Bảo Địa bảy màu được giấu ở trong lòng đất, có hình dạng như là một cái mê cung được hình thành từ các động đá vôi.
Đoàn người Chu Nguyên, dưới sự dẫn đầu của Sở Thanh, tiến vào bên trong hang động đá vôi. Đập vào mắt là thi thể Thiết Giáp Tích nằm la liệt đầy đất. Hiển nhiên khi Thôn Thôn dẫn theo các đệ tử Thương Huyền Tông xâm nhập vào đây thì nơi đây đã xảy ra một trận chém giết thảm liệt.
Mặc dù số lượng Thiết Giáp Tích rất nhiều, nhưng bởi vì có Thôn Thôn dẫn đầu, thế nên cũng không tạo thành trở ngại quá lớn với các đệ tử Thương Huyền Tông.
Các Thánh tử đi dọc theo thi thể bầy thú, qua ước chừng nửa nén nhang thì đã đến chỗ sâu nhất. Ở chỗ này còn đang có dao động nguyên khí cực kỳ cuồng bạo đang bộc phát.
Hiển nhiên nơi đây vẫn còn đang trong tình trạng chiến đấu kịch liệt.
Mấy người Chu Nguyên tạm dừng lại quan sát, chỉ thấy bên trong động đá vôi khổng lồ này đang có hai con quái vật khổng lồ cắn giết lẫn nhau. Trong đó một con chính là Thôn Thôn, sau khi đã hóa thành hình thái chiến đấu.
Lúc này, bốn chân nó đặt chân trên nguyên khí, uy phong lẫm liệt, khi tức thần bí mà uy nghiêm kia đang tràn ngập ra từ trong cơ thể nó.
Về phần con quái vật đang chém giết cùng với Thôn Thôn thì là một con Long Tích màu vàng, có cặp vuốt rồng, cũng cực kỳ hung bạo, thậm chí mỗi vết cào của nó còn có thể xé rách cả không gian xung quanh.
Căn cứ theo dao động nguyên khí phát ra từ cơ thể con Long Tích này thì cũng đủ thấy là thực lực của nó không hề yếu so với các Thánh tử.
Trong khi Thôn Thôn đang cùng chiến đấu với con Long Tích kia, các đệ tử Thương Huyền Tông khác thì chia nhóm tiêu diệt toàn bộ Thiết Giáp Tích ở nơi đây, ngập trong không khí toàn là mùi máu tươi.
- Trước hết hỗ trợ tiêu diệt hết những con Thiết Giáp Tích này đã! -Sở Thanh không có ý định vội vàng nhúng tay vào cuộc chiến giữa Thôn Thôn và con Long Tích kia, mà có ý định quét dọn bốn xung quanh trước đã.
Mấy người Chu Nguyên đồng thời gật đầu, sau đó bay ra, hướng về phía bầy Thiết Giáp Tích ở các nơi.
Thực lực của phần lớn Thiết Giáp Tích điều chỉ ở cảnh giới Thái Sơ nhất trọng thiên, phải dựa vào số lượng mới có thể kéo chân các đệ tử Thương Huyền Tông. Thế nên khi có sự gia nhập của các Thánh tử thì cục diện liền nghiêng hẳn về một bên, tựa như một trận đồ sát.
Mỗi khi một vị Thánh tử ra tay thì lại có liên miên Thiết Giáp Tích bị tiêu diệt. Cứ như vậy, trải qua mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, bầy thú Thiết Giáp Tích bị giết sợ vỡ mật, vội vàng rút đi.
Đến lúc này, Đường Mộc Tâm, Kim Chương, cùng các Thủ tịch khác mới được dịp thở phào một hơi. Tuy nhiên khi bọn hắn nhìn thấy đám người Sở Thanh, Chu Nguyên chạy tới thì đều hơi kinh ngạc:
- Mọi người đều tới đây, mặc kệ bên ngoài sao?
Mặc dù bọn họ được phân công tiến vào bên trong Bảo Địa bảy màu, nhưng không phải là không hiểu chiến đấu ở bên ngoài càng thêm kịch liệt, sóng ngầm cuồn cuộn.
Thế nhưng bây giờ ngay cả Sở Thanh đều chạy vào đây, vậy tình huống là như thế nào? Chẳng lẽ bên ngoài đã thất thủ, các Thánh tử đều vội vàng lui vào trong Bảo Địa bảy màu để tăng tốc tốc độ cướp đoạt sao?
- Chu Nguyên đánh bại Sài Danh của Thánh Cung, Thánh Cung đã rút đi. Bây giờ toàn bộ tòa Bảo Địa bảy màu này đều thuộc về Thương Huyền Tông chúng ta. -Lý Khanh Thiền khẽ cười một tiếng, giải thích.
