Chỗ ngọn núi bên ngoài đại bản doanh của Thương Huyền Tông.
Chiêm Đài Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn qua phương hướng Chu Nguyên ly khai lúc trước, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ, sau đó nàng quay sang nói với Lý Khanh Thiền:
- Vị đệ tử thủ tịch này của Thương Huyền Tông các ngươi thật đúng là có phách lực phi phàm đấy.
Nghe Chiêm Đài Thanh nói vậy, khuôn mặt của Lý Khanh Thiền lập tức trở nên căng cứng, ở chỗ sâu trong đôi mắt cũng xuất hiện sự lo lắng. Theo nàng thấy, Chu Nguyên quá lỗ mãng rồi, phải biết rằng ở bên ngoài núi Trấn Hồn kia đã có hai vị Thánh Tử do Thánh Cung an bài trấn thủ.
Nhưng mà lúc này nàng cũng minh bạch, mình vội vàng cũng không có có bất kỳ tác dụng gì, cho nên nàng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Chu Nguyên đã dám đi tức là đã có nắm chắc, ngươi cũng chớ cao hứng quá sớm.
Trước mắt, nàng cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào thực lực của Chu Nguyên.
- Vậy sao?
Chiêm Đài Thanh khẽ cười một tiếng, sau đó cánh tay ngọc khẽ nâng lên, một tấm gương đồng xuất hiện trong tay nàng. Sau khi Chiêm Đài Thanh truyền nguyên khí vào thì lập tức có hào quang lao ra, nhanh chóng tạo ra một màn hình ở trên bầu trời.
Chỉ thấy được ở trong đó là cảnh tượng Chu Nguyên đang lơ lửng trên bầu trời, mà ở phía đối diện chính là Lôi Tuấn cùng Thiết Ma.
- Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, thế thì không ngại xem một chút chứ. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn đánh nhau thì ta cũng có thể phụng bồi nhưng chắc hẳn ngươi nên biết, làm như thế cũng chỉ là lãng phí nguyên khí mà thôi.
Chiêm Đài Thanh mỉm cười, nói:
Đôi mắt đẹp của Lý Khanh Thiền nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong màn hình phía trên bầu trời. Nàng biết rõ, đây là Chiêm Đài Thanh cố ý làm cho những đệ tử của Thương Huyền Tông đứng phía sau nàng xem, cô ta muốn những đệ tử này trơ mắt nhìn Chu Nguyên bị đánh bại, dùng chuyện này để dao động sĩ khí của Thương Huyền Tông.
Nhưng Lý Khanh Thiền cũng hiểu, nàng không ngăn cản được.
Nhưng mà cũng may chính là nàng đã truyền tin tức ra ngoài, nếu như mấy người Sở Thanh, Thôn Thôn xử lí xong chuyện sẽ nhanh chóng chạy đến đó trợ giúp.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn qua Chu Nguyên, cánh tay ngọc chậm rãi nắm lại.
- Chu Nguyên, ngươi cần phải cố gắng kiên trì thêm một lúc.
Khi mà lời nói ẩn chứa sát ý của Chu Nguyên vang lên, truyền khắp chỗ khu vực xung quanh, hai người Lôi Tuấn cùng Thiết Ma đứng ở trên ngọn núi lập tức giật mình nhưng chỉ sau một phút là hai người lại ôm bụng cười cười ha hả.
Bọn họ làm sao có thể nghĩ được, đối mặt với hai người bọn họ, Chu Nguyên không chỉ có không có lựa chọn chạy trốn, ngược lại còn dám nói những lời ngu xuẩn như vậy ở trước mặt của bọn họ.
Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng đánh bại Sài Doanh là có đủ thực lực để khinh thường Thánh Tử của Thánh Cung rồi hay sao?
Hai người đều hiểu rõ thực lực của Sài Doanh, bất kì người nào trong hai người bọn hắn đều có thể siêu việt. Cho nên mặc dù có thể đánh bại Sài Doanh, nhưng Chu Nguyên cũng chưa chắc lấy được chỗ tốt ở trong tay của bọn họ.
Hơn nữa, quan trọng nhất là bên bọn họ hiện tại có tới hai người còn Chu Nguyên chỉ có một mình!
Nơi này có hai vị Thánh Tử tọa trấn mà Chu Nguyên này lại vẫn dám nói với bọn họ như thế?
