Bên ngoài Đại Huyền sơn mạch.
Ô ô!
Gió xoáy bằng nguyên khí cuồng bạo thổi quét ra bốn phía xung quanh và tạo thành một bức tường gió cực lớn, bao phủ trọn cả Đại Huyền sơn mạch, giống như là phân cách bên trong cùng bên ngoài, tạo thành hai cái thế giới bất đồng.
Ở bên trên một ngọn núi, Chu Nguyên cùng các đệ tử khác của Thương Huyền Tông đều hội tụ ở cùng một chỗ. Nhìn qua trước mắt bức tường gió, mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi. Ở phía dưới kì cảnh hùng vĩ do thiên nhiên tạo thành này, bọn họ có thể cảm giác được bản thân nhỏ bé.
- Đợi tí nữa ta sẽ ra tay trước, xé rách chỗ bức tường gió kia tạo thành một cái thông đạo, tất cả mọi người chú ý đi theo, ta đi phía trước mở đường, Tiểu Yêu sư muội đi cuối cùng để bảo vệ.
Nhìn qua nhóm mấy người Chu Nguyên còn đang bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc, Sở Thanh mở miệng nói.
Đối mặt với bức tường gió tại đây, ngay cả Sở Thanh đều tỏ vẻ ngưng trọng. Bởi vì cho dù là lấy thực lực của hắn đều chỉ có thể xé rách bức tường gió này tạo thành một thông đạo nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa, một khi bị cuốn vào trong đó, ngay cả hắn đều sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Sở Thanh, những người khác tự nhiên cũng minh bạch sự hung hiểm ở trong đó, lúc này liên tục gật đầu.
Muốn đi vào bên trong Đại Huyền sơn mạch, chỉ những người có thực lực cấp bậc Thánh Tử mới có thể xé mở thông đạo trên bức tường gió, bằng không mà nói, coi như là đệ tử thủ tịch cũng không dám bước vào.
Sở Thanh thấy thế, cũng không kéo dài thời gian nữa, bàn chân đạp mạnh một cái, lập tức có nguyên khí hùng hồn từ đỉnh đầu phóng lên trời, sau đó nhanh chóng xông vào bên trong bức tường gió kia. Lúc này, mấy người Chu Nguyên chỉ thấy được bức tường gió kia bị nguyên khí đâm xuyên qua, tạo thành thông đạo có chu vi mấy trượng.
- Đi!
Sở Thanh làm gương đi trước, không vội không chậm tiến vào trong lối đi kia, nguyên khí tựa như là hóa thành màn hào quang rủ xuống, bảo vệ rất nhiều đệ tử ở xung quanh có thể không ngừng tiến về phía trước.
Mà Yêu Yêu thì đi cuối cùng, thần hồn ở mi tâm chấn động, giúp cho màn hào quang ổn định.
Cạc cạc!
Rất nhiều đệ tử theo sau đi về phía trước, gió xoáy cuồng bạo ở xung quanh tạo thành vô số lưỡi đao gió đánh lên trên màn hào quang, phát ra những âm thanh chói tai. Phía trên màn hào quang có những gợn sóng dồn dập khuếch tán, trông như là sắp bị hỏng đến nơi vậy làm cho rất nhiều đệ tử sợ hãi đến mức hoảng hốt, mất hết tinh thần.
Chu Nguyên thì đi ở gần cuối cùng, cùng đi với Yêu Yêu. Vừa đi, hắn vừa ngắm cô gái ở bên cạnh, chỉ mới hơn một tháng không thấy mà nàng tựa hồ là càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng rồi. Lúc còn ở tại Thương Huyền Tông, Yêu Yêu chỉ có trò chuyện trao đổi với cùng Chu Nguyên. Trong khoảng thời gian này, sau khi tách nhau ra, Chu Nguyên cảm thấy nàng cũng không có hứng thú trò chuyện, trao đổi gì với mấy người Sở Thanh rồi.
Trong khoảng thời gian này, nàng có lẽ là có chút lẻ loi và quạnh hiu đi?
Dù sao lấy tính cách lạnh nhạt trời sinh của nàng mà muốn tiếp nhận người bên ngoài thì thật đúng là quá khó khăn.
Như thế làm cho Chu Nguyên có chút đau lòng.
- Ngươi đang nhìn cái gì thế?
Mà đúng lúc này, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Yêu Yêu nhìn qua, nàng nghi hoặc hỏi.
