Bóng đêm đã bao phủ Thương Huyền Tông, nhưng bầu không khí ở bên trong lại vẫn cực kỳ nóng bỏng, đặc biệt là ở Thánh Nguyên Phong, tiếng người huyên náo, hiếm thấy ồn ào.
Nguyên nhân của nó cũng bởi vì ngày hôm nay, Chu Nguyên lập nên truyền kỳ.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được, trong lần đoạt Thánh chiến này, Chu Nguyên đã đem lại vinh quang lớn lao tới nhường nào cho Thánh Nguyên Phong. có thể rất khẳng định mà nói rằng từ nay về sau, đây sẽ là cái mà mọi đệ tử Thánh Nguyên Phong đều lấy làm tự hào.
Trước kia, ở trong Thương Huyền Tông, Thánh Nguyên Phong tựa như một nơi trong suốt, cảm giác tồn tại cực yếu. Nhưng sau ngày hôm nay, chỉ sợ bất kể là ai cũng không dám coi thường nó nữa. còn chưa kể tới việc bây giờ Chu Nguyên đã thay thế Sở Thanh, trở thành Thánh tử đứng đầu tân nhiệm của Thương Huyền Tông.
Bất kể nói thế nào, Chu Nguyên có công lao cực lớn giúp cho Thánh Nguyên Phong quật khởi.
Rất nhiều đệ tử đều hiểu rõ điều này, thế nên bây giờ, danh vọng và địa vị của Chu Nguyên trong Thánh Nguyên Phong đã đạt tới một mức độ cao chưa từng có. Thậm chí có thể nói là Phong chủ tạm thời Thẩm Thái Uyên cũng chưa hẳn có thể so được...
Động phủ.
Trong một thạch đình, bên một dòng suối nhỏ.
Yêu Yêu nhấc một chiếc hồ lô bằng ngọc hết sức tinh xảo, miệng hồ lô nghiêng xuống, từng giọt rượu óng ánh sáng long lanh vung vãi xuống dưới, rơi vào trong ba chiếc chén sứ men xanh ở trên bàn đá.
Buông xuống hồ lô ngọc, Yêu Yêu bưng lên chén sứ, đôi mắt sáng nhìn về phía Chu Nguyên đang ở trước mặt, khóe môi nổi lên một nụ cười nhàn nhạt:
- Đã hứa chỉ cần cậu giành toàn thắng trong Đoạt Thánh chiến, ta sẽ cùng uống rượu với cậu...
- Chu Nguyên, chúc mừng.
Chu Nguyên cũng bưng lên chiếc chén sứ, trong lúc nhất thời không khỏi cảm thán. Bởi vì hắn còn nhớ rõ, trong suốt hai năm này, để có được thành tựu như ngày hôm nay thì hắn đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt.
Người thiếu niên mới bước chân vào đại lục Thánh châu lúc trước, đến bây giờ đã có chút thành tựu nho nhỏ.
- Yêu Yêu, cảm ơn tỷ vẫn luôn ở bên cạnh ta trong những năm này. -Cảm xúc dâng trào trong lòng, Chu Nguyên nhìn cô gái với gương mặt rực rỡ làm cho lòng người say trước mắt, nói khẽ.
- Mặc dù lúc trước sư phụ Thương Uyên nói là đem tỷ giao cho ta, để ta chiếu cố tỷ. Nhưng những năm này, ta vẫn hiểu rõ, vẫn luôn là tỷ ở bên cạnh chăm sóc cho ta. -Chu Nguyên cười, tự giễu.
Đôi mắt sáng của Yêu Yêu nhìn chăm chú Chu Nguyên, nói:
- cậu không cần phải tự coi nhẹ mình, nếu cậu nghĩ chỉ dựa vào sự giúp đỡ của người ngoài mà có thể trở thành Thánh tử đứng đầu của Thương Huyền Tông, vậy cậu cũng quá coi thường Thương Huyền Tông rồi.
Nói tới đây, Yêu Yêu dừng lại, hàm răng khẽ cắn cắn đôi môi đỏ, có mấy lời trong lòng không định nói ra.
Đó là với cái nhìn của nàng, nếu như trong những năm này không có Chu Nguyên bầu bạn ở bên cạnh, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi thế giới sẽ trở nên lạnh lẽo cùng nhạt nhòa tới nhường nào.
Nàng có thể dự đoán được, nếu như không có Chu Nguyên, có lẽ nàng sẽ triệt để vứt bỏ tất cả tình cảm, trở thành một người lạnh lùng đến cực đoan.
Cũng chỉ có thời điểm khi ở bên cạnh Chu Nguyên, loại cảm giác lạnh nhạt của Yêu Yêu mới trở nên yếu bớt đi, chỉ như vậy, Yêu Yêu mới cảm thấy mình là một con người bằng da bằng thịt, mà không phải là tảng đá lạnh lẽo...
Thế nên, dưới góc nhìn của Yêu Yêu, người nên nói cảm ơn hẳn phải là nàng.
