Ông!
Từ trong cơ thể của Chu Nguyên, vô số tia sáng màu đen gào thét lao ra, thoáng cái là đã đi tới chỗ Oán Long độc chiếm giữ. Ngay sau đó, những tia sáng màu đen này nhanh chóng đánh tới Oán Long độc.
Xuy xuy!
Vào lúc này, từ trong Oán Long độc cũng có vô số tia sáng màu đỏ tươi chui ra, ý đồ thôn tính tiêu diệt những tia sáng màu đen kia.
Nhưng mà tia sáng màu đen cũng không đơn giản, số lượng của chúng tựa như là vô cùng vô tận, mặc cho tia sáng màu đỏ tươi cố gắng tiêu diệt thì cũng không hết. Chúng giống như là những sợi xiềng xích, không ngừng phá tan sự ngăn cản của tia sáng màu đỏ tươi, sau đó vọt vào trong bản thể của Oán Long độc.
Hí!
Sau khi bị tia sáng màu đen đâm chúng, Oán Long độc tựa hồ là chấn động kịch liệt.
Từng sợi tơ màu đen bắt đầu quấn quanh ở bên ngoài Oán Long độc, theo thời gian trôi qua tựa hồ là tạo thành một lao tù làm từ những đường vân màu đen cổ xưa, gắt gao phong tỏa Oán Long độc ở trong đó.
Xuy xuy!
Oán Long độc điên cuồng giãy dụa, nhưng tia sáng màu đỏ tươi kia vừa chạm vào lao tù do Hàng Long văn hình thành là giống như bị điện giật vậy, nhanh chóng thu hồi.
Vào lúc này, hiệu quả kỳ diệu của Hàng Long văn hiển nhiên là đã hiển lộ ra đến.
Oán Long độc vùng vẫy sau nửa ngày, rốt cục cảm giác được mình làm như vậy cũng không hề có tác dụng, chỉ có thể co đầu rụt cổ lại ở trong lao tù.
Sau khi Oán Long độc ngừng giẫy giụa, Chu Nguyên cũng đã nhận ra cảm giác đau nhức trong cơ thể bắt đầu tiêu tán. Lúc này, toàn thân của hắn đã bị mồ hôi chảy ra làm cho ướt sũng, sắc mặt tái nhợt. Nhìn qua lòng bàn tay, chỉ thấy được chỗ đó có một cái phù văn màu đen cổ xưa.
Phù văn hình thành từng vòng tròn màu đen, mà ở chỗ trung tâm của vòng tròn màu đen có thể thấy được một điểm đỏ tươi, nếu như cẩn thận lắng nghe thì thậm chí còn có thể nghe thấy một loại thanh âm giống như là tiếng rồng ngâm cuồng bạo, như có như không phát ra từ trong đó.
- Đây là thành công hay sao?
Chu Nguyên lẩm bẩm nói.
Trong dĩ vãng, khi nhìn vào Oán Long độc, hắn luôn có thêm một loại cảm giác như vác vật nặng trên lưng, bởi vì đây là một quả bom không định giờ ở trong cơ thể hắn, tùy thời đều có thể nổ tung, làm cho hắn bị thương nặng thậm chí mất mạng.
Nhưng hôm nay nhìn lại thì không còn có loại cảm giác này nữa, hiển nhiên cái gọi là Đại Hàng Long Văn kia thật sự có hiệu quả.
Oán Long độc đã bị chính thức phong tỏa, trấn áp.
- Đúng vậy! Từ nay về sau, ngươi lại không cần phải lo lắng Oán Long độc sẽ bộc phát mà cắn trả ngươi nữa.
Từ sau lưng, có giọng nói của Yêu Yêu truyền đến.
Nghe được thanh âm này, Chu Nguyên lại kinh haic, bởi vì ở trong đó hắn nghe thấy được sự suy yếu. Lúc này, hắn vội vàng quay người, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia của Yêu Yêu đã có phần tái nhợt.
- Yêu Yêu tỷ, tỷ làm sao vậy?
Chu Nguyên vội vàng đứng lên, vươn tay đỡ lấy cánh tay ngọc mảnh khảnh của Yêu Yêu, có chút đau lòng nói.
Yêu Yêu lắc đầu, nói:
- Chỉ hơi thoát lực thôi. Nghỉ ngơi một lúc là được.
