôn Thôn, ánh mắt của Lý Khanh Thiền cùng một đám Thánh Tử đều thoáng có chút phức tạp. Bởi vì ở trong khoảng thời gian này, Thánh Tử của tất cả các tông cũng chiến đấu với nhau không ít lần, mà Thôn Thôn đã đánh bại vài vị Thánh Tử của tông môn khác, hôm nay có thể nói là thanh danh lan truyền lớn.
Hiện tại, ngay cả Triệu Chúc kia đều thật không dám trêu chọc Thôn Thôn. Cho nên sau khi nhìn thấy Thôn Thôn đi ra, hắn lập tức lựa chọn câm miệng, không dám lại tiếp tục nghi vấn, trào phúng Chu Nguyên rồi.
Lý Khanh Thiền ho nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu tất cả mọi người đều đã hội tụ, như vậy chúng ta cũng nên thương nghị về lần hành động tiếp theo thôi.
- Đệ tử thủ tịch của bảy Phong cũng đến đây đi.
...
Ở trên một đỉnh núi, trong một phòng trúc, các Thánh Tử, đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông ngồi quanh một cái bàn tròn, ở đây có thể nói là tinh anh tề tụ.
- Các ngươi mới vừa đến Đại Huyền sơn mạch, có lẽ là còn không rõ ràng lắm tình huống ở nơi đây.
đôi mắt dễ thương của Lý Khanh Thiền nhìn về phía Chu Nguyên cùng một đám đệ tử thủ tịch, nói:
- Đại Huyền sơn mạch là một trong những khu vực hạch tâm ở sâu trong Huyền Nguyên Động Thiên. Trong dĩ vãng, khi Huyền Nguyên Động Thiên mở ra, chưa có người nào phát hiện nơi này, cho nên lúc này, đây ngược lại là cơ duyên của chúng ta.
- Trước mắt, điều duy nhất có thể khẳng định chính là ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch này cất dấu một cơ duyên lớn, mà lớn tới trình độ nào thì chúng ta tạm thời không có cách nào xác định. Nhưng trải qua chúng ta cùng những Thánh tử của các tông môn khác phỏng đoán, chỗ đó thậm chí có khả năng là có tồn tại Trúc Thần Dị Bảo đẳng cấp tám màu.
Lý Khanh Thiền vừa dứt lời, tất cả đệ tử thủ tịch kể cả Chu Nguyên đều lộ vẻ chấn động. Nơi này có tồn tại Trúc Thần Dị Bảo đẳng cấp tám màu, chẳng lẽ không phải là nói nếu bọn họ đạt được, đợi đến lúc bước vào Thần Phủ cảnh là có thể mở ra Bát Thần phủ hay sao?
Bát Thần phủ có ý nghĩa như thế nào?
Coi như là thiên tài cấp bậc yêu nghiệt như Khương Thái Thần hay Sở Thanh vậy đều coi đó là mục tiêu để cố gắng. Có thể thấy, chuyện này tạo ra rung động lớn đến thế nào đối với những người hãy còn là đệ tử thủ tịch như Đường Mộc Tâm hay Chu Nguyên.
- Đáng tiếc, mặc dù biết được ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch có cơ duyên lớn, nhưng trước mắt cũng xuất hiện vấn đề.
- Đại Huyền sơn mạch cực kỳ thần dị. Bởi vì thiên địa nguyên khí quá mức nồng đậm làm cho ở đây tạo thành một tòa Nguyên văn kết giới tự nhiên khổng lồ, chỉ dựa vào sức mạnh của một tông là không thể nào đả thông Nguyên văn kết giới ở cấp bậc này. Cho nên trước mắt tất cả các tông xem như là miễn cưỡng liên thủ, hợp lực tiến công, xử lí tòa kết giới này.
- Chúng ta làm như thế nào để tiến công, xử lí tòa kết giới này vậy?
Chu Nguyên tò mò hỏi.
Lý Khanh Thiền liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Tòa Nguyên văn kết giới siêu cấp này có tồn tại rất nhiều tiết điểm. Chúng ta chỉ cần phá hủy những tiết điểm này là có thể phá hư kết giới, cuối cùng mới có thể làm cho cái cơ duyên lớn che dấu ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch kia hiện thế.
- Mà những tiết điểm này cũng có một tên gọi khác, đó là … Bảo Địa.
cánh tay trắng nõn nà của Lý Khanh Thiền vung lên, có nguyên khí tuôn ra, nhanh chóng tạo thành một tấm bản đồ cực lớn ở trước mặt mọi người, mà phía trên bản đồ có rất nhiều điểm sáng rậm rạp, chằng chịt.
