Trong chỗ sâu của động đá vôi.
Ánh mắt của trên dưới đệ tử Thương Huyền Tông đều mang theo sự khiếp sợ nhìn về phía Thôn Thôn còn đang vỗ vỗ cái bụng tròn vo ở giữa sân.
Hiển nhiên, việc Thôn Thôn há miệng nuốt mất con Long Tích kia vào trong bụng đã tạo thành sự rung động không nhỏ cho tất cả mọi người.
Tuy nhiên Thôn Thôn cũng không thèm để ý tới ánh mắt của bọn hắn, sau khi vuốt lấy cái bụng tròn vo, liền nhảy lên một cái, rơi vào trên đầu Chu Nguyên, mặc kệ hắn lắc đầu thế nào cũng nằm rất vững vàng, không bị rơi xuống.
Chu Nguyên thấy vậy, đành phải bất đắc dĩ chấp nhận, không tiếp tục để ý tới nó.
Sở Thanh nhìn Thôn Thôn, hai mắt tỏa sáng, nói:
- Thôn Thôn vừa có thể đánh, lại đáng yêu như vậy. Chu Nguyên sư đệ, nếu cậu đem nó cho ta, ta liền nhường cái vị trí Thánh tử đứng đầu này cho cậu!
Đám người Lý Khanh Thiền nghe vậy, khuôn mặt đen lại.
Thôn Thôn vốn đang nằm nhoài ở trên đỉnh đầu Chu Nguyên nghe vậy cũng mở to mắt, liếc xéo Sở Thanh một chút, trong mắt hiện lên sự trào phúng.
Chu Nguyên cũng cảm thấy dở khóc dở cười, hắn cũng không khát khao gì với cái vị trí Thánh tử đứng đầu này. Hơn nữa cũng không phải cứ nói đưa tặng là đưa tặng được, còn phải có sự chấp nhận của Chưởng giáo nữa cơ đấy!
Mà nếu như Chưởng giáo thanh Dương biết Sở Thanh dám đem cái vị trí này ra để làm giao dịch, thì chắc chắn là sẽ mắng cho hắn một trận như máu chó xối đầu.
- Đừng tỏ ra ngu xuẩn thêm nữa! - Lý Khanh Thiền tức giận, cái tên Sở Thanh này nhất không đúng đắn, khiến cho nàng thường xuyên phải đau đầu.
Sở Thanh nhìn thấy ánh mắt mọi người đều mang theo vẻ bất thiện nhìn về phía mình, cũng chỉ là ngượng ngùng cười một tiếng, vội nói:
- Nói đùa, nói đùa thôi... Chúng ta nhanh đi vào bên trong động quật để xem một chút đi!
Nói xong, hắn vội vàng bước nhanh về phía trước, đi thẳng đến tòa động quật sau cùng kia.
Những người còn lại thấy vậy thì cũng bước chân đuổi theo.
Một lát sau, đám người tụ tập bên ngoài cửa động quật, Sở Thanh cũng không sợ, dẫn đầu nhóm người, trực tiếp xâm nhập.
Bên trong động quật rất rộng rãi bao la, thế nhưng đám người tìm khắp mọi nơi, lại chẳng phát hiện cái gì. Điểm duy nhất khác biệt của tòa động quật này chính là nguyên khí ở nơi đây càng thêm hùng hậu mà thôi.
- Bảo Địa bảy màu đâu? Đám người hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc, nơi này là nơi mà Long Tích liều mạng để bảo vệ, vậy chắc chắn sẽ là nơi quan trọng nhất của tòa Bảo Địa bảy màu này, thế nhưng bây giờ vì sao lại chẳng có chứ gì?
Sở Thanh cũng sờ lên cái đầu trần trùng trục, tỏ vẻ khó hiểu.
Các Thánh tử khác cũng không nhẫn nại được, bọn hắn phải mất bao công sức chiến đấu với Thánh Cung, cuối cùng mới thắng được quyền sở hữu toà Bảo Địa bảy màu này. Thế nhưng bây giờ đã đến thời điểm thu hoạch lại gặp phải loại kết quả như thế này thì làm sao mà chấp nhận được?
- Khi chúng ta tìm tới nơi đây thì còn chưa có ai kịp thời tiến vào, Thôn Thôn vừa đến đã chiến đấu cùng con Long Tích kia. -Đường Mộc Tâm cau mày nói.
- Nếu không lại cẩn thận tìm lại một lần xem sao? -Có người đề nghị.
Trong lúc mọi người còn đang hỗn loạn, Yêu Yêu lại chợt bước ra, đi tới vách đá ở chỗ sâu nhất, vươn tay chạm lên, đôi mắt đẹp khép lại.
Đám người Lý Khanh Thiền thấy vậy cũng đưa ánh mắt nhìn về phía vách núi kia, lông mày nhăn lại, bởi vì bọn hắn cũng không cảm giác được ở nơi đó có bất kỳ cái gì dị thường...
- Phá nát chỗ này. -Một lát sau, Yêu Yêu thu bàn tay lại, nói.
Đám người liếc nhìn nhau, tỏ vẻ nghi ngờ, cuối cùng Thương Xuân Thu đi ra, nhếch miệng cười nói:
- Việc nặng nhọc thế này chỉ để cho ta đi.
Hắn đi vào trước vách núi, năm ngón tay nắm chặt, thân thể bành trướng, làn da phía trên lưu chuyển ánh ngọc, trong máu thịt có ánh sáng đỏ như ẩn như hiện.
Một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ đang ngưng tụ trong cơ thể Thương Xuân Thu.