Nhưng mà nghe Yêu Yêu nói thế, lông mày của Chu Nguyên vẫn không tự chủ được hơi nhíu lại. Bởi vì hắn cảm giác được lúc này Yêu Yêu giống như là bản nguyên bị suy giảm chứ không phải thoát lực thông thường. Đột nhiên, giống như là nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt của hắn lập loè và trầm giọng nói:
- Vừa rồi lúc Oán Long độc đột phá phòng ngự của ta thì đột nhiên có một luồng hào quang màu vàng tím thần bí xuất hiện ở trong cơ thể ta, cản trở Oán Long độc. Đó là cái gì?
Lúc trước, hắn vốn cũng muốn dò xét một phen, nhưng hào quang màu vàng tím kia lại giống như là hoa quỳnh sớm nở chóng tàn, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như là ẩn núp vào chỗ sâu nhất trong thân thể của hắn.
Hào quang màu vàng tím thần bí kia khiến cho Chu Nguyên một loại cảm giác không có cách nào để nói rõ.
Cổ xưa, thần bí, cường đại.
Nghe được câu hỏi của Chu Nguyên, đôi mắt đẹp của Yêu Yêu hơi lóe lên một cái, sau đó nàng bình tĩnh nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều quá.
Nhận thấy nàng không muốn nhắc đến chuyện này, Chu Nguyên cũng bất đắc dĩ. Hắn biết rõ trên người Yêu Yêu có quá nhiều bí mật, dùng thực lực cùng tầm mắt của hắn hôm nay, chỉ sợ là có nhiều thứ còn không có cách nào để lý giải.
Nhưng mà bất kể như thế nào, hiện tại có thể giải trừ tai hoạ ngầm Oán Long độc này cũng coi như là một chuyện vui, cho nên nếu Yêu Yêu đã không muốn nói, vậy hắn cũng không truy vấn nữa.
Yêu Yêu ngồi xuống ở bên cạnh cái bàn đá, sau đó vươn tay cầm lấy một vò Đào Yểu Nhưỡng, đôi mắt dễ thương liếc nhìn Chu Nguyên, cặp môi đỏ mọng hơi nhấc lên rồi nàng nói:
- Hôm nay liền dùng nó để chúc mừng ngươi rốt cục không cần phải chịu đau khổ vì Oán Long độc kia cắn trả nữa.
Chu Nguyên cười cười, nói:
- Phụng bồi đến cùng.
Bắt đầu từ ngày mai, hắn định nắm chặt thời gian khổ tu Huyền Thánh Thể, mau chóng tăng thực lực của bản thân lên, mà đêm nay thì cứ phóng túng một hồi đi.
Rầm rầm.
Nước rượu thanh tịnh, ửng đỏ chậm rãi chảy ra từ miệng vò rượu, đong đầy chén rượu. Ở một bên, ánh mắt của Thôn Thôn cũng sáng lên, nó nhẹ nhàng đẩy cái chén của mình ra chỗ Yêu Yêu, gầm gữ mấy tiếng. Mặc dù nó rất muốn uống trộm nhưng không được Yêu Yêu gật đầu, nó cũng không dám đụng vào Đào Yểu Nhưỡng này.
Yêu Yêu liếc nhìn nó, Thôn Thôn lập tức nở nụ cười tươi giống như là đang nịnh nọt.
Nhưng mà cuối cùng Yêu Yêu vẫn không có cự tuyệt nó, cũng giúp nó đổ đầy một chén Đào Yểu Nhưỡng.
Trong động phủ, một nam một nữ một thú nâng chén, chạm cốc phát ra tiếng vang thanh thúy.
Uống một hơi cạn sạch.
Yêu Yêu liếm môi, đôi mắt dễ thương khép hờ, giống như là muốn cố gắng lưu lại cảm giác tuyệt vời này. Sau một lúc lâu, nàng mới mở mắt ra, hì hì cười cười, nói:
- Hương vị thật sự là đặc biệt.
Hương vị này giống như là chảy xuôi tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm linh, chua chua chát chát, dư vị kéo dài.
Nàng biết rõ hương vị như vậy, thế gian chỉ có một phần này mà thôi. Hơn nữa từ nay về sau sẽ không còn có hương vị như vậy xuất hiện nữa.
