Trong thành đặt chân cực lớn, vào lúc này, vô số ánh mắt đều nhìn qua trang viên đã hóa thành một mảnh phế tích kia, đặc biệt là khi Khương Thái Thần cùng Sở Thanh xuất hiện thì càng làm cho hào khí nơi đây trở nên khác thường.
hai người xếp hạng thứ nhất cùng thứ hai trên Thánh Tử Bảng lại cùng xuất hiện và giằng co với nhau.
Uy danh của Khương Thái Thần ở bên trên Thánh Châu đại lục là không cần nói nhiều, đó là thành tựu do vô số chiến tích cực kỳ hiển hách tạo thành.
Mà so với hắn thì chiến tích của Sở Thanh trông có vẻ kém hơn một ít, nhưng mà hắn cũng là ngườirất nổi danh, bởi vì cơ hồ toàn bộ người của Thánh Châu đại lục đều biết, vị Thánh Tử mạnh nhất của Thương Huyền Tông này là kẻ vô cùng lười biếng ... Khi phiền toái tìm đến cửa, ý niệm trước tiên ở trong đầu hắn không phải là giải quyết hết phiền toái mà là tranh thủ thời gian né tránh.
Đương nhiên, mặc dù lười biếng nhưng lại không người nào có thể nghi vấn thực lực của Sở Thanh.
Lúc trước, hắn cùng với Khương Thái Thần cũng thực sự không phải là chưa từng chiến đấu, tuy rằng kết quả cuối cùng là Khương Thái Thần hơi thắng, nhưng từ loại trình độ nào đó, Sở Thanh coi như là toàn thân trở ra, Khương Thái Thần cũng không thể làm gì được hắn.
Từ một điểm này là có thể nhìn ra thực lực của Sở Thanh.
Mà hôm nay, hai vị cơ hồ là hai người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Thương Huyền Thiên ngày nay giằng co cùng một chỗ, dĩ nhiên là khiến cho vô số người trông mong.
Trong trang viên đã biến thành phế tích.
Nhìn qua Sở Thanh vừa xuất hiện, Khương Thái Thần khẽ cười cười. Bởi vì đôi mắt hẹp dài cho nên khi Khương Thái Thần cười lên, trông hắn giống như là híp lại vậy, làm cho người ta co một loại cảm giác hiền lành.
- Sở Thanh, thật sự là hiếm thấy khi ngươi chủ động khiêu chiến.
Sở Thanh sờ lên khuôn mặt tuấn lãng của mình rồi vụng trộm đưa mắt nhìn sang phía Yêu Yêu, bởi vì hắn biết mình không thể không ra tay. Bởi lẽ nếu như hắn không ra tay, chỉ sợ với tính cách của Yêu Yêu thì hôm nay nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.
Hơn nữa, thân là Thánh Tử mạnh nhất của Thương Huyền Tông, mặc dù hắn hoàn toàn chính xác là rất lười, nhưng nếu như Khương Thái Thần muốn ra tay đối phó Yêu Yêu thì hắn cũng không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ.
- Khương Thái Thần, nếu như ngươi muốn đánh nhau thì hãy đi theo ta.
Sở Thanh thở dài.
Khương Thái Thần lại cười nói:
- Kỳ thật, ta cũng rất muốn chiến đấu với ngươi nhưng mà hiện tại cũng không phải là thời điểm động thủ đấy ... Sở Thanh, hôm nay Thánh Tử của tất cả các tông đều đang khai phá chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch, nếu như chúng ta giao chiến ở chỗ này, cục diện sẽ trở nên hỗn loạn, đến lúc đó muốn làm cho đại cơ duyên ở chỗ sâu trong Đại Huyền sơn mạch kia hiện thế thì sẽ càng khó khăn rồi.
- Cho nên chuyện hôm nay, hai bên chúng ta đều thối lui một bước, mọi chuyện tạm thời dừng lại ở đây, như thế nào?
- Dù sao nếu như muốn chiến đấu, đến thời cơ thích hợp, ta nghĩ Thánh Cung ta sẽ thỏa mãn các ngươi.
