Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 691 - Chương 690: Hung Uy

Chưa xác định
Chương 690: Hung uy

Lúc này, trên không trung.

Chu Nguyên bay lơ lửng, hai bàn tay duỗi thẳng ra hai bên. Mà ở hai bên trái phải của hắn, Lôi Tuấn cùng Thiết Ma vẫn đang bảo trì tư thế đánh ra một quyền. Lúc này, quyền chưởng giống như là dính lại với nhau.

Nếu như không phải là lúc này xung quanh ba người có nguyên khí cuồng bạo đang gào thét, khiến cho hư không chấn động, chỉ sợ người bên ngoài sẽ cho rằng ba người đang nắm tay hữu hảo trao đổi.

Nhưng mà, ở phía dưới, khi nhìn thấy cảnh tượng này, ba người Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Thuần Quân, Ninh Chiến đều cảm thấy khiếp sợ, đặc biệt là khi nhìn thấy bầu trời sao màu vàng ở sau lưng Chu Nguyên.

Số lượng ngôi sao trong bầu trời sao này không ngờ đã đạt đến con số ba mươi chín ngàn viên!

- Hắn, hắn đột phá!

Tả Khâu Thanh Ngư lẩm bẩm nói. Nàng nhớ rất rõ ràng, vài ngày trước, khi chiến đấu cùng Sài Doanh kia, tu vi nguyên khí của Chu Nguyên không hề hùng hậu như lúc này.

Khi đó, số lượng tinh thể nguyên khí của Chu Nguyên chỉ mới khoảng mười ngàn, nhưng mà hôm nay, số lượng đã tăng trưởng gấp ba!

Hiển nhiên, trong vòng vài ngày ngắn ngủi này, Chu Nguyên đã đột phá tu vi.

Hiện tại, tu vi của Chu Nguyên hẳn là Thái Sơ cảnh bát trọng thiên ... Chỉ có điều, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của hắn quả thực là nhiều đến nổi làm cho người ta cảm thấy da đầu run lên. Phải biết rằng cho dù là một vài Thánh Tử đều chưa chắc có được ba mươi chín ngàn viên tinh thể nguyên khí trong khí phủ đâu.

- Trách không được hắn dám đến đây một mình.

Ninh Chiến cảm thán một câu rồi nói:

- Thằng này thật là đồ biến thái.

Sau đó, hắn sờ lên hình xăm giao long màu đen ở trên cánh tay của mình rồi nói:

- Cho dù dốc sức liều mạng bỏ niêm phong, thả con giao long màu đen ra, ta cũng vẫn không đánh lại được thằng này.

Lý Thuần Quân nhẹ nhàng gật đầu, khàn giọng nói:

- Tia kiếm khí mà ta uẩn dưỡng cũng không đối phó được hắn ... Hiện tại hắn hoàn toàn chính xác là đi trước chúng ta rất nhiều.

- Xem ra thời gian tu luyện của ta còn chưa đủ, đợi đến sau khi lần tham gia Huyền Nguyên Động Thiên này chấm dứt, trở về tông môn, ta cần chăm chỉ tu luyện với cường độ cao hơn.

Giọng nói của hắn cực kỳ nghiêm túc, hiển nhiên cũng không phải là chỉ nói xuông.

Chẳng qua nếu như có người của Vấn Kiếm Tông ở chỗ này nghe thấy chuyện đó, chỉ sợ sắc mặt cũng phải biến đổi, bởi vì ở trong Vấn Kiếm Tông, người nào mà không biết được phương pháp tu luyện của Lý Thuần Quân vô cùng điên cuồng, người bình thường khó có thể chịu được, mà bây giờ, hắn lại vẫn nói là không đủ ...

Khi bọn họ đang nói chuyện, trên không trung, Lôi Tuấn cùng Thiết Ma kia cũng nhìn thấy bầu trời sao màu vàng ở sau lưng Chu Nguyên, lúc này sắc mặt đều biến đổi.

- Tiểu tử này rốt cục đã làm như thế nào mà mới có vài ngày ngắn ngủn tu vi nguyên khí lại đã có thể tăng cường nhiều đến như vậy?

trong nội tâm của hai người đều đang điên cuồng gào thét.

Mấy ngày trước, khi chiến đấu cùng Sài Doanh, bọn họ thế nhưng mà đều thấy rõ, khi đó, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên cũng chỉ có khoảng mười nghìn viên mà thôi, hắn có thể chính diện chống lại Sài Doanh là bởi vì liên hợp sử dụng ba loại sức mạnh là nguyên khí, thân thể, thần hồn.

Nhưng trước mắt, nhìn vào bầu trời sao kia, bọn họ biết tu vi nguyên khí của Chu Nguyên vậy mà đã không hề kém bọn họ chút nào rồi!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của hai người trở nên âm trầm. Lúc trước, một quyền kia của bọn họ cũng không có bất kỳ ý định lưu thủ, bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng nguyên khí cuồng bạo giống như là chân long phẫn nộ vọt vào trong cơ thể Chu Nguyên.

