Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 713 - Chương 712: Thu Hoạch.

Chưa xác định
Chương 712: Thu hoạch.

Giữa thiên địa, vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm bóng người Chu Nguyên đang đi dần về hướng toà Ngọc Bích kia, trong mắt ai nấy đều tràn đầy sự nóng bỏng cùng khát khao. Bọn hắn hiểu rõ, trải qua cuộc chiến gian khổ vừa rồi, Chu Nguyên sẽ là người đầu tiên lấy được thành quả thắng lợi trên ngọn núi thứ bảy này.

Chỗ chân núi, khi phát hiện Chiêm Đài Thanh cũng bị thua thì sắc mặt Khương Thái Thần đã trở nên cực kỳ âm trầm. Nguyên khí bên trong cơ thể định bạo phát ra tới mấy lần, cuối cùng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn.

Bởi vì mỗi lúc ấy thì ánh mắt Sở Thanh sẽ trở nên cực kỳ sắc nét, phun trào sát khí, toa ảnh màu vàng trong tay chấn động dồn dập.

Hiển nhiên, chỉ cần Khương Thái Thần dám ra tay thì Sở Thanh sẽ dùng hết tất cả mọi lực lượng, lưỡng bại câu thương.

Bây giờ, Kim Thiềm Tử bị chém giết, Chiêm Đài Thanh thì trọng thương, nếu như ngay cả Khương Thái Thần cũng bị thương tổn, như vậy đừng nói là Thánh Cung còn muốn tranh đoạt ngọn núi thứ bảy này với Thương Huyền Tông, mà chỉ sợ ngay cả công việc tranh đoạt hai tòa Ngọc Bích tám màu khác cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Dù sao tuy rằng thực lực của bốn môn phái khác còn kém hơn một chút, nhưng cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

Thế nên ánh mắt Khương Thái Thần biến ảo mấy lần, cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế lại, nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, tựa như muốn trực tiếp xé nát hắn vậy.

Có lẽ Khương Thái Thần chưa bao giờ nghĩ tới, rằng trong lần xâm nhập Huyền Nguyên Động Thiên này, Thánh Cung bọn hắn lại có thể bị Thương Huyền Tông áp chế gắt gao từ đầu tới đuôi như vậy...

Mà đầu nguồn của việc này đều bắt nguồn từ Chu Nguyên.

Nếu sớm biết như vậy, thế thì ngay tại thời điểm đầu tiên khi Khương Thái Thần nhìn thấy Chu Nguyên, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào ra tay tiêu diệt kẻ này.

Đáng tiếc ở thời điểm đó hắn cũng không để Chu Nguyên vào trong mắt, cũng không coi hắn là uy hiếp.

Thế nhưng hôm nay nhìn xem cảnh tượng trước mắt, dù cho là người có định lực như Khương Thái Thần cũng cảm thấy cực kỳ hối hận.

Đáng lẽ nên nghe theo lời Kim Thiềm Tử, vừa thấy liền trực tiếp giết chết kẻ này!

Đối với vô số những ánh mắt khác thường xung quanh, Chu Nguyên cũng không để ý tới, bây giờ Sở Thanh còn đang giằng co với Khương Thái Thần, mà Yêu Yêu cũng chẳng hứng thú gì với công việc này, thế nên trách nhiệm cũng chỉ đành đặt trên vai Chu Nguyên.

Chu Nguyên dừng chân trước tòa Ngọc Bích thần bí, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi cùng khâm phục.

Toà Ngọc Bích này cao khoảng mấy chục trượng, cũng coi là hùng vĩ, ở bên trên đang tỏa ra từng luồng ánh sáng thần bí, cho dù Chu Nguyên sử dụng Thần hồn để dò xét cũng khó có thể xâm nhập vào.

- To thế này thì làm sao thu được? -Chu Nguyên gãi gãi đầu.

Hắn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cẩn thận từng li từng tí, xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt Ngọc Bích. Ngay khi ngón tay của hắn chạm vào thì bề mặt của Ngọc Bích lập tức tỏa ra từng gợn sóng chập chùng, ngón tay Chu Nguyên cũng xuyên thấu vào bên trong.

Chu Nguyên thấy vậy, tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó hít sâu một hơi, bước chân bước về phía trước.

Ông!

Ngay khi thân thể Chu Nguyên tiếp xúc cùng với bề mặt Ngọc Bích thì hắn cũng xuyên thấu qua, biến mất tại trong vô số những ánh mắt kinh dị của người xung quanh.

Trong khoảnh khắc khi Chu Nguyên bước vào bên trong Ngọc Bích, thì trước mắt hắn bị che phủ bởi vô số những chùm hào quang óng ánh, khiến cho hắn không khỏi phải nhắm hai mắt lại. Đợi đến lúc chậm rãi mở mắt ra thì đã phát hiện mình đang đứng ở trong một mảnh tinh không.

Xung quanh là vô số những điểm sáng đang nhấp nháy, tỏa ra ánh sáng xinh đẹp.

Chu Nguyên quan sát những chùm sáng kia, xòe bàn tay, bắt được một cái, cẩn thận nhìn lại, ngay sau đó con ngươi không nhịn được co rút lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy, giấu ở bên trong chùm sáng này là một cái Dị bảo Thần Trúc đang tỏa ra ánh sáng nhiều màu!

Mặc dù chỉ là Dị bảo Thần Trúc bốn màu, thế nhưng...

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn qua những chùm sáng phất phới ở xung quanh. Số lượng những chùm sáng ở nơi này đã tới hàng trăm hàng nghìn!

Trong lòng Chu Nguyên cực kỳ ở rung động, cũng may là lập tức tỉnh táo lại. Bởi vì Dị bảo Thần Trúc bốn màu đã không còn có quá nhiều lực hấp dẫn đối với hắn, thế là Chu Nguyên cất bước tiến lên.