Nàng vừa nói ra, Đường Mộc Tâm, Kim Chương, Bách Lý Triệt cùng các Thủ tịch khác đều trợn mắt há hốc mồm, những đệ tử khác cũng đứng ngay đơ ra đó.
- Chu Nguyên đánh bại Sài Danh? Làm sao có thể?! -Bách Lý Triệt là người đầu tiên không nhịn được kêu lên tiếng, hắn cũng biết Sài Danh, đây là Thánh tử trẻ tuổi nhất của Thánh Cung, tiền đồ vô hạn, làm sao có thể bại ở dưới tay Chu Nguyên được?!
Tuy nhiên rất nhanh thì hắn cũng đã tỉnh táo lại. Bởi vì hắn hiểu các Thánh tử sẽ không đem việc này ra làm trò đùa, thế là hắn không khỏi nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Chỉ mới nửa năm trước thôi, hắn vẫn còn mang theo tâm thái nhìn xuống Chu Nguyên, thậm chí còn coi thường thân phận Thủ tịch của Chu Nguyên, cảm thấy hắn không xứng đáng với cái chức vị này.
Có lẽ, tại thời điểm đó, Bách Lý Triệt còn chưa bao giờ nghĩ tớ, chỉ sau nửa năm, Chu Nguyên đã bỏ xa hắn lại phía sau...
Đoạn thời gian trước, Chu Nguyên mạnh mẽ đánh nát một cánh tay của Triệu Kình của Thánh Cung, Bách Lý Triệt cũng đã cảm thấy mình đã bị vượt qua, lúc ấy hắn cũng coi là đây chính là mức độ cực hạn của Chu Nguyên. Thế nhưng hôm nay, hắn lại cảm nhận được hiện thực tàn khốc tới nhường nào...
Tại thời điểm hắn còn lấy Thánh tử là mục tiêu phấn đấu thì Chu Nguyên đã bắt đầu hành trình đánh bại Thánh tử.
Khổng Thánh ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ bầu không khí khiếp sợ, nói:
- Tình huống nơi này như thế nào?
Đường Mộc Tâm thu hồi cái nhìn trên người Chu Nguyên, hưng phấn nói:
- Trải qua sự thăm dò trên suốt quãng đường này, chúng ta phát hiện tòa Bảo Địa bảy màu này có diện tích cực lớn. Trong đó, chúng ta tạm thời phát hiện năm tòa động quật* có thể xưng là Bảo Địa sáu màu, thu thập được năm viên Huyền Bia lệnh chưa trọn vẹn, cùng chín cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu. Đương nhiên là còn chưa kể tới nhiều Dị bảo Thần Trúc ở đẳng cấp thấp hơn khác.
*động quật: hang động, động núi đá.
- Hơn nữa bởi vì thời gian không cho phép, đây mới chỉ là thành quả do chúng ta tìm kiếm sơ qua.
Đường Mộc Tâm vung tay lên, một màn sáng lấp lánh hiện lên trước mặt nàng, sau đó đám người nhìn thấy năm viên Huyền Bia lệnh hiện lên, chỉ tiếc là mấy viên này cũng giống như là viên Huyền Bia lệnh trong tay Chu Nguyên, còn chưa trọn vẹn.
Ngoại trừ Huyền Bia lệnh, còn có có chín viên bảo thạch hình thoi, to bằng nắm đấm trẻ con, trong mỗi viên đều cất chứa nguyên khí tinh khiết mà hùng hồn
Tất cả đầu là Dị bảo Thần Trúc sáu màu!
Đối mặt với thu hoạch lớn tới nhường này, ngay cả Chu Nguyên đều không nhịn được hít sâu một hơi, ánh mắt của các Thánh tử khác cũng tràn đầy nóng bỏng.
Bảo Địa bảy màu, quả là danh bất hư truyền.
Sở Thanh nhìn những bảo vật trước mắt này, trầm ngâm một lúc, nói:
- Lần này, Chu Nguyên có công đánh bại Sài Danh, có cống hiến rất lớn, bởi vậy ta đề nghị chia cho hắn hai trong số năm viên Huyền Bia lệnh này.
Những Thánh tử khác nghe vậy, trầm mặc một lúc, sau đó phần lớn người đều gật nhẹ đầu.
Trước đó, Khương Thái Thần thi triển thủ đoạn đưa Trì Lôi và Sài Danh vào trong Kết giới. Nếu như không phải nhờ có Chu Nguyên, chỉ sợ cục diện bây giờ đã hoàn toàn khác biệt.
