Giữa hồ dung nham, Hỏa Liên tỏa danh ánh sáng bảy màu, lơ lửng trước mặt mọi người, từng đợt dao động nguyên khí tinh khiết mà mênh mông phát tán ra khiến cho tất cả mọi người ở đây đều thèm muốn nóng hết cả mắt.
- Khục, trách nhiệm phân chia này giao cho Lý Khanh Thiền sư muội rồi. -Sở Thanh ho khan một cái, cười híp cả mắt nhìn về phía Lý Khanh Thiền ở một bên.
Lý Khanh Thiền tức giận lườm hắn một cái, hiển nhiên là cái bệnh sợ phiền phức của tên này lại phát tác, sợ đến lúc phân phối không đều thì mọi người lại có ý kiến.
Chính bởi vì hiểu rõ tính cách của Sở Thanh, Lý Khanh Thiền cũng lười nói thêm cái gì, ngón tay ngọc nhẹ nhàng bắn ra, chỉ thấy ngọn lửa bảy màu cùng mười mấy viên hạt sen ở trên đài sen của Hỏa Diễm Liên Hoa đồng thời bay lên.
- Hạt sen bảy màu này có ích lợi rất lớn đối với tu luyện, có thể tăng cường mức độ tích lũy của nguyên khí. Lần này, tất cả Thánh tử đều có cống hiến, thế nên tạm thời chia cho mỗi người một viên. -Lý Khanh Thiền nói.
Thế là Lý Khanh Thiền vung tay áo lên, mười ba viên hạt sen bảy màu bay ra. Ngoại trừ mười vị Thánh tử thì thì Yêu Yêu, Thôn Thôn và cả Chu Nguyên đều được chia cho một viên.
Các Thánh tử ai nấy đều mừng rỡ, nắm chặt hạt sen bảy màu trong tay.
Yêu Yêu thì chỉ nhìn thoáng qua rồi tùy ý cất đi, Thôn Thôn há miệng ra, trực tiếp nuốt hạt sen bảy màu vào trong bụng.
Chu Nguyên thì quan sát hạt sen bảy màu với ánh mắt hiếu kỳ. hắn cảm nhận được lực lượng nguyên khí ẩn chứa bên trong, thế là sắc mặt không khỏi rung động. Nếu như có thể luyện hóa vật này thì độ tích lũy nguyên khí của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên cũng đáng tiếc là số lượng có thể nhận được quá ít, bằng không, có lẽ hắn đã có thể dựa vào đó để đột phá, bước vào Thái Sơ cảnh bát trọng thiên, tăng cường độ tích lũy nguyên khí của tự thân.
- Những hạt sen còn lại sẽ được phân phối cho mọi người tùy vào mức độ cống hiến trong cuộc chiến bảo vệ Bảo Địa bảy màu này. -Lý Khanh Thiền trầm ngâm một lúc, nói:
- Yêu Yêu có công tạo ra Kết giới cản trở sự tiến công của Thánh Cung, nên được thêm một viên.
- Thôn Thôn dẫn theo các đệ tử tiêu diệt toàn bộ cản trở ở trên Bảo Địa bảy màu, hơn nữa còn chém giết Nguyên thú thủ hộ, cũng được chia thêm một viên.
Cuối cùng, đôi mắt đẹp của Lý Khanh Thiền nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Về phần Chu Nguyên, ta cũng không cần nhiều lời, nếu như không phải nhờ công cậu ấy đánh bại Sài Danh thì cục diện bây giờ sẽ rất khó nói, thế nên cũng được thêm một viên.
- Ta quyết định phân phối như vậy, mọi người có thể giơ tay biểu quyết. Nếu không đồng ý thì có thể nêu ý kiến.
Sở Thanh là người đầu tiên giơ tay lên, lười biếng nói:
- Ta không có ý kiến.
Diệp Ca cũng cười cười, nhấc tay.
Thương Xuân Thu cùng các Thánh tử khác hơi trầm ngâm một lúc rồi cũng gật đầu biểu thị tán thành. Dù sao lời giải thích của Lý Khanh Thiền rất hợp lý, coi như công bằng công chính.
Ngược lại là Khổng Thánh còn có ý kiến, nhưng nhìn thấy những người khác đều gật đầu thì chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Lý Khanh Thiền thấy vậy, cong ngón tay búng ra, ba viêm hạt sen bảy màu bay về phía Chu Nguyên, Yêu Yêu và Thôn Thôn.
Chu Nguyên vô cùng mừng rỡ, vội vàng đỡ lấy hạt sen, trong lòng cảm thấy cách phân phối này có chút đi ưu đãi cho mình.
- Lý Khanh Thiền sư tỷ, người vừa công chính vừa xinh đẹp như tỷ cũng chẳng còn nhiều lắm đâu. -Chu Nguyên vui quá, mở miệng nịnh bợ một câu.
Lý Khanh Thiền nghe vậy, cười trêu:
- Ồ? Vậy so sánh với Yêu Yêu thì sao?
Yêu Yêu còn đang đứng vuốt ve hạt sen bảy màu ở một bên, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, nhìn Chu Nguyên với vẻ hăng hái.
Trên trán Chu Nguyên lập tức đổ mồ hôi lạnh. Hắn chỉ là vì quá vui nên mới thuận miệng khen một câu, ai ngờ Lý Khanh Thiền lại trở mặt đẩy hắn vào con đường cùng, nữ nhân quả là đáng sợ.
Các Thánh tử khác nhìn thấy tình cảnh bối rối của Chu Nguyên thì trong ánh mắt ai nấy đều hiện lên vẻ hả hê, cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Lý Khanh Thiền gặp Chu Nguyên khó xử như vậy, lúc này mới nhoẻn miệng cười, xinh đẹp động lòng người:
- Thôi được rồi, đùa với cậu một chút mà thôi!
