Khi Chu Nguyên cúi người xuống, hai bàn tay đặt trên mặt đất thì câu nói của hắn cũng đã truyền ra ngoài.
Nhìn tư thái này, hắn dĩ nhiên là ý định chủ động tiến công.
Chuyện như thế làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, thật không ngờ vị đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông này lại cương liệt như thế, hắn lại muốn chính diện chiến đấu với Sài Doanh... Chỉ có điều, ở thời điểm này, lựa chọn cương liệt như vậy chỉ sợ cũng không phải là lựa chọn tốt gì.
- Tiểu tử này có tất yếu phải cương liệt như vậy hay sao?
Cung Uyển của Bách Hoa Tiên Cung cũng kinh ngạc lên tiếng rồi nàng không nhịn được lắc đầu, nói:
- Tiểu tử này cũng quá tự mãn rồi ... Chẳng lẽ hắn không biết rằng lựa chọn cứng rắn chống lại Sài Doanh không phải là một lựa chọn tốt hay sao? Chiến đấu càng lâu, ba loại sức mạnh kia của hắn cũng sẽ càng tiêu hao nhiều, một khi bất kỳ loại sức mạnh nào thuyên giảm thì đều sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng giống như là tuyết lở.
Nói đến đây, Cung Uyển cau mày, trong con ngươi xuất hiện thần sắc thất vọng. Lúc trước, biểu hiện của Chu Nguyên còn có thể làm cho nàng lau mắt mà nhìn, nhưng tại sao chỉ vừa mới có chút ưu thế là kẻ này đã tỏ ra kiêu ngạo như thế rồi?
Trước mắt, cách làm lý trí nhất hẳn là lựa chọn triền đấu(Kiểu quấn lấy đối phương mà đánh,cầm chân không cho đối phương phân tâm) cùng Sài Doanh, để kéo dài thời gian mà không phải lựa chọn tiêu hao ưu thế của bản thân là liều mạng cùng Sài Doanh một cách lỗ mãng như vậy.
- Dù sao Chu Nguyên vẫn còn quá trẻ tuổi, bị Sài Doanh áp chế ở trước mặt nhiều người như vậy tự nhiên cảm thấy mất mặt và muốn lấy lại danh dự.
Một vị Thánh Tử khác của Bách Hoa Tiên Cung cũng lắc đầu, nói:
Nghe được lời nói của các Thánh Tử ở bên cạnh, Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La liếc nhìn nhau, chợt Tả Khâu Thanh Ngư khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, thấp giọng nói:
- Chu Nguyên không phải là người lỗ mãng như vậy. Nếu hắn đã lựa chọn làm như vậy thì hẳn là có tính toán của hắn.
Cung Uyển cười nhạt nói:
- Tính toán gì chứ? Chẳng lẽ hắn thực sự nghĩ rằng mình có thể đánh bại Sài Doanh hay sao?
Mặc dù dựa vào việc đồng thời thi triển ba luồng sức mạnh, Chu Nguyên đã có được tư cách để chính diện chiến đấu cùng Sài Doanh, nhưng nếu như nói Chu Nguyên có thể đánh bại Sài Doanh thì Cung Uyển vẫn như trước còn không thể tin được.
Điểm này, Cung Uyển cảm thấy mình biết rõ ràng hơn hai người Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La nhiều.
...
Trên bầu trời, Sài Doanh cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang chuẩn bị tiến công ở phía dưới, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, hai tay của hắn khoanh trước ngực, loại hành vi này của Chu Nguyên chính là phù hợp với ý của hắn.
- Thật sự đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng, ngươi thực sự cho rằng ta sợ ba loại sức mạnh miễn cưỡng hỗn hợp kia của ngươi sao?
- Cũng được. Tiếp theo ta sẽ cho ngươi biết được, ý nghĩ của ngươi là ngu xuẩn như thế nào.
Ở phía dưới, Chu Nguyên cúi người xuống, hai bàn tay dán ở trên mặt đất, sắc mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh. Lúc này, hắn cũng không để ý tới vô số ánh mắt nghi hoặc cùng trào phúng của mọi người.
Hắn đương nhiên không có tự mãn, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, nếu như hắn lựa chọn triền đấu thì coi như là Sài Doanh cũng không làm gì được hắn.
Nhưng không có người nào có thể nghĩ đến, mục đích thực sự của Chu Nguyên không phải là dây dưa cùng Sài Doanh, hắn muốn một khối đá mài dao để khảo thí thực lực cực hạn của bản thân, mà Sài Doanh ở trước mắt là một đối tượng thí nghiệm gần như hoàn mỹ.
Có lẽ ở trong mắt của người khác, mặc dù là đã liên hợp ba loại sức mạnh nhưng Chu Nguyên cũng gần kề chỉ có tư cách để dây dưa cùng Sài Doanh, lại không có khả năng đánh bại hắn.
Nhưng chính bản thân Chu Nguyên lại biết được, đó không phải là át chủ bài thực sự của hắn.
