Sau khi đội ngũ của Thánh Cung rời đi, hào khí căng cứng ở chỗ quảng trường này cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần giảm bớt, cuối cùng là biến mất hẳn.
Thế lực khắp nơi đều thở dài một hơi. Mặc dù không thể nhìn thấy Sở Thanh cùng Khương Thái Thần quyết đấu, nhưng bọn họ cũng minh bạch, lúc này là thời điểm trọng yếu nhất đối với tất cả tông, là thời gian tìm kiếm cơ duyên lớn nằm ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch kia.
Nếu như hai thế lực mạnh nhất là Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông ở chỗ này động thủ, như vậy không thể nghi ngờ là sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Cho nên mọi chuyện kết thúc theo kiểu đầu voi đuôi chuột ngược lại là kết quả tốt nhất.
Khi Sở Thanh, Yêu Yêu, Chu Nguyên đáp xuống, Đường Mộc Tâm cùng một đám đệ tử của Thương Huyền Tông cũng nhanh chóng chạy ra đón chào.
- Chu Nguyên sư đệ, ngươi không sao chứ?
Đường Mộc Tâm nhìn qua Chu Nguyên và ân cần hỏi han.
Chu Nguyên cười khoát tay áo.
- Lần này, việc Chu Nguyên sư đệ làm có thể tính là tăng sĩ khí cho Thương Huyền Tông chúng ta.
Đường Mộc Tâm mỉm cười nói.
Những đệ tử thủ tịch khác cũng nhẹ nhàng gật đầu, mà ngay cả người có khúc mắc với Chu Nguyên là Bách Lý Triệt cũng chỉ trầm mặc cúi đầu xuống, bởi vì thực lực mà Chu Nguyên biểu hiện ra đích thật là vượt xa bọn họ.
Bất luận là một quyền đánh nổ cánh tay của Triệu Kình lúc trước hay là sau đó đỡ một đòn đánh lén của Kim Thiềm Tử mà không chết, tất cả đều cho thấy Chu Nguyên đã bắt đầu đi tới trước và vượt qua bọn họ.
Nếu như lúc này lại giao thủ, Bách Lý Triệt biết rõ mình còn lâu mới là đối thủ của Chu Nguyên.
- Chu Nguyên sư đệ có thể trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong chỉ trong thời gian không đến hai năm, tự nhiên không có đơn giản như các ngươi nghĩ vậy.
Sở Thanh ở một bên ngáp một cái rồi nói.
- Cũng chỉ có những người bình thường không có ánh mắt như các ngươi mới muốn đi trêu chọc Chu Nguyên mà thôi.
Sở Thanh vừa dứt lời, Đường Mộc Tâm cùng một đám đệ tử thủ tịch không khỏi nhìn về phía Bách Lý Triệt. Mà lúc này sắc mặt của người sau cũng có chút khó coi, biến đổi giữa hai màu xanh trắng. Dù sao, ở trong Thương Huyền Tông, chỉ có mỗi Kiếm Lai Phong bọn họ là có khúc mắc với Chu Nguyên mà thôi.
Hào khí cũng có chút xấu hổ. Bỗng nhiên, Chu Nguyên ho nhẹ một tiếng, cười nói:
- Sở Thanh sư huynh quá khen, ta còn không rõ ràng cân lượng của chính mình sao.
Sở Thanh cười cười, chợt nói:
- Ngươi thật đúng là định tự mình xử lí Kim Thiềm Tử kia hay sao?
Lúc trước, hắn đã nhìn ra, những lời kia cuả Chu Nguyên thực sự không phải là lời nói hung ác đơn thuần mà thật sự kết xuống ân oán sống chết cùng Kim Thiềm Tử kia rồi. Mà lấy tính cách của Chu Nguyên, chỉ sợ hắn sẽ không nguyện ý chịu đựng chuyện thiệt thòi vì bị đánh lén lúc trước.
Chu Nguyên mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ta cảm giác được hắn thật sự muốn giết ta. Nếu đã như vậy, ta cũng không thể ngồi chờ chết được? Nếu như có cơ hội thì ta tự nhiên muốn thử chiến đấu với hắn một trận.
Mặc dù trước kia hắn cũng chưa từng nhìn thấy Kim Thiềm Tử kia nhưng người sau vẫn ra tay đầy quả quyết. Hơn nữa, Chu Nguyên còn có thể phát giác được sát ý khó có thể che dấu từ trên người Kim Thiền Tử. Cho nên Chu Nguyên biết rõ, mặc dù lần này Kim Thiềm Tử thất thủ, nhưng nếu như lần sau có cơ hội thì hắn nhất định sẽ lại tùy thời ra tay.
