Trên không trung, Chu Nguyên đứng lơ lửng trong hư không, lúc này ở bên ngoài thân thể của hắn có một quang ảnh thần bí bao trùm, sau lưng quang ảnh còn có một đôi cánh đang chậm rãi vỗ.
Mà mỗi một lần đôi cánh kia vỗ nhẹ đều sẽ khiến cho không gian tựa như là đang chấn động.
Một luồng chấn động huyền diệu mà cường hãn, chậm rãi tán phát ra.
- Làm sao có thể...
Mà Lôi Tuấn kia thì ngơ ngẩn lẩm bẩm, hiển nhiên là hắn không có cách nào để tưởng tượng vì sao một đòn mạnh nhất của mình vậy mà lại không thể tạo thành chút tổn thương nào đối với Chu Nguyên.
Chu Nguyên mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Lôi Tuấn, đôi cánh sau lưng nhẹ nhàng vỗ, Quang ảnh thần bí vừa mới xuất hiện này tự nhiên là Thái Huyền Thánh Linh Thuật, chỉ có điều lúc này đây Thái Huyền Thánh Linh Thuật là hình thái nguyên vẹn chân chính.
Mượn uy áp từ máu tươi của Thôn Thôn, ở trong mấy ngày này, hắn rốt cục đã thành công dung nhập chín cái linh hồn Nguyên thú cuối cùng làm chủ tài vào trong hạt giống Thánh Linh, mà điều này cũng đại biểu cho việc hắn chính thức tu thành Thái Huyền Thánh Linh Thuật.
Nguyên khí trong trời đất không ngừng vọt tới, bị Quang ảnh Thánh Linh kia nuốt vào, tiến đó lại truyền cho Chu Nguyên, nhanh chóng khôi phục nguyên khí đã tiêu hao trong cơ thể hắn.
Khi được chính thức tu thành, uy năng của Thái Huyền Thánh Linh Thuật không thể nghi ngờ là cường hãn hơn quá nhiều.
Bá!
Lúc này, từ trên người Chu Nguyên, Lôi Tuấn cảm nhận được khí tức tử vong nồng đậm, cho nên ngay sau khi hoàn hồn, lựa chọn đầu tiên của hắn chính là quay đầu, thúc dục thân pháp đến mức tận cùng, hiển nhiên là ý định chạy trốn.
Hắn đã không có chút chiến ý nào.
Chu Nguyên lạnh lùng nhìn qua Lôi Tuấn đang chạy trốn giống như là chó nhà có tang, năm ngón tay chậm rãi nắm lại, sát ý sâm lãnh trong đôi mắt làm cho không khí ở bốn phía đều trở nên lạnh như băng.
Đối phương đặt bẫy Yêu Yêu khiến cho nàng bị vây ở bên trong hoàn cảnh nguy hiểm, chuyện này triệt để chạm đến vảy ngược của Chu Nguyên. Giờ này khắc này, đối với những Thánh Tử này của Thánh Cung, sát ý của Chu Nguyên có thể nói là đã cường thịnh đến mức cực hạn.
Hai người này nhất định phải chết!
Kẻ nào cũng đừng hòng chạy!
Ông!
Vào lúc này, hai cánh của Quang ảnh Thánh Linh đột nhiên chấn động, thân hình của Chu Nguyên lập tức biến mất một cách quỷ dị, tốc độ như vậy có thể nói là nhanh đến mức không có cách nào để tưởng tượng rồi.
Sau khi thân hình của Chu Nguyên vừa biến mất được vài giây ngắn ngủn thì Lôi Tuấn kia lập tức cảm thấy sợ hãi đến mức hồn phi phách tán khi nhìn thấy không gian ở phía trước mặt hắn vặn vẹo rồi một bóng người thoáng hiện ra.
Lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên lạnh như băng, hắn nắm chặt năm ngón tay lại rồi đấm ra một quyền.
Lúc này, ba mươi chín ngàn viên tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên đồng thời sáng bùng lên, nguyên khí màu vàng lưu chuyển khắp trong người, cuối cùng theo kinh mạch, bao phát ra từ chỗ nắm tay của Chu Nguyên.
Cùng lúc đó, ở trong trái tim, một giọt máu màu vàng cũng sáng rực lên, vô số tia sáng màu vàng tràn ngập, tương liên cùng máu thịt, sức mạnh bàng bạc truyền ra.
Một quyền này hội tụ sức mạnh của ba mươi chín ngàn tinh thể nguyên khí cùng với sức mạnh của thân thể đạt tới cảnh giới Kim Huyết!
Hơn nữa, còn có Quang ảnh Thánh Linh kia gia trì.
Một quyền này còn chưa rơi xuống nhưng không gian ở trước mặt đã bắt đầu có từng vết nứt rất nhỏ xuất hiện, đó là do bị sức mạnh cường đại ảnh hưởng.