Lúc này, bàn tay của Chu Nguyên đặt lên trên mặt đất, hai mắt theo thời gian dần trôi qua mà dần nhắm lại, giữa lòng bàn tay có hào quang thần bí hiển hiện, Địa Thánh Văn chậm rãi hiện ra đến, tiếp xúc với mặt đất.
Oanh!
Vào lúc này, mặt đất tựa như là hơi chấn động một cái.
Ông!
Sau một khắc, lấy Chu Nguyên làm đầu nguồn, trên mặt đất giống như là có thêm sóng chấn động cực lớn mãnh liệt bộc phát ra.
Mặt đất ở trong vòng trăm dặm đều bắt đầu chấn động.
Từ khắp nơi, nguyên khí mênh mông của đại địa gào thét lao đến, cuối cùng theo bàn tay của Chu Nguyên, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của hắn.
Vì vậy, bên ngoài thân thể của Chu Nguyên bắt đầu có màu xanh xám thần bí hiện ra đến, hai con ngươi cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần hóa thành màu xanh xám, cổ xưa mà trầm trọng.
Vào lúc này, uy áp bạo phát ra từ trong cơ thể hắn dùng một loại tốc độ kinh người, liên tiếp tăng lên.
Xoạt!
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này làm cho sắc mặt của vô số người mãnh liệt biến đổi. Tất cả đều dùng ánh mắt khó tin để nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, hiển nhiên là bọn họ đều không rõ vì sao chỉ trong chốc lát thực lực của hắn đã tăng vọt.
Trên bầu trời, cảm nhận được uy áp bạo phát ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên, con ngươi của Sài Doanh cũng lập tức co rụt lại, sắc mặt có chút âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, lúc này uy áp bạo phát ra từ trong cơ thể của người đã làm cho được hắn bắt đầu cảm nhận được nguy cơ.
- Thằng này đến tột cùng là dùng thủ đoạn gì? Tại sao mà chỉ thoáng cái là nguyên khí trong cơ thể đã trở nên mạnh mẽ như thế rồi!
sắc mặt của Sài Doanh không ngừng thay đổi, cuối cùng trong mắt của hắn có thần sắc tàn nhẫn hiện ra đến.
- Bất kể như thế nào, cứ đánh gục hắn trước đã!
hai tay của Sài Doanh đột nhiên khép lại. Nguyên khí màu vàng đậm gào thét lao ra, nhanh chóng ngưng tụ, tạo thành một thanh trường mâu màu vàng đậm dài khoảng ngàn trượng ở trên bầu trời.
Phía trên trường mâu lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, âm u, tĩnh mịch.
Ông!
Sài Doanh vung tay áo lên, trường mâu màu vàng đậm lập tức xé rách không khí, mang theo tiếng nổ lốp bốp, hóa thành một vệt sáng màu đen hung hăng bắn mạnh tới Chu Nguyên ở phía dưới.
Mặc dù không biết Chu Nguyên đang làm cái gì, nhưng Sài Doanh biết rõ mình phải đánh gãy việc này.
Hưu!
Trường mâu mãnh liệt bắn xuống, nhưng mà ngay khi nó chỉ còn cách Chu Nguyên có mười trượng thì từ trong cơ thể của Chu Nguyên, chợt có nguyên khí màu xanh xám tuôn ra, hóa thành màn sáng, bao phủ lấy Chu Nguyên.
Phanh!
Trường mâu đập vào phía trên màn sáng màu xanh xám bằng nguyên khí kia, gợn sóng dồn dập bộc phát nhưng lại không có dấu hiệu sẽ bị phá hủy. Sau mấy giây, trường mâu màu vàng đậm đột nhiên nổ tung, hóa thành điểm sáng bay đầy trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Sài Doanh đột nhiên co vào. Rồi hắn chợt hừ lạnh một tiếng, nguyên khí trong cơ thể lại không ngừng tuôn ra, tiếp tục biến thành những chuôi trường mâu màu vàng đậm ở trước mặt hắn.
Hưu! Hưu!
Chỉ trong một cái chớp mắt, mấy trăm chuôi trường mâu mãnh liệt bắn xuống. Đòn tấn công này làm cho vô số người cảm thấy da đầu run lên, mỗi một chuôi trường mâu đều đủ để miểu sát bất luận vị đệ tử thủ tịch gì, bây giờ mấy trăm chuôi cùng một lúc đánh tới, coi như là Thánh Tử sợ rằng đều sẽ lựa chọn né tránh.
Mấy trăm chuôi trường mâu màu vàng đậm dồn dập đánh lên trên màn sáng màu xanh xám kia khiến cho nó không ngừng chấn động, quầng sáng cũng nhanh chóng trở nên mỏng manh, hiển nhiên là cũng không cách nào ngăn cản đòn tấn công điên cuồng này của Sài Doanh được lâu nữa.
Nhưng mà, ở khi vô số người còn đang sợ hãi đến mức hoảng hốt, mất hết tinh thần vì màn sáng lung lay sắp đổ thì Chu Nguyên vẫn nhắm mắt như cũ, bàn tay đặt trên mặt đất.