Đã như vậy thì hắn cũng chỉ có thể động sát tâm rồi.
Thấy Chu Nguyên đồng ý, sắc mặt của mấy người Đường Mộc Tâm cũng khẽ biến đổi, hiển nhiên là bọn họ cũng không nghĩ tới lá gan của Chu Nguyên lại lớn như vậy, cũng dám có sát ý với cả Kim Thiềm Tử, phải biết rằng, người sau chính là Thánh Tử xếp thứ năm bên trên Thánh Tử Bảng, có thực lực cực kỳ kinh khủng!
Phóng mắt nhìn khắp thế hệ trẻ của Thương Huyền Tông bọn họ e rằng cũng chỉ có ba người là Sở Thanh, Khổng Thánh cùng Lý Khanh Thiền là có thể địch nổi Kim Thiềm Tử.
Sở Thanh cũng nhịn không được sờ lên cái đầu trọc, trơn bóng của mình rồi nói:
- Kim Thiềm Tử kia khó đối phó đấy. Ngươi cũng đừng xúc động. Nếu thật sự muốn giết chết hắn thì có thể tìm một cơ hội, chúng ta phái mấy Thánh Tử vây giết hắn là xong việc.
Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức trợn mắt lên với hắn.
Đường Mộc Tâm thầm nói:
- Sở Thanh sư huynh, bình thường thì ngươi trông cũng thành thật, không nghĩ tới tâm cũng rất đen đó.
Sở Thanh ha ha mà nói:
- Mặc dù ta lười thì lười thật nhưng lại cũng không ngu. Hơn nữa ta tin tưởng nếu để cho Khương Thái Thần kia có cơ hội thì hắn cũng sẽ không chút do dự tìm cách vây giết Thánh Tử của Thương Huyền Tông chúng ta.
Chu Nguyên cũng nhịn không được cười to. Mặc dù vị Sở Thanh sư huynh này nhìn như lười biếng, lờ đờ nhưng trong nội tâm hiển nhiên đều thông thấu hơn rất nhiều người. Nhưng mà cũng không kỳ quái, có thể trở thành Thánh Tử mạnh nhất của Thương Huyền Tông, nếu quả thật có người khinh thường Sở Thanh thì không thể nghi ngờ người này mới chân chính là kẻ ngu xuẩn.
- Nếu có cơ hội thì tự nhiên tốt nhất, nếu như không có thì ta đây sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Chu Nguyên cười nói, hắn cũng không phải là người cổ hủ, nếu như có thể mượn nhờ sức mạnh mà thực hiện được mục tiêu một cách tốt hơn, vậy hắn tự nhiên không cần phải lỗ mãng dốc sức liều mạng.
Đúng như là lời mà Sở Thanh đã nói, thực lực của Kim Thiềm Tử kia rất là cường hoành.
Hiện tại, mặc dù át chủ bài trong tay Chu Nguyên cũng không ít, nhưng nếu như nói muốn giết chết Kim Thiềm Tử thì vẫn còn có một ít hung hiểm. Còn nếu như hắn có thể tìm được cơ duyên, đột phá đến Thái Sơ Cảnh Bát trọng thiên, như vậy sẽ nắm chắc hơn rất nhiều.
Mà khi bọn họ đang nói chuyện, Yêu Yêu bỗng nhiên ngửa mặt lên, đôi mắt sáng nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó là chỗ các tông khác hội tụ, ở trong đó, nàng nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.
Yêu Yêu kéo tay Chu Nguyên, người sau cũng đưa mắt nhìn qua bên kia, sau đó cũng thấy được vài bóng người đang nhìn về phía bên này, vì vậy bên trên khuôn mặt của hắn có vẻ mừng rỡ hiện ra.
- Thanh Ngư, Lữ Thuần Quân, Ninh Chiến, Chân Hư ...
Những đồng bọn lúc trước kia cùng nhau đi vào Thánh Châu đại lục, hôm nay rốt cục lại một lần nữa gặp được.
Ở xa xa, Tả Khâu Thanh Ngư quay sáng cười với Chu Nguyên, sau đó ngón tay ngọc chỉ chỉ vào những đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung ở phía sau, cuối cùng chỉ chỉ tòa sơn mạch thần bí ở xa xa kia.
