Bên ngoài núi Trấn Hồn.
Ở một chỗ bí ẩn trong rừng núi, có mấy bóng người nấp ở đây, ánh mắt của bọn họ đều tỏ ra vô cùng ngưng trọng và lo lắng khi nhìn qua ngọn núi Trấn Hồn ở xa xa kia.
Lúc này ở trên núi Trấn Hồn có độc khí màu xanh lá cây đang lan tràn, mặc dù còn cách rất xa nhưng bọn họ cũng có thể ngửi được mùi tanh này.
- Đã hơn nửa ngày rồi. Yêu Yêu sẽ không bị làm sao chứ?
Giữa mấy bóng người này, có một bóng hình xinh đẹp, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều mỵ của nàng tràn đầy sự nôn nóng.
Người này đúng là Tả Khâu Thanh Ngư.
Mà ở bên cạnh nàng còn có hai người là Kiếm Hạt Tử Lý Thuần Quân, Ninh Chiến, lúc này thì bọn họ cũng cau mày.
- Lục La còn chưa có trở lại sao?
Ninh Chiến hỏi.
Tả Khâu Thanh Ngư lắc đầu. Mấy người bọn họ tụ tập ở nơi này, là vì bọn họ nhận được tin tức từ trong Thiên Quỷ Phủ truyền đến, bọn họ đương nhiên biết rõ người đưa tin hẳn là Chân Hư.
Hiện tại, Thiên Quỷ Phủ cùng Thánh Cung đi lại rất gần. Lúc này đây, Yêu Yêu bị nhốt ở trong núi Trấn Hồn cách khu vực của Thiên Quỷ Phủ không xa, chỉ sợ cũng không tránh khỏi việc Thiên Quỷ Phủ nhúng tay.
Cho nên Chân Hư cũng không có lộ diện nhưng hắn vẫn âm thầm truyền tin tức cho mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Thuần Quân.
Mà đối với cách làm của Chân Hư, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư đều có thể lý giải. Dù sao hiện tại Chân Hư vẫn là đệ tử của Thiên Quỷ Phủ, dùng thân phận địa vị của hắn thì cũng không cải biến được bất luận chuyện gì. Dưới loại tình huống này, hắn còn có thể mạo hiểm truyền tin tức đến cho bọn họ, dùng tính cách lạnh lùng kia của hắn, đã xem như là khá coi trọng giao tình giữa mình cùng Chu Nguyên rồi.
Ở một bên, Lý Thuần Quân đột nhiên nói:
- Chúng ta cứ chờ thêm khỏang nửa nén hương nữa.
Sau đó, hắn trầm mặc một lát rồi nói tiếp:
- Nếu như Thương Huyền Tông còn chưa cử người tới cứu viện, chúng ta liền chuẩn bị thử cưỡng ép xông lên núi xem sao.
Tả Khâu Thanh Ngư kinh hãi nói:
- Lý Thuần Quân, ngươi điên rồi sao? Bên ngoài núi còn có Hai vị Thánh Tử của Thánh Cung trấn thủ đấy!
- Thánh Tử sao?
Lý Thuần Quân vuốt ve ở thanh trọng kiếm màu đen sau lưng, miệng mấp máy, nói:
- ở trong Vấn Kiếm Tông, ta học được một Nguyên thuật khá đặc biệt có tên là Uẩn Kiếm Thuật, ta dùng môn Nguyên thuật này uẩn dưỡng một tia kiếm khí đã vài năm. Hôm nay, ta ngược lại là muốn thử xem thực lực của Thánh Tử mạnh cỡ nào.
- Ngươi điên rồi? Uẩn Kiếm thuật của Vấn Kiếm Tông, một khi tu luyện thì sẽ không thể dễ dàng vận dụng! Nếu không sẽ tổn hại đến kiếm khí mà mình uẩn dưỡng, giống như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Nghe Lý Thuần Quân nói vậy, khuôn mặt của Tả Khâu Thanh Ngư cũng trở nên ngưng trọng, nàng vội lên tiếng nhắc nhở.
Lý Thuần Quân chỉ cười nhạt chứ không trả lời, chỉ là Tả Khâu Thanh Ngư lại có thể cảm nhận được ý định liều mạng, thà bị gãy chứ không chịu cong từ trên người Lý Thuần Quân.
Ninh Chiến thở dài một hơi, hắn chậm rãi nhấc ống tay áo lên, chỉ thấy được ở trên cánh tay của hắn có xăm hình một con Giao long màu đen trông cực kỳ dữ tợn. Hình xăm này trông rất sống động, Tả Khâu Thanh Ngư thâm chí còn cảm nhận được một luồng khí tức hung bạo kinh khủng phát ra từ chỗ hình xăm này.
- Ngay cả Kiếm Hạt Tử ngươi đều liều mạng như thế, vậy thì ta đây cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng theo rồi.