Hai người cười to đến gần nửa ngày, sau đó mới dừng lại. Bọn họ liếc nhìn nhau rồi cùng lạnh lùng nói.
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia, hôm nay hai người chúng ta ngược lại là muốn nhìn xem, ngươi có tư cách gì mà dám cuồng vọng như thế ở trước mặt chúng ta?
Ông!
Ngay khi hai người vừa dứt lời thì nguyên khí hùng hồn như gió bão nhanh chóng bộc phát ra từ trong cơ thể hai người khiến cho mặt đất dưới chân bọn họ không ngừng rạn nứt.
Uy áp cuồng bạo cũng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Luồng nguyên khí này nhanh chóng biến thành một bầu trời sao ở phía sau của bọn họ.
Ở xa xa, giữa rừng núi, nhìn qua cảnh tượng này, sắc mặt của ba người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Thuần Quân, Ninh Chiến đều trở nên ngưng trọng. Từ quy mô của bầu trời sao kia là có thể biết số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Lôi Tuấn, Thiết Ma này chỉ sợ đều đã khoảng bốn, năm mươi ngàn viên.
Hai người bọn họ đích thật là mạnh mẽ hơn Sài Doanh lúc trước.
Oanh!
Sau khi nguyên khí bộc phát, ánh mắt của Lôi Tuấn cùng Thiết Ma đều trở nên cực kỳ âm hàn, bọn họ cũng không có lựa chọn lấy một chọi một, thân hình của hai người cơ hồ là đồng thời lao ra, bắn về phía Chu Nguyên.
Hiển nhiên là hai người bọn họ định liên thủ, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đánh bại Chu Nguyên.
Hiển nhiên là sau khi Sài Doanh bị thất bại, người của Thánh Cung cũng không dám khinh thường Chu Nguyên, vị đệ tử thủ tịch này của Thương Huyền Tông.
Thân hình Lôi Tuấn cùng Thiết Ma nhanh chóng xẹt qua phía chân trời, hai người một trái một phải, nhanh như chớp đánh tới Chu Nguyên, nguyên khí mênh mông cuồn cuộn gào thét lao ra, mang theo tiếng nổ mạnh như tiếng sấm rền.
Chu Nguyên đứng lơ lửng giữa bầu trời. Nhìn qua hai người một trái một phải đồng thời đánh tới kia, sắc mặt của Chu Nguyên không hề thay đổi nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sát ý. Vào lúc này, từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí màu vàng bắt đầu bạo phát ra.
Hắn vậy mà không hề có dấu hiệu là đinh tránh lui.
Nhìn qua còn giống như là muốn đón đỡ đòn tấn công của hai người Lôi Tuấn cùng Thiết Ma.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mấy người Tả Khâu Thanh Ngư thì là làm cho sắc mặt của bọn họ đều khẽ biến đổi. Cục diện lúc này vốn đã cực kỳ bất lợi đối với Chu Nguyên, nếu như Chu Nguyên lý trí thì có lẽ nên lựa chọn tránh đi mũi nhọn, tìm cơ hội đánh bại từng người, nhưng mà trước mắt tại sao hắn lại muốn lựa chọn đón đỡ đòn liên thủ của đối phương?
- Thằng này tại sao lại biến thành người lỗ mãng như vậy rồi!
Tả Khâu Thanh Ngư không nhịn được mà dậm chân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều mỵ tràn đầy lo lắng. Tuy nói lúc trước nàng cũng đã tận mắt chứng kiến Chu Nguyên đánh bại Sài Doanh, nhưng lúc đó Chu Nguyên hiển nhiên là cũng đã dốc hết thủ đoạn.
Nhưng hôm nay là Lôi Tuấn cùng Thiết Ma, hai vị Thánh Tử của Thánh Cung liên thủ tấn công Chu Nguyên, trận chiến này hung hiểm hơn hẳn trận chiến với Sài Doanh kia.
ở trong cái nhìn soi mói của bọn họ, hai người Lôi Tuấn, Thiết Ma xuất hiện ở phía chân trời, cả hai thét dài một tiếng rồi cùng đánh ra một quyền, nguyên khí cuồn cuộn phóng đến, không khí phía trước đều nổ tung.