Khương Thái Thần hàm xúc nói.
Sở Thanh cười sáng lạn nói:
- Các ngươi đã chịu nhận thua vậy thì là tốt nhất rồi.
Khương Thái Thần lắc đầu, nói:
- Thực sự không phải là chúng ta nhận thua, mà là hai bên đều thối lui một bước.
Sở Thanh tùy ý mà nói:
- Giống nhau cả mà. Giống nhau cả mà.
khóe miệng của Khương Thái Thần khẽ co giật. năng lực chọc giận đối thủ của tên Sở Thanh này thật đúng là càng ngày càng lợi hại rồi.
Sở Thanh quay đầu, nhìn về phía Yêu Yêu, lộ ra nụ cười ôn nhu, nói:
- Tiểu Yêu sư muội, ngươi xem, bọn hắn cũng đã nhận thua rồi. Hôm nay, chúng ta trước hết bỏ qua cho bọn hắn một hồi đi nha.
Yêu Yêu lạnh nhạt nhìn hắn một cái rồi nói:
- Nếu như ta nói không thể thì sao?
Sở Thanh vỗ vỗ lồng ngực, nói:
- Nếu như ngươi nói không thể vậy thì chúng ta sẽ trực tiếp đánh bọn hắn!
- Vậy thì đánh đi.
Yêu Yêu nói.
nghe Yêu Yêu nói vậy, Sở Thanh hơi trì trệ, có chút buồn khổ. Lúc trước, thế lực ở khắp nơi đã tạm thời đạt thành chung nhận thức đó là trước tiên phải dốc toàn lực để phá được Đại Huyền sơn mạch, trước khi xong việc thì Thánh Tử tạm thời không thể động thủ, bằng không thì thì có thể khiến cho tất cả những người khác tức giận.
Mà khi Sở Thanh còn đang không biết làm như thế nào thì thân hình của Chu Nguyên xuất hiện ở bên cạnh Yêu Yêu, hắn nhìn về phía Yêu Yêu rồi cười nói:
- Yêu Yêu tr, việc này cứ tạm thời thế đã.
Yêu Yêu bình tĩnh nói:
- Cho ta một cái lý do.
Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía một đầu tóc vàng của Kim Thiềm Tử ở xa xa, trong đôi mắt có ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua.
Mà lúc này, người sau tựa như là cũng đã phát hiện được ánh mắt của Chu Nguyên, hắn đưa mắt nhìn qua rồi khóe miệng hơi nhếch lên, không thèm che dấu sự khinh miệt ở trong mắt, hiển nhiên cũng không có để Chu Nguyên ở trong mắt.
- Ta muốn tự giải quyết mối thù của một đòn này.
Chu Nguyên chậm rãi nói.
Hắn cũng không có che dấu lời nói này có mình, cho nên Khương Thái Thần cùng Kim Thiềm Tử cũng đồng dạng là nghe thấy được chuyện đó.
Khương Thái Thần vẫn như cũ là mỉm cười, mà Kim Thiềm Tử thì nhịn không được cười to, hắn lắc đầu, lẩm bẩm:
- Đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng.
Mà những người nghe thấy chuyện đó cũng âm thầm lắc đầu, hiển nhiên chỉ cho rằng Chu Nguyên mạnh miệng cho đỡ mất mặt mà thôi, không cần cho là đúng.
Nhưng mà nghe Chu Nguyên nói vậy, đôi mắt của Yêu Yêu lại sáng lên. Nàng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, sự lạnh lùng ở trên gương mặt cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần biến mất. Cuối cùng nàng khẽ gật đầu, nói:
- Cuối cùng thì cũng coi như là có chút chí khí rồi.
Nàng tự nhiên minh bạch, chỉ có để cho Chu Nguyên tự mình giải quyết hết địch thủ manh mẽ mới có thể giúp ích cho quá trình tu luyện của hắn. Chỉ có điều lúc trước, khi nàng chạy đến thì vừa vặn nhìn thấy Kim Thiềm Tử đánh lén Chu Nguyên. Lúc ấy, ở trong lòng của nàng tự dưng xuất hiện sự tức giận cùng sát ý, cho nên mới không chút do dự trực tiếp ra tay với Kim Thiềm Tử.