Ninh Chiến nói.
- Sư phụ ta đã phong ấn thú hồn của một con Hắc Linh Giao vào bên trong cánh tay của ta, muốn ta mượn lệ khí của nó để tu luyện, thậm chí có một ngày kia có thể hóa lệ khí cho mình dùng.
- Nhưng trước mắt xem ra ta chỉ có thể sớm bỏ niêm phong rồi.
Nhưng mà, nếu như sớm bỏ niêm phong, không đề cập đến việc hắn có thể thừa nhận được loại sức mạnh này hay không, mặc dù có thể thừa nhận được thì vào lúc này, dưới tình huống không có trưởng bối của tông môn ở bên cạnh, Hắc Linh Giao một khi thoát khốn, tất nhiên chạy trốn, hắn căn bản không có thực lực bắt nó lại.
Đến lúc đó, sau khi trở về Bắc Minh Trấn Long Điện, hắn cũng khó có thể báo cáo kết quả công tác với sư phụ mình.
đôi mắt bị quấn quanh bởi một miếng vải đen của Lý Thuần Quân nhìn qua Ninh Chiến. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn cười, nói:
- Ngươi không hối hận hay sao?
Ninh Chiến nhún vai, nhếch miệng cười nói:
- Ninh Chiến ta đã từng sợ người nào?
Ở một bên, Tả Khâu Thanh Ngư thấy thế, cũng than nhẹ một tiếng. Nàng làm sao có thể không biết được, mặc dù là Lý Thuần Quân cùng Ninh Chiến đều có át chủ bài, nhưng muốn chống lại Thánh Tử, chỉ sợ như cũ là phần thắng không cao. Hiển nhiên là hai người bọn họ cũng biết được chuyện này nhưng vẫn là lựa chọn ra tay. Chuyện này thật ra khiến cho Tả Khâu Thanh Ngư cảm thấy ấm lòng. Những người bạn cùng đi ra từ Thương Mang đại lục như bọn họ tóm lại là không có bởi vì riêng phần mình phân tán ở các tông môn khác nhau mà trở nên lạnh lùng.
- Trong lúc các ngươi ra tay, hấp dẫn sự chú ý của hai người kia, ta sẽ vụng trộm lẻn vào bên trong núi Trấn Hồn, xem có thể cứu Yêu Yêu ra hay không.
Tả Khâu Thanh Ngư nói.
Lý Thuần Quân gật gật đầu, nhìn về phía Ninh Chiến, nói:
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Ninh Chiến cầm chặt cây côn như làm bằng vàng ròng trầm trọng ở sau lưng mình, trong mắt có chiến ý cuồng nhiệt xuất hiện.
- Động thủ đi!
Hắn nói.
Tất cả đều biết, một khi bọn họ ra tay liền không thể quay đầu.
Nhưng giờ này khắc này, trừ cách đó ra, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Ba người đều hít sâu một hơi, sau một phút, liền muốn thúc dục nguyên khí.
Hưu!
Nhưng mà, chỉ trong một cái chớp mắt đó, trong trời đất bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lốp bốp chói tai, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư kinh hãi và nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó liền nhìn thấy từ phương xa, một vệt sáng màu vàng nhanh chóng lao qua, cuối cùng một bóng người được bọc trong hào quang màu vàng đã dừng lại ở trên bầu trời bên ngoài núi Trấn Hồn này.
- Cứu viện của Thương Huyền Tông đã đến rồi.
Tả Khâu Thanh Ngư vui mừng nói.
- Chỉ có một người sao? Không biết là vị Thánh Tử nào của Thương Huyền Tông đến cứu viện đây? Dù sao Thánh Cung đã phái ra hai vị Thánh Tử tọa trấn ở nơi này.
Lý Thuần Quân chậm rãi nói.
Mà đúng lúc này, ở trên không trung, hào quang màu vàng đã tán đi, một bóng người hiện ra, lơ lửng trên bầu trời.
Mà khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, ba người Tả Khâu Thanh Ngư lập tức tỏ vẻ kinh ngạc và hét lên kinh hãi:
- Chu Nguyên!
Bởi vì bóng người trẻ tuổi lơ lửng trên bầu trời kia chính là người vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi này, Chu Nguyên!
- Chỉ có một mình hắn đến đây sao?
Nói đến đây, sắc mặt của Tả Khâu Thanh Ngư khẽ biến đổi, nàng thầm mắng:
- Thằng này cũng quá xúc động rồi. Mặc dù lúc trước hắn đã từng đánh bại Một vị Thánh Tử của Thánh Cung là Sài Doanh, nhưng trước mắt hai vị Thánh Tử của Thánh Cung trấn thủ ở bên ngoài núi Trấn Hồn đều mạnh hơn hẳn Sài Doanh kia, hơn nữa bọn họ còn có hai người!