Chu Nguyên cười khan, tranh thủ mang theo hạt sen bảy màu tránh sang một bên, sợ Lý Khanh Thiền lại đưa cho hắn một câu hỏi lựa chọn đoạt mệnh.
- Tạm thời thì những hạt sen bảy màu còn lại sẽ chưa được phân phối, tùy vào độ cống hiến của mọi người về sau. Mặt khác ta đề nghị để chừa lại một viên để khen thưởng cho vị Thủ tịch có cống hiến lớn nhất.
Lý Khanh Thiền nói tới đây, mỉm cười nhìn về phía Chu Nguyên, bổ sung một câu:
- Đương nhiên Chu Nguyên không được tính ở trong số này.
Chu Nguyên cũng không có ý kiến. Bây giờ hắn đã được phân tới hai viên hạt sen bảy màu, đã cực kỳ có lợi, nếu như còn cho hắn nữa thì chỉ sợ sẽ thật sự gây nên bất mãn.
Các Thánh tử khác gật đầu, về phần đám người Đường Mộc Tâm thì đều lộ vẻ vui mừng.
- Tiếp đó là phân chia Dị bảo Thần Trúc bảy màu. -Lý Khanh Thiền nhìn ngọn lửa bảy màu kia, trên gương mặt hiện lên vẻ chần chờ. Vật này quá quý giá, không dễ phân chia.
Các Thánh tử khác cũng nhìn chằm chằm Dị bảo Thần Trúc bảy màu này, đều không che giấu sự khát khao của mình đối với nó.
Lý Khanh Thiền trầm ngâm một lát, nói:
- Vật này quá quý giá, rất khó phân chia. Tuy nhiên nếu như có Thánh tử mong muốn có được nó thì có thể lấy mười hai cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu để đổi lấy.
Khổng Thánh, Thương Xuân Thu cùng các Thánh tử khác đều hai mặt nhìn nhau. Lấy mười hai cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu để đổi? Yêu cầu này rất cao, bởi vì ngay cả như ở trong toà Bảo Địa bảy màu này thì bọn hắn cũng mới chỉ tìm tới được chín cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu mà thôi.
Tuy nhiên bọn hắn cũng hiểu ý tứ của Lý Khanh Thiền. Nếu đã khó phân chia vật này, vậy cứ để cho người có khả năng đổi lấy. Đến khi đó có đủ Dị bảo Thần Trúc sáu màu thì có thể chia đều cho các Thánh tử còn lại.
Hơn nữa, nói thật ra nếu như có thể lấy mười hai cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu để đổi lấy một cái Dị bảo Thần Trúc bảy màu thì thì đã là có lời rồi.
Thế là các Thánh tử đều lâm vào trầm tư. Dù sao để có thể kiếm đủ mười hai cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, đòi hỏi thời gian và tinh lực rất nhiều.
- Có thể không cần phải giao nộp ngay mười hai cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu, thời hạn cuối cùng là giao nộp trước lúc rời đi Huyền Nguyên Động Thiên là được. Nếu đến lúc đó mà không thể hoàn thành thì có thể lựa chọn việc trả lại Dị bảo Thần Trúc bảy màu, hoặc là sử dụng vật có giá trị tương đương để đổi lấy. -Lý Khanh Thiền nhìn thấy mọi người chần chờ, lại bổ sung một câu.
Chu Nguyên liếm môi một cái, tuy rằng hắn rất khát khao có được Dị bảo Thần Trúc bảy màu. Thế nhưng nếu như muốn lấy mười hai cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu để đổi thì thì quả thật là khiến cho người ta chùn bước.
Nếu quả thật làm như Lý Khanh Thiền nói thì quả thật là trên lưng gánh theo một gánh nợ nần... Tất cả các Thánh tử khác đều là chủ nợ của hắn.
Vừa nghĩ tới cảnh các Thánh tử khác vừa gặp mặt liền đòi hắn phải giao ra Dị bảo Thần Trúc sáu màu, Chu Nguyên cũng cảm thấy trong lòng cấn cấn.
Thế nên, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn quyết định giữ im lặng.
“Người nào thích thì lấy đi, dù sao về sau sẽ còn có cơ hội để lấy được Dị bảo Thần Trúc bảy màu.”
Tuy nhiên ngay tại lúc Chu Nguyên quyết tâm từ bỏ, bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Chu Nguyên hắn muốn đổi lấy cái Dị bảo Thần Trúc bảy màu này!
- ??? -Chu Nguyên cứng đờ cả người, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Yêu Yêu đang quay về phía hắn, cười cười.
- Đợi một chút, ta đâu có muốn! -Chu Nguyên vội vàng hô lên.
Lý Khanh Thiền vỗ tay một cái, cười tủm tỉm nói:
- Được rồi, vậy quyết định cái Dị bảo Thần Trúc bảy màu này thuộc về Chu Nguyên, chúc mừng cậu!
Nói đoạn, nàng vươn tay ngọc, ngọn lửa bảy màu kia liền trực tiếp bay về phía Chu Nguyên.
Các Thánh tử khác cũng vỗ tay tượng trưng vài cái, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Chu Nguyên sư đệ, hi vọng trong khoảng thời gian tới đây, cậu có thể tìm kiếm đủ mười hai cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu.
- Còn không thì chúng ta sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu đấy!
Chu Nguyên nhìn ngọn lửa bảy sắc đang tung bay ở trước mặt mình, khóe miệng không nhịn được co quắp lại.