Chu Nguyên cười nói:
- Tỷ vẫn còn tức giận sao?
Yêu Yêu liếc nhìn hắn một cái với ánh mắt tức giận nhưng mà sự tức giận này lại làm cho dung nhan tuyệt mỹ của nàng tựa như là có thêm một chút sinh cơ, nàng nói:
- Chính ngươi không cẩn thận, ta tức giận làm cái gì?
Cũng chỉ khi ở trước mặt Chu Nguyên, khuôn mặt lạnh nhạt của nàng mới có xuất hiện sự biến hóa.
Nhưng mà, nhìn thấy cảnh tượng vò đầu, bối rối, xấu hổ kia của Chu Nguyên, Yêu Yêu cũng cảm thấy không nên tiếp tục mắng hắn nữa, bởi vậy nên nàng đành nói sang chuyện khác:
- Nhưng mà, nghe nói biểu hiện của ngươi ở khu vực bên ngoài của Huyền Nguyên Động Thiên cũng không tệ lắm.
Chu Nguyên cười hắc hắc:
- Coi như là cũng được.
Yêu Yêu liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu rồi nói:
- Đúng là thế thật. ở bên trong Đại Huyền sơn mạch, Thôn Thôn đã đánh bại bốn vị Thánh Tử rồi. Hiện tại Thánh Tử của tất cả các tông đều cực kỳ kiêng kị nó. Ngươi muốn đuổi theo nó thì còn phải cố gắng thêm một chút nữa.
Nghe Yêu Yêu nói vậy, nụ cười trên mặt Chu Nguyên lập tức cứng ngắc.
Ở một bên, cặp môi đỏ mọng của Yêu Yêu hơi nhếch lên, trong lòng thầm nói, ai bảo cái đuôi của ngươi vểnh lên cao như vậy( ý nói kiêu ngạo), không đánh cũng khó chịu.
Chu Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu rồi chợt nói:
- Mà nói đến cũng thấy lạ. Sát ý của Kim Thiềm Tử kia đối với ta ngược lại là quá nồng đậm rồi. Hơn nữa, từ trong lời nói của bọn họ giống như đây là lệnh từ cao tầng của Thánh Cung.
Yêu Yêu khẽ giật mình, nàng nhắm mắt suy nghĩ một lát sau đó đột nhiên mở mắt ra, nhìn qua Chu Nguyên và thấy được ý tưởng trong mắt đối phương rồi hai người đồng thời nói:
- Là vì ... Võ Hoàng?
Ở bên trong Thánh Tích Chi Địa chỗ Thương Mang đại lục kia, Võ Hoàng bị hắn hủy diệt thân thể nhưng thần hồn đã đào tẩu thành công, lại được sứ giả của Thánh Cung cứu, mà lấy thủ đoạn của Thánh Cung, muốn đúc lại thân thể cho hắn có lẽ cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
- Không nghĩ tới Thánh Cung này vậy mà sẽ vì Võ Hoàng làm đến mức này.
Chu Nguyên cau mày nói. Nếu như chỉ là ân oán giữa hắn cùng với Võ Hoàng thì hắn không cần lo lắng nhưng nếu như Thánh Cung cũng muốn nhúng tay vậy thì cũng không phải là cái tin tức tốt gì đối với hắn.
Dù sao ở trong mắt Thánh Cung, bất luận là Đại Võ Vương Triều hay là Đại Chu Vương Triều cũng đều chỉ là con sâu cái kiến, có thể tùy ý nghiền chết.
- Chắc hắn là Thánh Cung cũng không thể quang minh chính đại nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi, bằng không thì cũng không phải là chỉ để Thánh Tử ra tay rồi.
Yêu Yêu nghĩ nghĩ một lúc rồi lại nói khẽ.
- Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông đều là tông môn đỉnh cấp của Thánh Châu đại lục, lẫn nhau có cản tay, mặc dù lúc này Thánh Cung có hơi mạnh hơn một chút nhưng chỉ sợ cũng không muốn triệt để khai chiến với Thương Huyền Tông.
Nghe Yêu Yêu phân tích như vậy, Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu. Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
- Ta đi vào Thương Huyền Tông cũng đã gần hai năm rồi. Ta nghĩ sau khi chuyến đi đến Huyền Nguyên Động Thiên này kết thúc, có lẽ, mình nên tìm cơ hội để trở về Đại Chu một chuyến rồi.
