Trời đất đều yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét.
Vô số người vẫn như trước đắm chìm ở trong sự rung động, thật lâu khó có thể hoàn hồn, dù sao ngay từ vừa lúc mới bắt đầu, có lẽ không có người nghĩ đến kết quả này.
Ở bên trong ba bước của Thương Huyền Tông, tất cả mọi người đều chắc chắn cho rằng Chu Nguyên là một bước yếu nhất, cho nên nếu như xảy ra vấn đề vậy thì tất nhiên là sẽ xuất hiện ở chỗ Chu Nguyên.
Dù sao Kim Thiềm Tử cũng là một trong ba Thánh Tử mạnh nhất của Thánh Cung, thực lực cường hãn đến mức đáng sợ, mà trái lại Chu Nguyên chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh bát trọng thiên, chênh lệch giữa hai bên là quá lớn.
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, trong ba người, ngược lại là Chu Nguyên lại là người thứ nhất lấy được thắng lợi.
Ở chỗ đội ngũ của Thánh Cung, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả đệ tử Thánh Cung đều trở nên trắng bệch, vẻ mặt giống như là khó có thể tiếp nhận.
Mà ngược lại với bên này, Thương Huyền Tông bên kia chỉ trầm mặc một lúc rồi lâp tức bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, rất nhiều đệ tử đều tỏ vẻ kích động phấn chấn. Trong những năm gần đây, Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông chiến đấu không ít lần, nhưng mỗi một lần đều là Thánh Cung chiếm được thượng phong, chuyện này làm cho Thương Huyền Tông bọn họ vô cùng biệt khuất. Nhưng ai có thể nghĩ đến, lúc này đây, ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên, Thương Huyền Tông bọn họ lại có thể nghịch chuyển thế cục, hãnh diện một phen.
- Chu Nguyên sư đệ thật là thật lợi hại.
Khuôn mặt của Đường Mộc Tâm đỏ bừng lên vì kích động, nàng cảm thán:
- Sau trận chiến này, Chu Nguyên sư đệ nhất định có thể trở thành Thánh Tử mới của Thương Huyền Tông chúng ta, hơn nữa xếp hạng chỉ sợ sẽ gần với Sở Thanh sư huynh.
Những đệ tử thủ tịch khác liếc nhìn nhau và cũng đều nhìn ra sự rung động ở trong mắt của đối phương.
Lúc này, sắc mặt của Bách Lý Triệt có chút mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn chán nản cúi đầu xuống. Hiện tại, Chu Nguyên càng ngày càng mạnh mẽ, danh tiếng quả thực là vang dội, đủ để áp chế gần như tất cả thế hệ trẻ của Thương Huyền Tông. Từ nay về sau, trong Thương Huyền Tông, ngoại trừ Sở Thanh, chỉ sợ coi như là Khổng Thánh đều không áp chế được Chu Nguyên nữa rồi.
Kể từ đó, Kiếm Lai Phong bọn họ muốn lấy lại danh dự đã là một chuyện rất không có khả năng xảy ra.
Ở xa xa, nhìn chỗ đỉnh núi thứ bảy kia, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La, Lý Thuần Quân, Ninh Chiến, Chân Hư cũng trầm mặc. Bởi vì có quan hệ tốt với Chu Nguyên nên bọn họ vẫn luôn tập trung vào trận chiến của hắn với Kim Thiềm tử và cũng đã quan sát rõ ràng trận chiến đấu này từ đầu đến cuối.
Mà đối mặt với chiến tích có thể nói là khủng bố này của Chu Nguyên, mặc dù là những người biết rõ Chu Nguyên như bọn họ đều bị chấn động không nhẹ.
Thiên phú của bọn họ đã xem như là không thấp, mới đi vào Thánh Châu đại lục được gần hai năm nhưng bọn họ cũng đã có thể trổ hết tài năng từ trong rất nhiều đệ tử, theo thời gian trôi qua đã trở thành tinh nhuệ trong tông môn của mình.
Nhưng vừa so sánh với Chu Nguyên, tốc độ tiến bộ của bọn họ chẳng khác gì rùa bò cả, khoảng cách còn bị kéo ra xa hơn lúc còn ở Thương Mang đại lục.
Mới chỉ không đến hai năm, Chu Nguyên đã có đủ thực lực để giết chết Thánh Tử, hơn nữa, đây còn không phải là Thánh Tử phổ thông, chính là cường giả xếp hạng thứ năm bên trên Thánh Tử Bảng của Thánh Châu!
Phải biết rằng trên Thánh Tử Bảng của Thánh Châu cơ hồ là ghi lại hơn sáu phần mười thiên tài trẻ tuổi trong Thương Huyền Thiên.
Bọn họ hiểu chiến tích này Chu Nguyên cũng tương đương với việc hắn đã trèo lên trên đỉnh của thế hệ trẻ trong Thương Huyền Thiên rồi.