Chu Nguyên nhếch miệng cười một tiếng với Yêu Yêu, ra vẻ thần bí, nói:
- Ta muốn tặng cho tỷ một phần lễ vật.
Yêu Yêu giật mình, trong con ngươi trong suốt hiện lên sự nghi hoặc.
Chu Nguyên nhẹ nhàng vỗ túi càn Khôn ở bên hông, lập tức có ba cái vò rượu bay ra, hạ xuống ở trên bàn đá.
- Là rượu à? -Đôi mắt đẹp của Yêu Yêu nhìn chăm chú ba vò rượu, đôi môi đỏ hơi vểnh lên:
- Hiện tại ta rất kén chọn rượu đấy nhé, chỉ là rượu bình thường thì cũng đừng đưa tặng.
Chu Nguyên nháy nháy mắt với Yêu Yêu, cười nói:
- Thì tỷ cứ mở ra nhìn xem sao!
Yêu Yêu vuốt ve lớp bùn đất trên nắp vò rượu, cái mũi nhỏ nhắn hít hà, lập tức ngửi được một mùi hương nồng đậm. Đôi mắt đẹp của nàng hơi sáng lên, cẩn thận cảm nhận, sau đó trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra vẻ vui mừng cực kỳ hiếm thấy.
- Đây... Đây là... Đào Yêu Nhưỡng?! cậu ủ ra được rồi?!
Còn nhớ lúc trước Yêu Yêu tìm được một quyển sách có ghi chép lại cách ủ rượu đã thất truyền. Thế là thực kỳ yêu thích, còn đặt tên cho loại rượu này. chỉ tiếc để ủ ra loại rượu này là rất khó khăn, cần có rất nhiều nguyên vật liệu khó tìm. Không ngờ ngày hôm nay lại bị Chu Nguyên lấy ra.
Yêu Yêu không chút do dự đổi đi rượu cũ ở trong chén sứ, sau đó đổ Đào Yêu Nhưỡng ra. Màu sắc của Đào Yêu Nhưỡng là màu hơi đỏ nhạt, trong suốt óng ánh.
Nàng nhẹ nhàng nhấp một miếng, cảm nhận cảm giác tuyệt vời truyền ra từ nơi đầu lưỡi, đôi mắt đẹp sung sướng cong cong như vầng trăng non, chỉ là hơi thưởng thức một lúc, nàng đột nhiên mở mắt ra, nói với vẻ kỳ quái:
- Làm sao trong Đào Yêu Nhưỡng này lại có hương vị là lạ...
Chu Nguyên ngẩn người, sắc mặt có chút không được tự nhiên. Hắn không ngờ tới trình độ phẩm rượu của Yêu Yêu đã cao tới mức độ này.
Yêu Yêu lại nhấp một hớp nhỏ, sau một khắc, đôi mắt đẹp ngưng tụ lại, nàng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, chậm rãi nói:
- Trong Đào Yêu Nhưỡng có mùi máu cực kỳ nhạt.
Chu Nguyên gãi đầu một cái, nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Đầu lưỡi của tỷ cũng quá lợi hại đi!
Tuy nhiên nhìn thấy biểu tình của Yêu Yêu dần trở nên nghiêm khắc, Chu Nguyên đành phải thành thật:
- Là bởi vì Linh huyết Đào, đây là vật liệu chủ yếu để ủ ra Đào Yêu Nhưỡng. Tuy nhiên vật này cực kỳ quý hiếm, có khi là đã tuyệt chủng. Ta cũng phải may mắn lắm mới tìm được một viên hạt giống.
- Thế là ta liền đem nó trồng ở sau núi, cũng được hơn nửa năm rồi.
- Dùng cái gì để bón cho nó? -Yêu Yêu lập tức hỏi.
Chu Nguyên lúng túng nói:
- Linh huyết đào sinh trưởng ở điều kiện cần kì đặc thù, cần lấy máu người đổ xuống mới có thể phát triển. Thế nên cứ cách mấy ngày ta sẽ đi cho nó ăn một chút máu.
Nói tới đây, nhìn tới sắc mặt Yêu Yêu càng ngày càng khó coi, Chu Nguyên vội vàng nói:
- Tỷ cứ yên tâm đi, mặc dù nghe có chút buồn nôn, thế nhưng sau khi Linh Huyết Đào kết quả thì sẽ chỉ hấp thu tinh hoa bên trong máu người, cực kỳ đẹp mắt.
Chu Nguyên biết Yêu Yêu có bệnh thích sạch sẽ, còn tưởng là nàng cảm thấy Linh Huyết Đào quá mức buồn nôn.
- Đồ đần.
Thế nhưng Yêu Yêu chỉ giật mình ngồi tại nguyên chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Nguyên, lẩm bẩm nói.
- Cái gì? -Chu Nguyên không nghe rõ.
Yêu Yêu nắm chặt nắm tay, đột nhiên ngẩng đầu, trong con người tràn đầy tức giận, quát lên:
- Ta nói cậu chính là đồ đần! Chỉ là mấy hũ rượu mà thôi, vậy mà lại ngốc nghếch dùng máu đi bón cây suốt hơn nửa năm trời?!