Ở đằng sau, Chu Nguyên nhìn thấy thân thể Thương Xuân Thu, ánh mắt có chút ngưng tụ, da thịt hiện lên ánh đỏ, đây chính là dấu hiệu của Ngân Cốt cảnh. Tuy nhiên màu sắc của loại Ngân Cốt này của Thương Xuân Thu lại càng thêm thuần túy hơn so với hắn.
Hiển nhiên, đây mới thật sự là Huyền thánh thể.
Oanh!
Thương Xuân Thu đấm ra một quyền, như rồng nổi giận, đánh nổ không khí, một quyền kia đã đập hung hăng vào trên vách núi kiên cố không gì sánh được kia.
Răng rắc!
Một quyền va vào, vách núi trực tiếp nứt vỡ, vô số những vết nứt bắt đầu lan tràn ra từ chỗ bị một quyền đánh trúng, chỉ qua mười mấy hơi thở ngắn ngủi đã bao phủ toàn bộ vách núi...
Ầm ầm!
Cuối cùng vách núi không chịu đựng được, đột nhiên sụp đổ.
Sở Thanh vung tay áo lên, nguyên khí bay ra, cuốn đi những đất đá bay ra xung quanh.
Ánh mắt của mọi người nhìn qua vách núi sụp đổ kia, chỉ thấy ở đằng sau của vách núi là là một khu vực toàn màu xích hồng, nhiệt độ cao đập vào mặt, ngay cả không khí đều bị thiêu đốt.
Trong mắt mọi người đều hiện lên sự kinh dị.
Bởi vì ở phía đằng sau của vách núi là một cái hồ chứa đầy dung nham.
Nguyên khí cuồng bạo mà nóng bỏng không ngừng lọt tới, ngay cả không khí cũng bắt đầu đốt cháy.
- Quả nhiên là có bí mật! -Lý Khanh Thiền kinh ngạc nói.
- Vách núi ở chỗ này có gì đó quái lạ, sẽ không phải là những tảng đá bình thường, vậy mà có thể che đậy đi sự dò xét của nguyên khí! -Sở Thanh nhặt một khối đá lên, cảm ứng một chút, cười nói.
- May mắn mà có Yêu Yêu! -Lý Khanh Thiền cười nói, có thể nói dù là Sở Thanh cũng không sánh nổi với cảm giác của Yêu Yêu, chứng minh là vừa rồi, Sở Thanh không thể cảm thấy vách núi kia có gì đó quái lạ.
Đám người gật đầu phụ họa, sau đó cẩn thận từng li từng tí bước vào vách núi, ngừng lại ở biên giới trước hồ dung nham kia.
Mà khi bọn hắn đi tới chỗ này, ánh mắt tìm kiếm, thì lập tức nhìn thấy tại nơi trung tâm của hồ dung nham có một đóa hoa sen màu lửa đỏ, đang trôi nổi phía trên bề mặt dung nham.
- Bảo bối ở chỗ này! Sở Thanh vỗ tay cười nói.
Trong mắt những người khác cũng tràn ngập nóng bỏng, hiển nhiên cũng đã cảm nhận được sự bất phàm của bông hoa sen kia.
Ngay trong cái nhìn chăm chú của mọi người, đột nhiên bông hoa sen chậm rãi nở ra, chỉ thấy vị ở vị trí của đài sen có ánh lửa như ẩn như hiện. Bên ngoài ánh lửa được quấn quanh bởi vầng sáng bảy màu.
Ngay tại lúc nhìn thấy vầng sáng bảy màu kia thì tất cả mọi người đều không nhịn được hô lên:
- Dị bảo Thần Trúc bảy màu!
Nhìn thấy ánh lửa bảy màu này, đừng nói là các đệ tử bình thường, ngay cả các Thánh tử đều không giấu nổi vẻ khát khao. Phải biết, nếu có thể lấy được Dị bảo Thần Trúc bảy màu, vậy cũng đồng nghĩa với việc khi bọn họ bước vào Thần Phủ cảnh, thì bọn hắn có thể mở ra Thất Thần Phủ.
- Mà Thất Thần Phủ quý tới nhường nào? Cho dù là trong các Thánh tử cũng có cực ít người có niềm tin tuyệt đối là có thể mở ra được nó.
Khi ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào trên ánh lửa bảy sắc kia, chỉ thấy phía trên Hỏa Liên lại nở rộ ra từng chùm sáng, chỉ thấy ở trên bề mặt đài sen là mười mấy viên hạt sen đang phun ra nuốt vào ánh sáng bảy màu, đồng thời còn đang không ngừng hấp thu nguyên khí ý tinh khiết bên trong hồ dung nham này.
Từng đợt dao động nguyên khí cực kỳ tinh khiết xuất phát ra từ trong những viên hạt sen, khiến cho trái tim các Thánh tử đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.
Hiển nhiên, những hạt sen này cũng là bảo bối cực kỳ hiếm có!
Cuối cùng, dưới từng cái ánh mắt lửa nóng kia, Sở Thanh xuất thủ, nguyên khí hóa thành bàn tay bay về phía mặt hồ dung nham kia, bưng lấy đóa Hỏa Liên kia vào trong tay.
Hỏa Liên bay tới, lơ lửng trước mặt mọi người.
Sở Thanh nhìn đóa hoa sen được nuôi nấng bởi thiên địa linh khí trước mắt này, chép miệng, cười nói:
- Mọi người, tiếp sau đây, là tiết mục mà tất cả đều đang chờ mong, phân chia bảo bối...
Lời này vừa nói ra, hô hấp của mọi người đều tăng thêm.