- Lý sư tỷ, chẳng lẽ toàn bộ những điểm sáng này đều bảo vật địa hay sao?
Đường Mộc Tâm nuốt nước bọt, run giọng nói.
Lý Khanh Thiền gật gật đầu.
Thấy Lý Khanh Thiền gật đầu đòng ý, mấy người Chu Nguyên lập tức liếc nhìn nhau và đều nhìn ra sự chấn động trong mắt đối phương. ở khu vực bên ngoài, bọn họ phí bao công sức, dốc hết toàn lực mới có thể tìm được một tòa Bảo Địa, nhưng hôm nay ở chỗ này, nhìn qua cũng đã có mấy chục chỗ Bảo Địa, có thể thấy được Đại Huyền sơn mạch này mới là chỗ tập trung tài nguyên của Huyền Nguyên Động Thiên .
- Ở trong khoảng thời gian này, trong số những Bảo Địa ở trong Đại Huyền sơn mạch bị tất cả các tông tiến công chiếm đóng thì có hơn mười tòa Bảo Địa Sáu Màu, đẳng cấp thấp hơn thì càng nhiều.
Đường Mộc Tâm cùng một đám đệ tử thủ tịch đều đã chết lặng, chỉ là sững sờ nhìn chằm chằm vào những điểm sáng kia.
- Đương nhiên, chỗ Bảo Địa có đẳng cấp cao thì tự nhiên cũng không tránh khỏi việc phải tranh đấu. Dù sao ai cũng biết, Bảo Địa có đẳng cấp càng cao thì càng có khả năng sinh ra Trúc Thần Dị Bảo cao cấp hơn, chưa kể đến Huyền Nguyên chi tinh ẩn chứa trong đó cũng có phẩm giai cao hơn.
- Nhưng mà sau đó, khi mà càng ngày càng có nhiều tiết điểm bị phá giải, chúng ta lại phát hiện ra có một vật, hiện tại mà nói, hẳn là trọng yếu hơn cả Trúc Thần Dị Bảo.
Lý Khanh Thiền chậm rãi nói.
- Lý sư tỷ, đó là cái gì vậy?
Đường Mộc Tâm hỏi.
- Khi cơ duyên lớn trong Huyền Nguyên sơn mạch hiện thế, chỉ sợ cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể tiến vào, muốn đi vào có lẽ là cần bằng chứng nào đó, hoặc là nói cần chìa khóa.
- Chúng ta gọi vật này là Huyền Bia Lệnh, thứ này chỉ có tỷ lệ xuất hiện ở trong một ít Bảo Địa có đẳng cấp cao. Hôm nay tất cả các tông đều đánh nhau đến sứt đầu vì Huyền Bia Lệnh này.
- Bởi vì dựa theo phỏng đoán của chúng ta, nếu như không thể nắm giữ vật ấy, cho dù cơ duyên lớn kia xuất hiện thì cũng sẽ bị ngăn cản ở bề ngoài.
- Nhưng mà vật ấy cực kỳ hiếm thấy, cho dù là ở trong Bảo Địa Sáu Màu đều không nhất định có thể xuất hiện. Mặc dù chúng ta bên này đã cố gắng tìm kiếm hồi lâu nhưng cho đến hôm nay cũng không có mấy cái Huyền Bia Lệnh.
Lý Khanh Thiền có chút tiếc nuối nói.
- Huyền Bia Lệnh ư?
mấy người Đường Mộc Tâm cau mày, hiển nhiên là bọn họ cũng cảm thấy lạ lẫm đối với tên gọi này.
Ngược lại là Chu Nguyên ở một bên trong lòng khẽ động, sau đó từ trong Túi Càn Khôn, hắn lấy khối đá thần bí tựa hồ là không trọn vẹn mà mình tìm thấy ở trong Bảo Địa Sáu Màu kia ra.
- Khanh Thiền sư tỷ, lúc trước ta ngược lại là ngẫu nhiên lấy được một vật ...
Khi Chu Nguyên vừa nói xong, mấy người Lý Khanh Thiền, Sở Thanh cũng nhanh chóng nhìn qua và bọn họ lập tức nhìn thấy khối đá thần bí ở trong tay Chu Nguyên, sau một khắc, Chu Nguyên có thể trông thấy sự kinh ngạc hiện ra ở trên khuôn mặt của bọn họ.
Trong lòng hắn đột nhiên có chỗ hiểu ra, cho nên thử thăm dò nói:
- Vật này chính là Huyền Bia Lệnh sao?