Coi như là Chu Nguyên dựa vào cách điều chế của Đào Yểu Nhưỡng để chế lại một lần thì hương vị kia cũng sẽ có chút khác biệt, bởi vì Linh Huyết Đào kia cần dùng máu tươi để đào tạo, mà về sau, bởi vì thực lực của Chu Nguyên đã có tiến bộ, máu tươi cũng sẽ có sự khác biệt, trong đó rất nhiều chỗ rất nhỏ cũng sẽ xuất hiện biến hóa.
Cho nên mới nói, ba vò Đào Yểu Nhưỡng này là duy nhất, về sau, hương vị cũng không xuất hiện thêm một lần nữa rồi.
Đương nhiên, đối với Yêu Yêu, ba vò Đào Yểu Nhưỡng này có ý nghĩa kỷ niệm nhiều hơn nữa. Bởi vì đã từng có một tên ngốc vì ủ rượu cho nàng, lại tốn hao hơn nửa năm, dùng máu của mình đi đào tạo tài liệu chế biến rượu.
Cách làm giống như kẻ đần này lại làm cho tâm tình xưa nay vốn bình lặng giống như là hồ nước sâu của Yêu Yêu đều không nhịn được có chút rung động.
Chén sứ men xanh không ngừng va chạm gian, mùi rượu tràn ngập trong động phủ.
Rồi sau đó, gương mặt của Yêu Yêu cùng Chu Nguyên cũng trở nên hồng nhuận, phơn phớt, trong mắt có chút men say, bọn họ cũng không cố ý dùng nguyên khí hoặc là thần hồn khu trục rượu ở trong cơ thể.
Lúc này, Yêu Yêu lại vươn tay cầm lấy vò rượu, dốc ngược lên nhưng lại không có rượu chảy ra.
Trong lúc không ai để ý, một vò Đào Yểu Nhưỡng đã thấy đáy.
Yêu Yêu ôm vò rượu, cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận phơn phớt nhẹ vểnh lên, trông đáng yêu đến cực điểm. Ngày bình thường, bộ dáng nà cảu nàng không có khả năng xuất hiện.
- Không phải là còn hai vò nữa hay sao?
Chu Nguyên cười nói.
Yêu Yêu lắc đầu, chợt thu một vò vào Túi Càn Khôn, nói:
- Một vò này lưu cho ta hảo hảo nhấm nháp đi.
Nàng nghĩ nghĩ, lại cầm một vò cuối cùng kia lên, quay người đi vào trong động phủ, đến bên cạnh dòng suối nhỏ, nơi này có một cây đào nở rộ, hoa đào hồng thắm nở rộ làm cho Yêu Yêu lúc này càng thêm kiều diễm.
Chu Nguyên thấy thế, gãi gãi đầu, đi theo, không biết nàng muốn làm gì.
Yêu Yêu đi đến chỗ cây đào, từ trong mi tâm, thần hồn tuôn ra, nhanh chóng đào ra một cái hố thật sâu ở dưới gốc cây đào, sau đó nàng chôn một vò Đào Yểu Nhưỡng kia vào.
- Tỷ làm cái gì vậy?
Chu Nguyên nghi ngờ hỏi.
Yêu Yêu nhìn qua cái hố đã được lấp lại kia, đôi mắt dễ thương có chút hoảng hốt, sau đó thân thể của nàng hơi lảo đảo. Từ phía sau, một cánh tay vội vàng duỗi đến, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Đôi mắt đẹp của Yêu Yêu khẽ híp lại rồi nàng quay người, bàn tay ngọc cũng đặt ở chỗ eo của Chu Nguyên, đôi má hồng nhuận nhẹ nhàng cọ cọ vào vai Chu Nguyên. Lúc này, nàng lẩm bẩm, thanh âm nhỏ đến mức Chu Nguyên phải cố gắng lắm mới nghe rõ.
- Một vò này hay cất ở chỗ này.
- Hương vị của nó rất đặc thù, đặc thù đến mức ta vĩnh viễn không thể nào quên …
- Chu Nguyên, nếu như có một ngày …
- Ta quên đi tất cả, quên ngươi, quên Thôn Thôn. Khi đó, ngươi hãy dẫn ta tới đây
- Lấy vò Đào Yểu Nhưỡng này lên, để ta lại được uống nó một lần nữa.