Gió xoáy mạnh mẽ gào thét lao tới, Lôi Tuấn kia cũng tỏ ra kinh hãi, hiển nhiên là hắn đã nhận ra được uy lực của một quyền này của Chu Nguyên mạnh mẽ đến mức nào.
- Tha mạng! Ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi!
Lôi Tuấn kinh hãi thét lên.
Một quyền kia mang đến khí tức tử vong, làm cho Lôi Tuấn cũng không còn chút khí độ nào nữa.
Oanh!
Nhưng mà sắc mặt của Chu Nguyên lại vẫn lạnh như băng, thế đi của quyền kia cũng không giảm, cuối cùng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một quyền mạnh mẽ đến mức khiến cho hư không rung động kia trực tiếp đánh ở bên ngoài thân hình của Lôi Tuấn, lên trên vô số tầng nguyên khí phòng ngự kia.
Phanh!
Cơ hồ là chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, vô số tầng nguyên khí phòng ngự kia đều vỡ nát.
Đông!
Mà ngay sau đó, một quyền tựa là hủy diệt kia của Chu Nguyên cũng rơi xuống trên thân thể Lôi Tuấn.
Chỉ trong một cái chớp mắt, giống như là núi lửa phun trào vậy.
Hư không chấn động.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, vọng khắp đất trời.
Phanh!
thân hình của Lôi Tuấn bị một quyền này của Chu Nguyên trực tiếp đánh nát thành sương máu bay đầy trời.
Không ngờ một quyền toàn lực này của Chu Nguyên lại khủng bố như thế!
Ở phía dưới đỉnh núi, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn sương máu phiêu đãng trên bầu trời, hồi lâu đều nói không nên lời, cảnh tượng trước mắt này mang đến trùng kích thật sự là quá mức mãnh liệt.
Bọn họ đều không thể nghĩ tới, một quyền này của Chu Nguyên dĩ nhiên là có thể đánh một vị Thánh Tử nát thành bã vụn...
Phải biết đây chính là Thánh Tử của Thánh Cung đó!
Khó có thể tưởng tượng, nếu như việc này truyền ra sẽ oanh động như thế nào.
Trên bầu trời, nhìn qua sương máu đang phiêu đãng, sắc mặt của Chu Nguyên lạnh như băng, tay áo vung lên, nhanh chóng thổi tan sương máu, sau đó từ đó cầm ra một thứ tản ra hào quang sáu màu.
Đó là một cái Dị Bảo Trúc Thần sáu màu.
Mặc dù Lôi Tuấn bị hắn giết chết rồi, nhưng Dị Bảo Trúc Thần tồn tại ở bên trong khí phủ của hắn lại vẫn còn tồn tại.
Chu Nguyên thu hồi cái Dị Bảo Trúc Thần sáu màu này, sau đó đưa mắt nhìn về phía vách núi đá đã sụp đổ ở xa xa, ở chỗ đó, lúc này, thi thể của Thiết Ma đã cứng lại, hắn vung tay áo lên.
Lập tức, từ trong thân thể của Thiết Ma lại là có thêm một thứ tản ra hào quang sáu màu phóng lên trời và rơi vào trong tay của hắn.
Dị Bảo Trúc Thần sáu màu ở bên trong cơ thể của Lôi Tuấn cùng Thiết Ma này ẩn chứa nguyên khí cực kỳ tinh thuần, thoạt nhìn thì có lẽ là đã dung hợp không ít Dị Bảo Trúc Thần, đã gần tiến hóa đến Dị Bảo Trúc Thần bảy màu rồi.
Hiển nhiên là Lôi Tuấn cùng Thiết Ma cũng không ít hao tâm tổn trí đối với Dị Bảo Trúc Thần dành cho bản thân, nhưng đáng tiếc chính là tất cả những việc mà bọn họ làm đều là may áo cưới cho Chu Nguyên.
Sau khi thu hồi hai cái Dị Bảo Trúc Thần,Chu Nguyên chợt đưa mắt nhìn về phía một ngọn núi, tay áo vung lên, một luồng nguyên khí mãnh liệt bắn ra, cuốn một thứ lên.
Nguyên khí mang theo thứ này rơi vào trong tay Chu Nguyên, là một mặt gương đồng.
- Truyền ảnh gương đồng sao?
Nhìn thoáng qua ký hiệu của Thánh Cung ở trên gương đồng, ánh mắt của Chu Nguyên trở nên lạnh như băng, hắn biết được đây là do mấy người Lôi Tuấn bố trí xuống trước, mà cái gương đồng này cũng hẳn là đã truyền lại cảnh tượng phát sinh ở tại đây lúc trước cho một phương khác.
Vì vậy, Chu Nguyên nâng gương đồng lên ngang với khuôn mặt của mình, sát ý trong mắt lưu động rồi hắn thản nhiên nói:
- Xem đủ chưa? Từ giờ trở đi, Thánh Cung thiếu mất Thánh Tử.