Mấy người Tả Khâu Thanh Ngư đều không nghĩ tới, đuổi chỗ này chỉ có một mình Chu Nguyên.
Lý Thuần Quân cũng hơi nhíu mày rồi hắn đột nhiên nói:
- Đến rồi cũng tốt, Chu Nguyên có thể hóa giải không ít áp lực cho chúng ta. Bây giờ, khả năng thành công của chúng ta sẽ cao hơn, bởi vì ta có thể cùng Ninh Chiến liên thủ, tạm thời ngăn cản một vị Thánh Tử khác.
Trên không trung, Chu Nguyên cũng nhìn về phía mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Thuần Quân, sau đó hắn cười với bọn họ một cái, đồng thời thanh âm được nguyên khí bao bọc truyền đến.
- Các ngươi là đệ tử của tông môn khác, không cần ra tay, kẻo sẽ gây ra phiền toái cho các ngươi cùng tông môn của mình.
Trước mắt, dù sao hai người Lý Thuần Quân, Ninh Chiến cũng là đệ tử của Vấn Kiếm Tông cùng Bắc Minh Trấn Long Điện, mà hai tông môn đỉnh cấp này xưa nay đều bảo trì trung lập, chỉ sợ sẽ không nguyện ý lẫn vào tranh đấu giữa Thương Huyền Tông cùng Thánh Cung.
Mà nếu như hai người Lý Thuần Quân, Ninh Chiến dùng thân phận đệ tử của hai tông môn này nhúng tay, khó tránh khỏi sẽ khiến cho tông môn không vui.
- Trước mắt, chuyện ở nơi này cứ giao cho một mình ta xử lí là được. Mặt khác, đa tạ các ngươi đã có lòng.
Giọng nói của Chu Nguyên truyền vào trong tai ba người Tả Khâu Thanh Ngư.
Ba người có thể xuất hiện ở chỗ này, đã đủ khiến cho hắn có chút cảm động rồi.
Lý Thuần Quân cùng Ninh Chiến liếc nhìn nhau, nói với vẻ kinh hãi và nghi hoặc:
- Chẳng lẽ là thằng này muốn một mình đối kháng với hai vị Thánh Tử của Thánh Cung hay sao?
Tả Khâu Thanh Ngư do dự một chút, nói:
- Tựa hồ đúng là như vậy.
- Hắn không phải là bị tức giận đến mất đi lý trí chứ?
Ninh Chiến gãi gãi đầu.
Tả Khâu Thanh Ngư trì trệ, ngược lại cũng không phải là không có khả năng này. Đừng nhìn Chu Nguyên ngày bình thường rất tỉnh táo, nhưng trước mắt Thánh Cung lại ra tay với Yêu Yêu, đây không thể nghi ngờ là đã chạm vào vảy ngược của Chu Nguyên.
Rồng có vảy ngược, chạm vào thì sẽ nổi giận.
- Nhìn tình huống đã. Nếu như Chu Nguyên không địch lại, chúng ta lại ra tay viện trợ.
Lý Thuần Quân chậm rãi nói.
Hai người còn lại cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Trên không trung, sau khi dặn dò ba người Tả Khâu Thanh Ngư, Chu Nguyên quay đầu nhìn về phía một chỗ trên đỉnh núi cao bên ngoài núi Trấn Hồn kia, ánh mắt của hắn cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần trở nên lạnh lẽo. Lúc này, ở chỗ kia có hai bóng người đứng chắp tay, mỉa mai theo dõi hắn.
- Ta còn tưởng rằng Thương Huyền Tông sẽ phái Thánh Tử đến cứu viện cơ, ai ngờ lại chỉ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng.
Thiết Ma hung dữ cười nói.
Lôi Tuấn kia cũng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên rồi cười nhạt, nói:
- Xem ra bởi vì lúc trước đánh bại Sài Doanh đã làm cho ngươi cuồng vọng đến mức không nhớ mình là ai rồi. Chu Nguyên, ngươi có biết rằng ở bên trong hàng ngũ Thánh Tử của Thánh Cung, hai người chúng ta đều xếp trên Sài Doanh hay không?
Giọng nói của hai người cực kỳ thản nhiên, hiển nhiên đều đã coi Chu Nguyên là vật trong lòng bàn tay.
Trên không trung, nhìn thoáng qua độc khí tràn ngập ở bên trong núi Trấn Hồn, bàn tay của Chu Nguyên nắm chặt, Thiên Nguyên Bút xuất hiện ở trong tay hắn và nhanh chóng biến thành khổng lồ, ngòi bút chỉ xéo xuống đất.
- Các ngươi có thứ hạng là bao nhiêu, ta không có hứng thú biết rõ.
- Ta chỉ biết là, từ hôm nay trở đi, Thánh Cung sẽ thiếu hai Thánh Tử rồi.
Giọng nói của hắn chậm rãi vang lên, sát ý bàng bạc bộc phát ra.