- Ta nghĩ nàng định nói lúc này không cần gặp mặt rồi, chờ tiến vào Đại Huyền sơn mạch có lẽ sẽ có cơ hội.
Ở bên cạnh hắn, cặp môi đỏ mọng của Yêu Yêu hé mở, có giọng nói trong trẻo vang lên.
Nghe Yêu Yêu nói vậy, Chu Nguyên cũng gật gật đầu, cười với mấy người Tả Khâu Thanh Ngư.
Vì vậy, Tả Khâu Thanh Ngư chắp bàn tay nhỏ bé ra sau lưng rồi nhẹ nhàng đi với nhóm người Bách Hoa Tiên Cung. hai mắt bị quấn quanh bởi một miếng vải đen Lữ Thuần Quân cũng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên một lát, sau đó hắn thò tay vỗ vỗ trọng kiếm trên lưng.
Ninh Chiến thì gõ hai nắm đấm vào nhau, vẻ mặt hiếu chiến mà Chân Hư thì nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, liếc nhìn Chu Nguyên rồi yên lặng xoay người rời đi.
Chu Nguyên nhìn qua bóng lưng của bọn họ rồi nói khẽ với Yêu Yêu:
- Xem ra ở trong những tông phái kia, bọn họ ngược lại là sống cũng khá tốt, chỉ có điều là địa vị cũng không giống nhau.
- Tất cả các tông đều có quy củ của riêng mình, tự nhiên sẽ không giống nhau. Con người mà, tự nhiên sẽ thay đổi theo hoàn cảnh.
Yêu Yêu nói ra.
Chu Nguyên thở ra một hơi, nói:
- Hi vọng bất kể như thế nào, bọn họ cũng sẽ nhớ đến đồng bọn lúc trước cùng đi ra Thương Mang đại lục.
Sau đó, hắn nhanh chóng lắc đầu, áp chế cảm xúc trong lòng.
- Chúng ta cũng chuẩn bị khởi hành thôi.
Đúng lúc này, Sở Thanh cũng lên tiếng.
Chu Nguyên gật gật đầu, sau đó nhịn không được tò mò hỏi:
- Sở Thanh sư huynh, Đại Huyền sơn mạch kia chính là mục tiêu cuối cùng của chúng ta trong lần tham gia Huyền Nguyên Động Thiên này hay sao?
Sở Thanh cười nói:
- Đại Huyền sơn mạch đã là nơi cực sâu trong Huyền Nguyên Động Thiên rồi, nếu như cao tầng của các tông phán đoán không sai thì đây cũng là mục tiêu cuối cùng của chúng ta.
- Sở Thanh sư huynh, không biết bên trong Đại Huyền sơn mạch cất dấu cái gì vậy? là Bảo Địa sao? Lúc trước, ở khu vực bên ngoài, chúng ta ngược lại là thu hoạch được một tòa Bảo Địa Sáu Màu.
- Bảo Địa Sáu Màu hay sao? Có thể ở khu vực bên ngoài gặp phải loại Bảo Địa ở cấp độ này, vận khí của các ngươi thật đúng là không tệ.
Sở Thanh cười cười, sau đó giơ bàn tay lên trước mặt Chu Nguyên và nói.
- Nhưng mà cho đến nay, bên trong Đại Huyền sơn mạch đã xuất hiện tổng cộng 16 tòa Bảo Địa Sáu Màu rồi.
Hí!
Ở một bên mấy người Đường Mộc Tâm lập tức nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Mà ngay cả Chu Nguyên đều nghẹn họng, trân trối nhìn Sở Thanh. Bọn họ có vận khí lớn bằng trời thì mới đụng phải một tòa Bảo Địa Sáu Màu, nhưng mà ở bên trong Đại Huyền sơn mạch đã xuất hiện 16 tòa Bảo Địa Sáu Màu rồi sao?
Đây là cái khái niệm gì!
Sở Thanh vỗ vỗ bả vai của Chu Nguyên, giọng nói trở nên thần bí.
- Không cần kinh ngạc như vậy. Nếu như chúng ta suy đoán không sai thì những Bảo Địa Sáu Màu này chẳng qua là món lợi nhỏ mà thôi. Ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch này có lẽ còn ẩn tàng một cái cơ duyên lớn vượt quá sự tưởng tượng của tất cả mọi người nữa ...
- Mà cái cơ duyên này thậm chí có khả năng vượt qua bất luận một lần Huyền Nguyên Động Thiên nào mở ra trong dĩ vãng ...