Phụ vương của hắn luôn muốn tận dụng hết sức mạnh của Đại Chu, quần nhau cùng Đại Võ để tranh thủ thời gian cho hắn phát triển, nhưng có lẽ, lúc này cũng sắp đạt đến cực hạn rồi.
Phụ vương, mẫu hậu còn có Đại Chu đều đang đợi hắn trở về.
Yêu Yêu trầm ngâm nói:
- Nhưng mà dùng thực lực hiện tại của ngươi thì còn không có cách nào chống lại cường giả Thần Phủ cảnh ... Nếu như ngươi muốn sau khi chuyến đi Huyền Nguyên Động Thiên kết thúc, lập tức trở về kết thúc ân oán vậy thì ...
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch rồi nói:
- Như vậy, ngươi nhất định phải chiếm được cơ duyên lớn ở chỗ sâu nhất kia.
- Yêu Yêu tỷ, ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch kia đến tột cùng là có cái gì vậy?
Chu Nguyên hỏi.
- Ta cũng tạm thời còn không rõ ràng lắm. Ở bên ngoài Đại Huyền sơn mạch này có một kết giới Siêu cấp do tự nhiên hình thành. Hôm nay, tất cả các tông đang không ngừng đẩy mạnh, phá hư tiết điểm của kết giới nhưng mà từ việc ngay cả Bảo Địa Sáu Màu đều chỉ có thể vờn quanh ở cạnh ngoài thì cơ duyên ở chỗ sâu trong kia thật không đơn giản.
Yêu Yêu chậm rãi nói.
Nghe Yêu Yêu nói vậy, trong nội tâm của Chu Nguyên ngược lại là cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Quả nhiên, chỗ sâu trong Huyền Nguyên Động Thiên này mới thật sự là chỗ có cơ duyên, so sánh với nơi đây thì khu vực bên ngoài quả thực có thể nói là cằn cỗi, không có chút tài nguyên nào.
Nhưng mà, vì có thể trở lại Đại Chu giúp đỡ phụ vương cùng mẫu hậu sau khi chuyến đi Huyền Nguyên Động Thiên này kết thúc, thì hắn chỉ có thể dốc hết sức đi thử thời vận, chiếm lấy cơ duyên ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch này rồi.
Chu Nguyên thầm lẩm bẩm trong lòng, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt.
Phụ vương, mẫu hậu ...
Mọi người hãy chờ ta. Không cần bao lâu nữa là ta sẽ trở lại Đại Chu. Đến lúc đó, ta sẽ lại một lần nữa cầm lại tất cả mọi thứ mà Võ Vương kia đã cướp đoạt từ chỗ chúng ta!
Khi mà cảm xúc trong nội tâm Chu Nguyên đang không ngừng chập chùng thì ở phía trước, rất nhiều đệ tử của Thương Huyền Tông đột nhiên kinh hỉ kêu lên.
Nghe được những tiếng kêu này, Chu Nguyên cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, cchỉ thấy được ở chỗ đó vậy mà đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng. CHỉ mấy giây sau, bọn họ đã triệt để đi qua bức tường gió, đáp xuống phía trên một ngọn núi.
Vào lúc này, toàn bộ thiên địa tựa như là đều trở nên tươi sáng hơn.
Ở phía trước của bọn họ, những ngọn núi cao nhìn không thấy cuối cùng đứng sừng sững ở trong tầng mây, trông thần bí, to lớn lại vô cùng cổ xưa, không biết những ngọn núi này đã có từ bao giờ.
Vào lúc này, Chu Nguyên cũng hít sâu một hơi,ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Bọn họ rốt cục đã tới chỗ sâu nhất trong Huyền Nguyên Động Thiên, nhưng mà Chu Nguyên cũng minh bạch, chỉ sợ, đến tận lúc này, trận tranh đấu trong Huyền Nguyên Động Thiên mới xem như là chính thức kéo ra màn che với bọn họ.
So sánh với những trận tranh đấu ở đây, những trận chiến lúc trước của bọn họ thật đúng chỉ là bữa ăn sáng khai vị mà thôi.
Để có thể thuận lợi trở về giúp Đại Chu, đến lúc đó mặc kệ đối mặt với địch thủ lợi hại cỡ nào, Chu Nguyên đều muốn dốc hết toàn lực tranh một chuyến rồi.