Dựa theo tình huống bình thường, coi như là một ngọn núi lớn đều sẽ bị bọn họ đánh nát thành cặn bã.

Nhưng thân hình Chu Nguyên chỉ là hơi chấn động rồi lập tức khôi phục lại bình thường, hiển nhiên, đó là bởi vì Chu Nguyên đã hóa giải nguyên khí của bọn họ rồi.

Không biết tu vi nguyên khí đạt tới trình độ nào thì mới có thể hóa giải một đòn toàn lực của hai người bọn họ ở trong người?

Tối thiểu nhất, hai người bọn họ tuyệt đối không có khả năng dẫn nguyên khí một vị địch nhân ngang cấp vào trong cơ thể, bởi vì một khi không cẩn thận sẽ tạo thành tổn thương thật lớn đối với thân thể.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Chu Nguyên cứ làm như vậy, hơn nữa lại thành công hóa giải nguyên khí của bọn họ rồi.

Giờ khắc này, trong nội tâm Lôi Tuấn cùng Thiết Ma đều cảm thấy có chút áp lực, lúc trước bọn họ vẫn cho rằng Chu Nguyên chỉ là một con sói nhỏ nhưng vào lúc này, hắn đã hóa thân thành hung thú có thể nuốt sư tử, hổ báo rồi!

Rút lui!

Chỉ trong một cái chớp mắt, hai người đã đồng thời hạ quyết định, nguyên khí bộc phát, muốn nhanh chóng lui lại.

Nhưng mà, khi thân hình của bọn họ vừa chuyển động thì chỉ trong một cái chớp mắt, Chu Nguyên đã lạnh lẽo cười cười, hắn có thể hóa giải nguyên khí mà hai người Lôi Tuấn cùng Thiết Ma đánh vào trong cơ thể hắn, không chỉ dựa vào tu vi nguyên khí, còn có thân thể cường hãn cùng với sự khống chế tinh diệu của thần hồn.

Mà hai người tự động đưa tới cửa, hiện tại còn muốn đi sao?

Hắn nắm chặt bàn tay lại, lực hút tuôn ra, nhanh chóng giữ chặt nắm tay của hai người, sau một phút, nguyên khí màu vàng trong cơ thể Chu Nguyên bộc phát ra, mơ hồ trong đó tựa như là có thể thấy được hư ảnh một con trăn lớn màu vàng.

Sau đó, thân hình của Chu Nguyên đột nhiên xoay tròn với tốc độ cao, tựa như là biến thành một con quay màu vàng, mang theo vô số tàn ảnh, mà sắc mặt của Lôi Tuấn cùng Thiết Ma kia thì nhanh chóng biến đổi, cả hai người bị cưỡng ép xoay tròn.

Hưu! Hưu!

lực xoay tròn khủng bố làm cho hư không đều có chút ít vặn vẹo, sau một phút cánh tay của Chu Nguyên chấn động, chỉ thấy được Lôi Tuấn cùng Thiết Ma kia đều bắn ngược mà ra, hóa thành hai vệt sáng bắn về phía chân trời, cuối cùng một trái một phải hung hăng đụng vào hai ngọn núi lớn.

Oanh!

Bị hai người đập trúng, cả hai ngọn núi lập tức sụp đổ, vô số tảng đá lớn lăn rơi xuống.

Thân thể của hai người đều bị khảm nạm thật sâu ở bên trong vách núi, quần áo rách bươm, trên người đầy vết thương, máu chảy đầm đìa, nhìn qua có chút chật vật.

Nguyên khí trong cơ thể của bọn họ cũng bị cú ném này của Chu Nguyên làm cho ngưng trệ, trong lúc nhất thời lại không có cách nào để tự thoát ra khỏi vách núi được.

Trên không trung, Chu Nguyên lạnh lùng nhìn qua chỗ hai người kia, hắn sẽ dừng tay sao? Hiển nhiên là không có khả năng.

Ông!

Chu Nguyên búng ngón tay, Thiên Nguyên Bút xuất hiện. Được Chu Nguyên truyền nguyên khí vào trong, Thiên Nguyên Bút nhanh chóng biến thành khổng lồ và chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã hóa thành một vệt sáng màu vàng, bắn về phía Thiết Ma đang khảm nạm ở trên vách núi đá kia với tốc độ nhanh giống như là một tia chớp.

- Phá Nguyên!

Mà khi đang bay đi, ngòi bút trắng như tuyết của Thiên Nguyên Bút cũng nhanh chóng hóa thành màu đen kịt, lóe ra sắc bén chi quang, đằng đằng sát khí.