Bởi vì hắn đang dốc hết toàn lực để thúc dục Địa Thánh Văn. Hôm nay , hắn muốn nếm thử cực hạn của Địa Thánh Văn.
Trước đó, lần thứ nhất sử dụng Địa Thánh Văn để giết chết Phạm Yêu, Chu Nguyên cơ hồ chỉ là thoáng thúc dục mà thôi. Nhưng nguyên khí của đại địa mà hắn hấp thu đến vẫn có thể dễ dàng miểu sát Phạm Yêu.
Lúc ấy, Chu Nguyên chỉ hấp thu nguyên khí của đại địa trong phạm vi khoảng một trăm dặm mà thôi.
Mà bây giờ, phạm vi mà hắn hấp thu đã đạt đến hai trăm dặm.
Từ khắp nơi, nguyên khí của đại địa trầm trọng mà thần bí như là những con rồng đất từ bốn phương tám hướng gào thét lao đến, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của hắn.
máu thịt toàn thân Chu Nguyên đang kịch liệt chấn động, chuyện này làm cho hắn cảm thấy có chút may mắn, khá tốt hắn vừa mới đột phá đến Kim Huyết cảnh, thân thể lại một lần nữa được tăng cường, bằng không thì chỉ sợ khó có thể thừa nhận loại sức mạnh cuồng bạo này.
Nhưng mà hai trăm dặm tựa hồ còn cũng không phải là cực hạn của hắn.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, phạm vi ảnh hưởng của Địa Thánh Văn đang nhanh chóng khuếch tán.
230 dặm ... 250 dặm ...
Càng ngày càng có nhiều nguyên khí của đại địa điên cuồng, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của hắn.
Oanh! Oanh!
Mà ở bên ngoài, vô số trường mâu màu vàng đậm xé rách không khí, mãnh liệt bắn tới, màn sáng màu xanh xám đang bao phủ hắn càng ngày càng mỏng manh, nhìn qua cảnh tượng này, tất cả mọi người đều vi Chu Nguyên ngắt một thanh đổ mồ hôi.
Trên bầu trời, sắc mặt của Sài Doanh càng ngày càng âm trầm, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người ở phía dưới kia.
Ở phía trên đỉnh đầu của hắn, một thanh trường mâu màu vàng đậm chậm rãi ngưng tụ, chỉ có điều bên trên thanh trường mâu này có từng sợi tơ màu đỏ như máu lưu chuyển, một luồng khí tức lăng lệ, ác liệt đến mức không cách nào hình dung phát ra.
- Diệt Kim mâu!
Sài Doanh hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên âm hàn, tay áo đột nhiên vung lên.
Oanh!
Không khí nổ tung, thanh trường mâu giống như là bị nhuốm máu kia tựa như là xuyên thủng hư không, chỉ trong một cái chớp mắt là đã xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu Chu Nguyên và mạnh mẽ đâm vào màn hào quang kia.
Phanh!
Vào lúc này, màn hào quang màu xanh xám rốt cục cũng bị nghiền nát.
Tất cả mọi người đều âm thầm lắc đầu, Chu Nguyên kia sợ là chết chắc.
Hưu!
Sau khi đánh nát màn hào quang, thế đi của thanh trường mâu giống như là bị nhuốm máu kia không giảm bớt chút nào. Ở trong rất nhiều ánh mắt ngưng trọng của mọi người, nó hung hăng bắn mạnh xuống đỉnh đầu của Chu Nguyên.
Nhưng mà, ngay trước khi thanh trường mâu giống như là bị nhuốm máu sắp đâm trúng thì chỉ trong một cái chớp mắt, một bàn tay lăng không xuất hiện, sau đó đột nhiên nắm lấy.
Chỉ trong một cái chớp mắt, không gian tựa như là đều bị bàn tay này bóp méo.
Ông!
Vào lúc này, mũi nhọn sắc bén của thanh trường mâu giống như là bị nhuốm máu kia chỉ còn cách mi tâm của Chu Nguyên vẹn vẹn có hơn một tấc (khoảng 4cm) mà thôi nhưng cuối cùng nó vẫn bị chặn lại và không thể tiến thêm, gió xoáy cuồng bạo từ quán tính làm cho mái tóc của Chu Nguyên tung bay.
Ở trong vô số ánh mắt kinh hãi, Chu Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi màu xanh xám hờ hững liếc nhìn Sài Doanh ở trên bầu trời, bàn tay đột nhiên khẽ dùng lực, thanh trường mâu giống như là bị nhuốm máu kia lập tức vỡ nát và hóa thành vô số điểm sáng bay đầy trời.
Lúc này, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Sài Doanh, Chu Nguyên đột nhiên nở nụ cười tươi.
- Thánh Tử của Thánh Cung cũng chỉ có chút thực lực ấy sao?
- Nếu như thực lực của ngươi thật sự chỉ có như này, vậy thì hôm nay, ta nghĩ mình phải ...
- Trảm Thánh Tử rồi!
Oanh!
Ngay khi Cu Nguyên vừa dứt lời, từ trong cơ thể của hắn, một luồng khí thế làm cho vô số người kinh hãi ầm ầm bộc phát.