Mỗi một quyền của hai người này đều có đủ uy lực để làm cho một ngọn núi sụp đổ, hiện tại hai quyền đồng thời đánh tới, không khí ở chỗ đứng Chu Nguyên tựa như là đều bị đè ép đến nổ tung.
Hai vệt sáng nhanh chóng phóng đại ở trong ánh mắt của Chu Nguyên, nhưng mà hắn vẫn như trước không hề nhúc nhích, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ là hàn ý ở trong ánh mắt kia lại càng thêm nồng đậm, làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.
- Đồ cuồng vọng, chết đi cho ta!
Lôi Tuấn cùng Thiết Ma cũng bị thái độ giống như coi thường kia của Chu Nguyên chọc giận, sát ý trong nội tâm bắt đầu bùng lên. Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình của bọn họ đã lập tức xuất hiện ở hai bên trái phải của Chu Nguyên.
Nguyên khí phát ra trực tiếp phong tỏa đường lui của Chu Nguyên.
Cùng lúc đó, hai quyền mạnh mẽ của bọn họ đã hung hăng đánh đến Chu Nguyên.
Lúc này, Chu Nguyên rốt cục cũng đã có động tác, chỉ thấy được hắn duỗi hai bàn tay ra, giống như là muốn bắt lấy hai nắm đấm đang hung hãn đánh tới kia.
Không ngờ Chu Nguyên lại muốn trực diện đón đỡ!
Thấy thế, Lôi Tuấn và Thiết Ma cùng nhe răng cười, theo bọn họ thấy, cử động này của Chu Nguyên quả thực là muốn chết.
Bọn họ tin tưởng chỉ cần một giây sau, hai quyền của bọn họ sẽ đánh nát xương cốt toàn thân Chu Nguyên.
Ầm ầm!
Chỉ trong một cái chớp mắt, dưới ánh mắt kinh hãi của mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, hai quyền kinh khủng của Lôi Tuấn và Thiết Ma đã va chạm cùng bàn tay vừa duỗi ra của Chu Nguyên.
Sóng xung kích vô cùng cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh, hào quang chói mắt bao phủ thân hình của cả ba người Chu Nguyên, Lôi Tuấn và Thiết Ma.
Núi cao phía dưới cũng bị dư ba đánh nát một nửa.
Ngay cả mấy người Tả Khâu Thanh Ngư đang núp ở xa xa cũng bị ảnh hướng đến, cổ thụ che trời bị sóng xung kích thổi đến bật gốc ra, đất đá bay tứ tung. Thấy vậy, ba người Tả Khâu Thanh Ngư vội vàng vận chuyển nguyên khí, cố gắng giữ bản thân ở trên mặt đất, lúc này mới không bị sóng xung kích đánh bay.
Mặc dù như thế nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ trung tâm của sóng xung kích ở trên bầu trời.
Chỉ thấy được ở chỗ đó, hào quang sáng chói bao phủ ba người Chu Nguyên cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần biến mất, cảnh tượng trên bầu trời lại một lần nữa hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Ngay sau đó, ba người Tả Khâu Thanh Ngư đều tỏ ra kinh ngạc.
- Tại sao có thể như vậy?
Trên không trung, Chu Nguyên không chút sứt mẻ, mà ở hai bên, nắm đấm của hai Lôi Tuấn cùng Thiết Ma kia đã bị hai bàn tay của Chu Nguyên nắm thật chặt
Thật không ngờ Chu Nguyên lại có thể dễ dàng hóa giải đòn liên thủ của hai người Lôi Tuấn cùng Thiết Ma.
Mà lúc này thần sắc dữ tợn trên mặt Lôi Tuấn cùng Thiết Ma cũng biến thành hoảng sợ, bởi vì lúc trước khi vừa va chạm, bọn họ lập tức cảm giác được nguyên khí của bản thân giống như là vọt vào trong lỗ đen, cũng không có phá hủy được thân thể của Chu Nguyên như trong tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên vẫn vô cùng thản nhiên. Từ trong thân thể của hắn, nguyên khí màu vàng lập tức bạo phát ra, trong lúc nhất thời, ánh sáng màu vàng nhanh chóng hóa thành một bầu trời sao ở sau lưng hắn.
Ở trên trời sao này có tổng cộng ba mươi chín ngàn ngôi sao sáng lập loè.