Thiết Ma kia thấy thế, sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi, bất chấp thương thế khiến cho nguyên khí trong cơ thể ngưng trệ, hắn gào thét lên, nguyên khí cuồn cuộn dâng lên, ý đồ ngăn trở Thiên Nguyên Bút đang mãnh liệt bắn đến kia .

Xoẹt!

Nhưng mà, ở trước mặt Thiên Nguyên Bút, tầng nguyên khí phòng ngự kia cơ hồ là yếu ớt giống như đậu hủ vậy, khi Thiên Nguyên Bút xuất hiện thì tất cả nguyên khí đều bị xuyên thủng.

Ánh sáng màu vàng nhanh chóng phóng đại trong ánh mắt của Thiết Ma, trên khuôn mặt của hắn bắt đầu xuất hiện thần sắc sợ hãi, dùng lớp phòng ngự mà hắn vừa vội vàng dựng thì căn bản không có cách nào để chống lại đòn tấn công mạnh mẽ như sấm sét kia của Chu Nguyên cả.

- Không!

Hắn rít lên sợ hãi.

Xùy!

Nhưng mà Thiên Nguyên Bút cũng không có bởi vì tiếng hét của hắn mà dừng lại, chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã trực tiếp xuyên thủng người của Thiết Ma, hơn nữa dư lực còn không giảm, cuối cùng đâm thủng cả ngọn núi lớn mà Thiết Ma đang khảm nạm vào.

Sau khi xuyên qua ngọn núi kia, Thiên Nguyên Bút cắm thẳng vào mặt đất, tạo thành một cái hố thật sâu.

Mà ở trên vách núi đá kia, giữa ngực của Thiết Ma, một cái lỗ máu hiển hiện, nguyên khí màu vàng từ đó khuếch tán ra bốn phía xung quanh, nhanh chóng ăn mòn sinh cơ trong cơ thể hắn. Từ trong miệng của Thiết Ma, máu tươi tuôn ra, hắn xòe bàn tay ra muốn che lổ thủng trên ngực, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể cảm giác được sinh cơ trong cơ thể mình đang nhanh chóng tiêu tán.

Vào lúc này, Thiết Ma cũng tỏ ra sợ hãi, bởi vì hắn đã cảm nhận thấy mùi vị của tử vong.

Thiết Ma giãy dụa nhìn về phía không trung, trông thấy Chu Nguyên đứng lơ lửng giữa bầu trời, sắc mặt không hề thay đổi làm cho trong lòng của hắn chợt cảm thấy vô cùng hối hận. Lúc trước, đáng lí ra là hắn không nên tiếp nhận nhiệm vụ này ...

Bóng tối nhanh chóng bao phủ tầm mắt của Thiết Ma, cuối cùng đầu của hắn chậm rãi gục xuống.

Sinh cơ tan hết.

Ở xa xa, nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư đều không nhịn được mà há to miệng, sự kinh hãi trong mắt khó có thể che dấu.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, phản kích của Chu Nguyên lại có thể dứt khoát cùng tàn nhẫn như thế.

Lúc này, chỉ mới chiến đấu có một hiệp, Thánh Cung Thiết Ma đã chết rồi!

Hơn nữa chết nhanh đến mức làm cho người ta quả thực không có cách nào để tin nổi.

Trên không trung, Chu Nguyên lạnh lẽo nhìn qua thi thể của Thiết Ma, sau đó quay đầu nhìn về phía một ngọn núi khác, lúc này ở bên trong vách núi kia, vẻ mặt của Lôi Tuấn cũng đầy khiếp sợ cùng kinh hãi khi nhìn thấy Thiết Ma đã bị Chu Nguyên giết chết.

Mà khi cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Chu Nguyên đang nhìn mình, Lôi Tuấn lập tức cảm thấy da đầu run lên, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã phá núi, bay lên trời rồi nhanh chóng hóa thành một vệt sáng bay về hướng đại bản doanh của Thánh Cung.

Lúc này, Chu Nguyên có hung uy quá lớn, không ngờ lại có thể hù dọa một vị Thánh Tử của Thánh Cung phải bỏ chạy!

- Muốn đi sao?

Chu Nguyên lạnh lẽo nhìn qua Lôi Quân đang nhanh chóng chạy trốn, sắc mặt không hề thay đổi, có thanh âm ẩn chứa sát ý vang lên, vọng khắp trong trời đất này.

- Ta nói rồi, hôm nay Thánh Cung các ngươi sẽ thiếu hai vị Thánh Tử!

- Các ngươi đã cùng đến đây thì cũng nên cùng đi xuống suối vàng với nhau đi!

Mặc dù đã giết chết Thiết Ma nhưng sát ý bàng bạc ở trong lòng Chu Nguyên vẫn như trước chưa từng yếu bớt chút nào!

Bình Luận (0)
Comment