Nếu bàn về mức độ cống hiến thì lần này Chu Nguyên hoàn toàn xứng đáng được xếp thứ nhất. Ngay cả kẻ không ưa Chu Nguyên như Khổng Thánh cũng không thể tìm ra lý do gì để phản đối.
Sở Thanh nhìn thấy không ai có ý kiến, cong ngón tay búng ra, hai viên Huyền Bia lệnh không trọn vẹn liền bay về phía Chu Nguyên:
- Có hai viên này, lại thêm một viên cũ của cậu, chắc hẳn là đã đủ để dung hợp thành một viên Huyền Bia lệnh hoàn chỉnh.
Chu Nguyên vội vàng tiếp nhận, nắm chặt hai viên Huyền Bia lệnh không trọn vẹn trong tay, trong lòng vui sướng. Thu hoạch được hai vật này, hắn cũng đã có được tư cách tiếp xúc với cơ duyên sau cùng kia.
- Về phần Dị bảo Thần Trúc và các bảo bối còn lại thì hãy đợi đến lúc chúng ta hoàn toàn kiểm tra xong Bảo Địa bảy màu thì sẽ phân phối lại. -Sở Thanh vung tay áo lên, thu hồi lại chín cái Dị bảo Thần Trúc sáu màu cùng các bảo vật khác.
Những người khác đồng thời gật đầu, cũng hiểu đây không phải là thời điểm để phân bảo bối.
- Thứ mà con Long Tích kia muốn bảo vệ mới là bảo bối trọng yếu nhất của toà Bảo Địa bảy màu này. -Đôi mắt đẹp của Lý Khanh Thiền nhìn về phía sâu của động đá vôi, chỉ thấy ở trên một vách núi đá có một tòa động quật, từ trong cái động quật này tỏa ra từng luồng dao động tinh khiết mà bàng bạc.
Những người khác cũng nhìn tới với ánh mắt tràn đầy lửa nóng, phương hướng kia cũng chính là nơi Thôn Thôn đang chiến đấu kịch liệt với con Long Tích.
Hiển nhiên, để có thể đi được vào bên trong động quật kia thì phải vượt qua con Long Tích này đã.
Rống!
Trong thời gian này, cuộc chiến giữa Thôn Thôn và con Long Tích đã càng ngày càng gay cấn, cả hai đều dựa vào thân thể cường hãn mà cắn xé cùng một chỗ, đất rung núi truyền, kịch liệt không gì sánh được.
- Thôn Thôn, đừng chơi nữa! -Tuy nhiên ngay tại thời điểm đám người Chu Nguyên nhìn xem say sưa ngon lành, thì Yêu Yêu ở một bên bỗng nhiên nói.
Giữa sân, Thôn Thôn vốn đang đánh nhau vui đến quên cả trời đất với con Long Tích kia, chợt nghe được âm thanh của Yêu Yêu, lập tức gầm lên một tiếng tràn đầy uy nghiêm. Sau một khắc, nó há miệng, từ bên trong miệng dâng lên một chùm hắc quang thâm thúy.
Hắc quang bay ra, mềm dai như một dải lụa, quấn quanh toàn thân con Long Tích kia.
Ngay khi con Long Tích bị quấn quanh, tất cả mọi người đều nhìn thấy, trên bề mặt bên ngoài thân thể của con Long Tích đang dần dần bị khắc họa ra một cái ấn ký cực kỳ thần bí.
Rống!
Ngay khi ấn ký kia được hoàn thành, Thôn Thôn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, không ngờ hắc quang lại trực tiếp cuốn con Long Tích còn đang không ngừng giãy dụa kia bay lên, mà Thôn Thôn thì mở ra cái miệng lớn, hút một cái, liền trực tiếp nuốt con Long Tích kia vào trong bụng.
Nuốt xong, thân thể cao lớn của Thôn Thôn dần thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành hình thái mini như lúc bình thường. Chỉ khác là lúc này cái bụng của nó tròn vo. Nó duỗi ra một cái móng vuốt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên, cái bụng phúng phính rung động một chút, tiện thể còn ợ một cái đầy no nê.
Mà trong động đá vôi thì hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả các Thánh tử đều thấy lạnh cả người. Hiển nhiên, việc Thôn Thôn trực tiếp nuốt lấy con Long Tích có thể sánh ngang với một vị Thánh tử kia vào trong bụng đã tạo thành sự đả kích không nhỏ cho bọn hắn.
Đám người Lý Khanh Thiền, Khổng Thánh liếc nhìn Nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương tràn đầy kinh hãi.
Đến tột cùng thì con Thôn Thôn này là loại Nguyên thú gì? Làm sao lại có thể khủng bố như vậy...?