Nghĩ đến đây, bọn họ cũng có chút hâm mộ cùng khâm phục, chỉ trong vòng không đến hai năm ngắn ngủi, thiếu niên năm đó cùng đi ra từ Thương Mang đại lục với bọn họ cũng đã sắp sửa danh chấn Thương Huyền Thiên rồi.
...
Khi vô số người ở bên ngoài bảy đỉnh núi còn đang cảm thấy rung động vì kết quả của trận chiến đấu trên đỉnh núi thứ bảy thì ở vị trí sườn núi, vào lúc này, khuôn mặt của Khương Thái Thần cũng đã trở nên lạnh như băng.
- Khương Thái Thần, lúc trước, ta đã từng nói qua với ngươi rồi, nếu như còn xem thường Chu Nguyên thì các ngươi còn bị ăn thiệt thòi.
Sở Thanh thu hồi ánh mắt lại. Hắn cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc trong mắt rồi sau đó liếc nhìn Khương Thái Thần cười híp mắt nói.
Nghe Sở Thanh nói vậy, Khương Thái Thần lập tức liếc nhìn qua, sắc mặt của hắn không hề thay đổi nhưng thân hình bỗng nhiên run lên.
Sở Thanh híp mắt lại, thân hình của hắn như quỷ mị, hư vô xuất hiện ở giữa không trung, tóc dài như châm, gào thét lao ra, bắn thẳng tới một chỗ hư không.
Ông!
Hư không chỗ đó chấn động, một bóng người thoáng hiện ra, đúng là Khương Thái Thần.
- Khương Thái Thần, đối thủ của ngươi là ta.
Sở Thanh cười nhạt nói.
Hiển nhiên là nhìn thấy Kim Thiềm Tử đã bị Chu Nguyên giết chết, Khương Thái Thần cũng đã bắt đầu ngồi không yên rồi.
Lúc này, trong mắt Khương Thái Thần có khí tức nguy hiểm ngưng tụ. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Thanh, lạnh lùng nói:
- Sở Thanh, chớ có ép ta quá, nếu không ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt gì đâu!
Phía sau hắn, tóc trắng tung bay phất phới nhưng khí thế lúc này làm cho hắn trông có chút âm trầm.
Nghe Khương Thái Thần nói vậy, Sở Thanh cười nhạt, không nói lời nào. Hiển nhiên là hắn không thể thả Khương Thái Thần đi đối phó Chu Nguyên được.
Nhìn dáng vẻ của Sở Thanh, sát ý trong mắt Khương Thái Thần lại càng thêm đậm đặc, nguyên khí cuồng bạo từ trong cơ thể hắn phát ra, dần dần tạo thành một hư ảnh roi xương màu trắng khổng lồ ở sau lưng hắn, một luồng uy áp đáng sợ khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Thấy thế, ánh mắt của Sở Thanh cũng hơi co lại, xem ra lần này, Khương Thái Thần đã thực sự động sát tâm rồi.
Đã như vậy ...
Sở Thanh hít sâu một hơi, xòe bàn tay ra, ở trong cơ thể hắn, có mấy điểm sáng màu vàng sẫm bay lên, những điểm sáng kia nhanh chóng hội tụ ở lòng bàn tay của hắn và theo thời gian trôi qua cũng dần dần tạo thành một hư ảnh con thoi diệt vải màu vàng sẫm dài chương hơn một tấc.
Mặc dù con thoi diệt vải này còn hơi có vẻ hư ảo, nhưng từ trong nó lại có một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm tỏa ra.
Khi hư ảnh con thoi diệt vải xuất hiện, khuôn mặt của Sở Thanh cũng trở nên tái nhợt.
- Đây là … Trảm Linh Kim Toa sao?
Nhìn qua hư ảnh con thoi diệt vải thật thật ảo ảo kia, sắc mặt của Khương Thái Thần cũng khẽ biến đổi, đây là sát chiêu mạnh nhất cuả Sở Thanh.
Hư ảnh con thoi diệt vải này cần Sở Thanh không ngừng dùng nguyên khí, tinh huyết rèn luyện, uẩn dưỡng, một khi vận dụng thì uy năng đủ để xé rách núi cao. Nhưng mà nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ thì Sở Thanh cũng không dám vận dụng nó, bởi vì đã thi triển là không thể thu hồi và theo đó khoảng thời gian với công sức rèn luyện, uẩn dưỡng đều hóa thành hư ảo.
Thứ này chính là hàng dùng một lần!
Nhưng uy năng của nó lại cực kỳ kinh khủng, ngay cả Khương Thái Thần đều cực kỳ kiêng kị.
- Sở Thanh, ngươi thật đúng là cam lòng!
Khương Thái Thần âm u nói.