- Vậy thì ta sẽ lưu mạng của hắn cho ngươi tới thu.
Yêu Yêu nhìn thoáng qua Kim Thiềm Tử, sau đó thu hồi ánh mắt, nói khẽ.
Ở một bên, nhìn thấy Yêu Yêu rốt cục thu liễm cảm xúc, Sở Thanh lập tức thở dài một hơi như trút được gánh nặng, sau đó dựng thẳng ngón cái lên với Chu Nguyên. Ở trong Thương Huyền Tông này, có thể làm cho Yêu Yêu hơi chút thu liễm e rằng thật sự là chỉ có Chu Nguyên rồi.
Hắn cũng không phải là sợ Thánh Cung, chỉ là trước mắt, hoàn toàn chính xác là còn không phải là thời điểm chiến đấu chân chính.
- Khương Thái Thần, các ngươi đi thôi.
Sở Thanh quay đầu, nhìn về phía mấy người Khương Thái Thần và bình tĩnh nói:
- Nhưng mà ta cũng muốn khuyên các ngươi một câu, Thánh Cung tuy mạnh nhưng mà chớ nên quá xem thường Thương Huyền Tông ta rồi.
Nghe Sở Thanh nói vậy, sắc mặt của Khương Thái Thần cũng không hề thay đổi, hắn mỉm cười nói:
- Thương Huyền Tông dù sao cũng bá chủ tiền nhiệm của Thương Huyền Thiên, Thánh Cung ta làm sao lại dám khinh thường cho được?
Chỉ là, khi nhắc đến hai từ ‘tiền nhiệm’, giọng nói của hắn có hơi to thêm.
Sau đó, Khương Thái Thần lại nhìn qua Chu Nguyên đang đứng ở một bên, nói với vẻ hứng thú:
- Nguyên lai ngươi chính là Chu Nguyên, ngược lại là có chút thú vị đấy ...
- Nhưng dựa vào cái gì mà kẻ này lại được cung chủ chú ý vậy?
Câu nói sau cùng đã chỉ có hắn cùng với Kim Thiềm Tử là có thể nghe thấy.
Đối mặt với ánh mắt của Khương Thái Thần, Chu Nguyên hơi nhíu mày, bởi vì hắn cảm giác ánh mắt của người phía trước giống như là đang đánh giá con mồi.
Nhưng mà Khương Thái Thần rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua những đệ tử thủ tịch của Thánh Cung ở cách đó không xa kia, sau đó cũng không nói thêm gì, mà trực tiếp quay người nhanh chóng rời đi.
Hắn căn bản cũng không có đi qua hỏi mức độ thương vong của nhóm đệ tử thủ tịch của Thánh Cung, bởi vì theo suy nghĩ của hắn, những người này có chết cũng chỉ là do thực lực không đủ mà thôi, sau này Thánh Cung cũng đỡ mất công bồi dưỡng, lãng phí tài nguyên tu luyện rồi rồi.
Kim Thiềm Tử đi ở cuối cùng. Trước lúc rời đi, con mắt dựng thẳng màu vàng của hắn còn dừng lại ở trên người Chu Nguyên, sau đó hắn không đếm xỉa tới mà nói:
- Tiểu tử, lúc này đây coi như ngươi có vận khí tốt. Lần sau nếu như gặp mặt thì chỉ sợ ngươi sẽ không còn loại vận may này rồi.
Lạnh nhạt nhìn qua Kim Thiềm Tử, Chu Nguyên chậm rãi nói:
- Lần sau gặt mặt, vị trí thứ năm trên Thánh Tử Bảng có lẽ sẽ phải thay người rồi.
Nghe Chu Nguyên nói thế, Kim Thiềm Tử nhịn không được mà cười lên. Sau đó, hắn khinh miệt liếc nhìn Chu Nguyên, chân đạp nguyên khí bay lên không, đồng thời có cười lạnh ở xa xa truyền đến.
- Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Ta chờ ngươi đến mất mặt xấu hổ.