Trong một năm gần đây, Chu Nguyên đều ở trong trạng thái khổ tu. cứ mỗi lần tu luyện trở về, hắn đều mỏi mệt đến cực điểm, một trong những nguyên nhân cũng là bởi vì hắn dùng máu mình để tưới cây!
Chẳng biết tại sao, trong lòng Yêu Yêu đột nhiên có chút lo lắng.
Sắc mặt Chu Nguyên hết sức xấu hổ, hắn hít sâu một hơi, nói:
- Ta thấy tỷ rất ít khi tỏ vẻ yêu thích thứ gì... Thế nên ta muốn... Được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của tỷ.
Âm thanh của hắn tựa như một lực lượng vô hình, xuyên qua thân thể, đụng vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm linh của Yêu Yêu. Một cảm giác không cách nào hình dung tràn ra trong lòng nàng.
Cảm giác lạ lùng ấy khiến cho tâm trí Yêu Yêu rối loạn như tơ, chẳng biết làm sao.
Đôi mắt không thể tự chủ trở nên hồng hồng, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ, có chút quay đầu đi.
Bộ dáng lúc này của Yêu Yêu đã không còn là lúc bình thường lạnh lùng xa cách, mà trần đầy sức sống của người thiếu nữ.
Chu Nguyên thấy vậy, trong lòng không khỏi rung động, hắn lặng lẽ vươn tay, cầm lấy đôi bàn tay ngọc hơi lạnh buốt của Yêu Yêu, cười nói:
- Đừng tức giận!
Yêu Yêu hơi dùng dằng một chút, liền mặc cho hắn nắm tay. Trải qua một lát, cảm xúc trên gương mặt đã vơi bớt, Yêu Yêu ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm nghị, tỏi vẻ cứng rắn và nói:
- Về sau không cho phép tiếp tục làm loại việc ngu ngốc này. Loại rượu này... Ta làm sao nỡ uống?
Ánh trăng rơi xuống, bao phủ trên thân nàng, lưu chuyển trên đôi môi hồng nhuận phơn phớt kia.
Cảnh tượng ấy khiến cho trái tim Chu Nguyên đập rộn lên, trong đầu dường như nổ tung. Thế là hắn không nhịn được bước về phía trước, đột nhiên cúi đầu, mặc kệ đôi mắt đẹp đang mở to đầy kinh ngạc của Yêu Yêu, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át kia.
Cảm xúc thật mềm mại, tựa như hôn lên một cánh hoa đào.
Lực lượng Thần hồn lấp lóe nơi mi tâm của Yêu Yêu, phản xạ có điều kiện chuẩn bị đánh bay Chu Nguyên. Thế nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn thấy ba vò Đào Yêu Nhưỡng ở trên bàn, đáy lòng không nhịn được rung động, lực lượng Thần hồn đang lấp loé nơi mi tâm dần dần yếu bớt.
Hai mắt của nàng cũng dần dần trở nên mê li.
Thật ra ngay trong chớp mắt khi Chu Nguyên hôn lên môi nàng, thì hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý bị đánh bay. Thế nhưng khi hắn phát hiện lực lượng Thần hồn trên mi tâm Yêu Yêu đang dần yếu bớt, thế là máu huyết cả người lập tức sôi trào cả lên.
Lúc này ánh mắt của hắn lướt qua, vừa vặn nhìn thấy Thôn Thôn đang nằm trên bàn đá. Lúc này con thú nhỏ này còn đang nằm dựa vào một vò rượu, móng vuốt ôm lấy bát rượu, đôi mắt mang theo sự khinh bỉ nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt ấy... Tựa như nhìn thấu hết thầy trò xiếc của Chu Nguyên.
Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới nó, một chút lý trí vừa mới quay trở về đã bị sự thỏa hiệp của Yêu Yêu xóa tan. Hắn vươn cánh tay, nắm lấy chiếc eo thon của cô gái trước mặt, hơi dùng lực, tựa như muốn ôm chặt nàng vào trong ngực mình.
Trong thạch đình, một nam một nữ, hóa thành vĩnh hằng.
Sau một hồi lâu, Yêu Yêu mới vội vàng bứt ra, gương mặt xinh đẹp đỏ cháy, hơi thở có chút hổn hển, tựa ở trên lồng ngực Chu Nguyên, nói khẽ:
- Chu Nguyên, ta cũng có một món lễ vật, muốn tặng cho chàng.
Nghe tới lời này, trong chớp mắt ấy, trong mắt Chu Nguyên lập tức bốc lên lục quang*, tựa như một con sói.
*mắt bốc lục quang: một câu thành ngữ dùng để miêu tả trạng thái khao khát, thèm muốn, hưng phấn. Lấy cảm hứng từ hình ảnh mắt sói trong đêm khi nhìn thấy con mồi sẽ hiện lên màu xanh.