Khi bước chân Chu Nguyên càng đi vào chỗ sâu, thì hắn phát hiện ánh sáng phát ra từ trong những chùm sáng kia càng thêm đa dạng, năm màu, sáu màu...

Bước chân Chu Nguyên càng lúc càng nhanh.

Đặc biệt là khi hắn bắt đầu nhìn thấy Dị bảo Thần Trúc bảy màu xuất hiện thì hô hấp của Chu Nguyên cũng có chút dồn dập, hai mắt tràn đầy nóng bỏng.

Hắn xòe bàn tay ra, hai chùm sáng rơi vào trong tay, bên trong cấp chứa Dị bảo Thần Trúc bảy màu cực kỳ ngưng luyện!

Phải biết trong tất cả mọi người bên trong Huyền Nguyên Động Thiên bây giờ, dù cho là những nhân vật đứng đầu như Khương Thái Thần hay Sở Thanh, thì số lượng Dị bảo Thần Trúc bảy màu mà bọn họ nắm trong tay cũng là rất ít.

Thế mà trước mắt, ở chỗ này, Chu Nguyên chỉ đếm qua thôi đã phát hiện tới mấy chục cái rồi!

- Không hổ là nơi cất giấu cơ duyên lớn nhất! -Chu Nguyên cảm thán trong lòng. Nếu như có thể lấy đi toàn bộ Dị bảo Thần Trúc ở chỗ này, vậy thì thế hệ đệ tử đời này của Thương Huyền Tông sẽ có thể mở ra Thần Phủ ở cấp độ cực cao, mang tới ưu thế không nhỏ cho con đường tu luyện tương lai của bọn họ.

Có lẽ trong số những người này sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ Thiên Dương cảnh, Nguyên Anh cảnh, thậm chí là tối cường giả cảnh giới Pháp Vực cũng không phải là không có khả năng!

Phải biết là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh đã được coi là trụ cột của các môn phái lớn nhất như Thương Huyền Tông, đủ tư cách để trở thành Phong chủ của một phong. Về phần cao thủ có thể mở ra Pháp Vực, thì đã đủ đẳng cấp để trở thành người sáng lập của một môn phái siêu cấp.

Hơn nữa...

Có vẻ là Dị bảo Thần Trúc bảy màu cũng không phải là cực hạn của nơi này.

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía trước. hắn vung tay áo lên, đẩy ra những chùm sáng đang che ở trước mặt. Thế là cảnh tượng ở phía sau cùng kia không khỏi rơi vào trong tầm mắt Chu Nguyên.

Ba quả cầu với đường kính hơn một trượng đang bay lơ lửng ở phía trước, hào quang sáng chói tỏa ra từng vòng từng vòng, số lượng màu đã đạt tới con số tám!

Chu Nguyên nhìn chòng chọc vào ba quả cầu cỡ lớn kia, trái tim đập dồn dập.

Dị bảo Thần Trúc tám màu!

Chu Nguyên không nhịn được nuốt mấy ngụm nước miếng, đây chính là bảo vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Không ngờ tới hắn cũng có thể có cơ hội nhìn thấy, hơn nữa còn là tận ba cái!

Có vật này, đợi đến lúc đột phá Thần Phủ thì cũng đủ để mở Thần Phủ cấp tám. Với cấp độ thế này thì ưu thế tu luyện sẽ vượt xa so với các thiên tài cùng thế hệ.

Có thể mở ra Thần Phủ cấp tám, dù cho là ở môn phái lớn như Thương Huyền Tông cũng là trăm năm khó gặp một lần.

Bây giờ trước mắt lại có tận ba cái, cũng đồng nghĩa với việc là trong thế hệ trẻ tuổi của Thương Huyền Tông bọn hắn sẽ xuất hiện ba thiên tài có thể mở ra Thần Phủ cấp tám. Đây chính là sự kiện đủ để gây chấn động toàn bộ Thương Huyền Tông!

Chu Nguyên nhìn chằm chằm ba cái Dị bảo Thần Trúc tám màu trước mắt, phải qua một lúc lâu mới có thể ổn định dần cảm xúc.

Hắn quay đầu quét nhìn bốn phía, lại phát hiện nơi đây đã là chỗ cuối cùng, không còn có vật gì khác, lông mày không nhịn được nhăn lại.

Mặc dù Dị bảo Thần Trúc tám màu là bảo vật tu luyện cực kỳ quý giá, nhưng đối với tình huống trước mắt của Chu Nguyên lại không phải là thứ trọng yếu nhất.

Bởi vì mục đích chính của hắn là lấy được đạo Thánh văn thứ ba của Thương Huyền Thánh Ấn!

- Trước đó ta cũng đã cảm nhận được sự kêu gọi dữ dội Thánh văn thứ ba kia ở bên trong tòa Ngọc Bích này, vậy sao giờ lại không phát hiện tung tích? -Chu Nguyên lẩm bẩm.

- Xem ra là không phải ai tới đây cũng có thể tìm thấy nó...

Ánh mắt Chu Nguyên lấp loé, ngẫm nghĩ một lát liền ngồi xếp bằng xuống.

Dần dần, trong đồng tử của Chu Nguyên hiện lên một đạo Thánh văn thần bí, xoay tròn chầm chậm.

Trong lòng bàn tay hắn cũng xuất hiện Địa Thánh văn!

Hai đạo Thánh văn xoay quanh Chu Nguyên, có chút dao động, tạo thành từng gợn sóng thần bí lan ra hư không.

Chu Nguyên cũng quan sát cẩn thận hiện tượng xung quanh...

Bình Luận (0)
Comment