Vừa dứt lời, bàn tay của hắn nắm chặt lại, trực tiếp bóp nát gương đồng.
...
Ngay khi Chu Nguyên vừa bóp nát tấm gương đồng kia thì lập tức ở bên ngoài đại bản doanh của Thương Huyền Tông, hình ảnh trên bầu trời cũng từ từ tiêu tán, mà Chiêm Đài Thanh vốn đang mỉm cười, thoải mái ngồi vắt vẻo trên cành cây thì vào lúc này sắc mặt đã trở nên âm trầm.
Trong ánh mắt màu đỏ tươi kia đầy sâm lãnh.
Hiển nhiên là nàng cũng không nghĩ tới, kết cục cuối cùng vậy mà sẽ là như thế này... Hai vị Thánh Tử của Thánh Cung vậy mà lại bị Chu Nguyên giết chết...
Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn có chút không có cách nào để tiếp nhận kết quả này.
Mà so sánh với vẻ mặt âm trầm của Chiêm Đài Thanh, cảm xúc trên mặt Lý Khanh Thiền sinh động hơn rất nhiều, đầu tiên là ngạc nhiên đến mức há miệng, sau một hồi khá lâu thì hồi thần lại rồi mỉm cười.
Chiêm Đài Thanh không nghĩ tới kết quả này, còn nàng cũng lại làm sao nghĩ tới được cơ chứ?
Phải biết rằng, mấy ngày trước, khi Chu Nguyên đánh bại Sài Doanh thì hắn còn phải dốc hết toàn lực, nhưng hôm nay lại có thể liên tiếp giết chết hai vị Thánh Tử có thực lực mạnh hơn Sài Doanh nữa, tiến bộ của hắn trong mấy ngày này đến tột cùng là nhiều bao nhiêu?
Chỉ dựa vào chiến tích này, Chu Nguyên đã lại một lần nữa khiến cho bọn họ phải đánh giá lại. Hiện giờ, thực lực của Chu Nguyên đã đủ để đứng vào top 4 trong hàng ngũ Thánh Tử của Thương Huyền Tông rồi!
Lúc này, thần sắc trong mắt của Lý Khanh Thiền có chút phức tạp, ai có thể nghĩ đến hiện giờ, thực lực của Chu Nguyên vậy mà đã bắt đầu vô hạn tiếp cận bọn họ rồi...
Lý Khanh Thiền hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc trong lòng, sau đó đôi mắt dễ thương nhìn về phía khuôn mặt âm trầm của Chiêm Đài Thanh, nàng mỉm cười nói:
- Chiêm Đài Thanh, lần này, Thánh Cung các ngươi thật đúng là khiêng đá đập phá chân của mình rồi.
Cho dù là đối với Thánh Cung thì hai vị Thánh Tử vẫn lạc cũng là một tổn thất rất lớn.
Nhưng mà tất cả đều là do Thánh Cung tự tìm, nếu như bọn họ không bẫy Yêu Yêu thì chỉ sợ Chu Nguyên cũng sẽ không bộc phát sát ý mãnh liệt như vậy.
Nụ cười trên mặt Chiêm Đài Thanh sớm đã tiêu tán, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chỗ màn sáng vừa biến mất trên bầu trời, sau đó thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
- Coi như không tệ, vậy mà có thể làm cho Thánh Cung ta nhiều lần kinh ngạc như vậy.
- Lý Khanh Thiền, nói cho hắn biết, lúc này hắn nên cẩn thận một chút, nếu như hắn rơi vào trong tay của ta, ta sẽ làm cho hắn thống khổ kêu rên đến chết mới thôi...
Lý Khanh Thiền cười nhạt một tiếng, nói:
- Chuyện đó ta nghe thấy thì cũng thôi, nếu như lọt vào trong tai Yêu Yêu thì chỉ sợ ngươi sẽ không thoải mái như vậy đâu.
- A? Là Chu Tiểu Yêu kia sao?
Chiêm Đài Thanh cười lạnh nói:
- Trong Thương Huyền Tông của cô, ngoại trừ Sở Thanh thì còn người nào có đủ thực lực để khiến cho ta không thoải mái đây? Nếu như Chu Tiểu Yêu kia còn có thể sống sót, vậy thì cứ việc bảo cho nàng tới tìm ta là được, nhìn xem ta tra tấn nàng như thế nào.
- Ta nghĩ rồi ngươi sẽ phải hối hận vì những lời này.
Lý Khanh Thiền chậm rãi nói.
Nghe Lý Khanh Thiền nói vậy, Chiêm Đài Thanh nở nụ cười khinh miệt, trên thân thể có ánh sáng màu đỏ lóe lên, sau đó nàng ta lập tức biến mất chỉ còn có một giọng nói lưu lại.
- Thế thì chúng ta cứ chờ xem sao.