Sở Thanh cười nhạt, nói:
- Uẩn dưỡng lâu như vậy, dù sao cũng phải thi triển, bằng không thì giữ lại làm cái gì?
- Đáng tiếc, Trảm Linh Kim Toa này của ngươi chỉ sợ còn không giết được ta!
Khương Thái Thần lạnh lùng nói. Trảm Linh Kim Toa của Sở Thanh hoàn toàn chính xác là rất cường đại, nhưng nếu như nói bằng vào thứ này mà có thể giết chết hắn thì lại còn kém một ít.
Sở Thanh khẽ cười một tiếng, nói:
- Có lẽ hoàn toàn chính xác là không giết được ngươi, nhưng coi như là Khương Thái Thần ngươi muốn ngăn lại thì cũng phải trả giá thật nhiều. Trong trận tranh đoạt trên đỉnh núi thứ bảy này, Thương Huyền Tông ta đã chiếm thượng phong, nếu như ngươi còn bị Trảm Linh Kim Toa của ta đánh trọng thương, như vậy tiếp đó chỉ sợ ngay cả tư cách tranh đoạt hai đỉnh núi khác, Thánh Cung cũng bị mất.
Hai đỉnh núi khác trong lời nói của Sở Thanh tự nhiên là chỗ mà bốn đại tông môn đỉnh cấp khác lúc này tranh đoạt, bởi vì chỉ có hai bức tường ngọc trên hai đỉnh núi này mới có thể thai nghén Dị Bảo Trúc Thần tám màu.
Mà nếu như ở chỗ này Thánh Cung không tranh đoạt được với Thương Huyền Tông bọn họ thì tất nhiên cũng chỉ có thể lui mà cầu thứ kém hơn, tranh đoạt hai đỉnh núi khác, kể từ đó, còn phải cùng bốn đại tông môn đỉnh cấp khác đấu một trận.
Nhưng nếu như Khương Thái Thần ở chỗ này liều mạng với Sở Thanh đến lưỡng bại câu thương thì bốn đại tông môn đỉnh cấp khác chưa chắc sẽ sợ Thánh Cung.
Nghe Sở Thanh nói như vậy, ánh mắt của Khương Thái Thần sáng lập loè. Vốn dĩ, hắn cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên trong lúc nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, liều chết cùng Sở Thanh. Nhưng mà đột nhiên, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, Khương Thái Thần đưa mắt nhìn về phía một chỗ chiến trường khác trên đỉnh núi thứ bảy và lạnh lùng nói:
- Sở Thanh, ngươi cũng chớ quá đắc ý, chỉ cần Chiêm Đài Thanh chiến thắng thì ưu thế tự nhiên sẽ trở lại về chỗ Thánh Cung ta.
Suýt chút nữa là hắn đã quên mất mặc dù Kim Thiềm Tử vô dụng, nhưng bọn họ vẫn còn có Chiêm Đài Thanh!
Thực lực của Chiêm Đài Thanh hiển nhiên là mạnh mẽ hơn Kim Thiềm Tử nhiều!
Sở Thanh cũng ngửa mặt lên, hắn nhìn qua một chỗ trong núi, trên mặt có một nụ cười thâm thúy hiện ra đến.
- Khương Thái Thần, không ngờ ngươi lại muốn ký thác hi vọng lên người Chiêm Đài Thanh kia hay sao?
Có thể nói ngay từ đầu hắn đích thật là có vài phần lo lắng đối với Chu Nguyên nhưng đối với Yêu Yêu lại chưa bao giờ có cảm giác lo lắng.
Đối mặt với sự thần bí của Yêu Yêu, mặc dù là Sở Thanh ở sâu trong nội tâm đều cảm thấy kiêng kị.
Mà hiện tại Khương Thái Thần còn tưởng rằng Chiêm Đài Thanh có thể giải quyết Yêu Yêu, như vậy kết quả cuối cùng có lẽ sẽ chỉ làm hắn càng thêm thất vọng.
Nghĩ đến đây, Sở Thanh thở ra một hơi dài.
Xem ra, cục diện hiện tại của ngọn núi thứ bảy này đã không còn gì bất ngờ nữa rồi.
Mà hắn hiểu được, hết thảy mọi chuyện có thể diễn ra hoàn toàn không phải là bởi vì sự hiện hữu của hắn, mà là vì Thương Huyền Tông bọn họ xuất hiện một vị đệ tử thủ tịch kinh tài tuyệt diễm.
Lúc này, nhìn qua bóng người trẻ tuổi trên đỉnh núi kia, Sở Thanh không nhịn được mà mỉm cười, dựa theo tốc độ tiến bộ của tiểu tử kia thì chỉ sợ không bao lâu nữa, mà ngay cả danh hiệu Thánh Tử mạnh nhất của Thương Huyền Tông này cũng sẽ phải chắp tay nhường cho rồi ...