Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 738 - Chương 737: Đường Về Nhà

Chưa xác định
Chương 737: Đường về nhà

Hôm sau, bên ngoài chủ điện của Thương Huyền Tông.

Thanh Dương chưởng môn mang theo mấy vị Phong chủ đứng trước mọi người. Ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía trước, ở chỗ đó có một bóng người trẻ tuổi, thon dài, một luồng khí tức lăng lệ, ác liệt chậm rãi khuếch tán ra từ trong cơ thể của hắn.

Sau khi tu luyện Huyền Thánh Thể thành công, mặc dù Chu Nguyên không vận chuyển nguyên khí thì thân thể vẫn như cũ tản ra khí tức tựa như là hung thú, khiến cho người ta có một cảm giác hung hãn khó có thể nói rõ.

Hôm nay, Chu Nguyên sẽ ly khai Thương Huyền Tông, chạy tới Thương Mang đại lục.

Cho nên lúc này, hắn tựa như là một thanh kiếm sắc bén, tuyệt thế sắp ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.

- Chu Nguyên, căn cứ tình báo truyền đến thì từ mấy ngày trước, Thánh Cung đã sớm cử toàn bộ đệ tử trẻ, mai phục trên đường về Thương Mang đại lục, ý đồ chặn giết cậu.

Thanh Dương chưởng môn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, chậm rãi nói:

- Đoạn đường về nhà này của cậu có thể xem như là sát cơ ở bốn phía.

Đối mặt với đệ tử cuả cả một tông mai phục, chăn giết, cho dù Chu Nguyên cũng coi là tồn tại vô địch bên trong Thái Sơ Cảnh thì chỉ sợ cũng khó có thể địch nổi.

Nhưng mà cũng may chính là Chu Nguyên cũng thực sự không phải lẻ loi một mình.

Ở phía đằng sau kia, Sở Thanh, Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền cũng các Thánh Tử khác ngạo nghễ đứng thẳng, còn ở phía sau bọn họ, chỉ thấy được đệ tử các Phong của Thương Huyền Tông đứng trang nghiêm, đầu người rậm rạp, nhìn không thấy điểm cuối.

- Chu Nguyên, cậu chỉ cần để ý một đường đi về phía trước, còn đám người mai phục, chặn đường của Thánh Cung kia sẽ có đệ tử của Thương Huyền Tông ta xử lý cho.

Sở Thanh nhếch miệng cười cười, cái đầu trọc trơn bóng dị thường bắt mắt.

- Chu Nguyên sư huynh, đệ tử của Thánh Nguyên Phong ta cũng sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ anh!

Cách đó không xa, người dẫn đầu đệ tử của Thánh Nguyên Phong chính là thiếu nữ có tên Mục Tiểu Man kia. Lúc này, tay nàng cầm trường thương, khí khái hào hùng, bừng bừng phấn chấn, mắt to sáng lóng lánh nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.

Chu Nguyên quay đầu nhìn qua vô số đệ tử của Thương Huyền Tông. Lúc này thì bọn họ đều nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt nóng bỏng, cảnh tượng như thế làm cho trong lòng Chu Nguyên cũng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuôi.

Hắn làm sao có thể không biết được. Lần này, những đệ tử này sẽ phải chính thức chiến đấu sống chết với đệ tử của Thánh Cung, trong đó tất nhiên không thể thiếu thương vong, nhưng bọn họ cũng không có bất cứ câu oán hận nào.

- Chu Nguyên, lần này đã thực sự không phải là ân oán cá nhân của cậu nữa mà là chiến tranh giữa Thương Huyền Tông ta cùng Thánh Cung kia, chúng ta thân là đệ tử của Thương Huyền Tông, tự nhiên phải dốc hết toàn lực, cống hiến sức mình cho tông môm.

Cặp môi đỏ mọng của Lý Khanh Thiền hé mở, có giọng nói truyền ra.

Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà cũng không có sĩ diện cãi láo mà nói thêm cái gì, chỉ là nhếch bờ môi, sau đó trịnh trọng thi lễ đối với nhóm đệ tử kia.

- Chu Nguyên đi thôi.

Thanh Dương chưởng môn chậm rãi nói.

Đúng như là Lý Khanh Thiền đã nói, hiện tại, mọi chuyện đã diễn biến thành một ván cờ giữa Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông, tuy rằng chiến đấu đã bị cao tầng áp chế đã xuống mức xung đột của đệ tử hai tông nhưng lực ảnh hưởng vẫn như cũ là vô cùng lớn.

Hiện tại, trên Thánh Châu đại lục, chỉ sợ bốn đại tông môn đỉnh cấp còn lại cùng với tất cả thế lực khác đều chú ý đến tình huống ở nơi này.

Bởi vì trận chiến đấu này không có cường giả cao tầng nhúng tay cho nên sẽ không có cảnh tượng long trời lở đất nhưng chiến đấu sống chết ở giữa các đệ tử ngược lại sẽ càng thêm thảm thiết cùng máu tanh.

- Chúc sư huynh giành thắng lợi trở về!

Cùng lúc đó, càng có vô số đệ tử ngay ngắn, đồng thanh hét to, tiếng quát như sấm, quanh quẩn trong trời đất.

Oanh!

Nguyên khí hùng hồn từ trong cơ thể Chu Nguyên bạo phát ra và thân hình của hắn cũng hóa thành một vệt sáng, phá vỡ tầng mây, nhanh chóng bay ra bên ngoài Thương Huyền Tông.

- Đi!

Sở Thanh, Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền cùng những Thánh Tử khác thấy thế, cũng lập tức khởi hành, đi theo ở cách sau lưng Chu Nguyên không xa.

Hưu! Hưu!

Mà ở tiếp đằng sau, vô số đệ tử của Thương Huyền Tông cũng chân đạp đám mây bằng nguyên khí bay theo, đội hình khủng bố này không thể nghi ngờ đã hiển lộ khí thế của một tông môn đỉnh cấp.

Thanh Dương chưởng môn đứng chắp tay, nhìn qua vô số bóng người đã đi xa kia, chậm rãi nói:

- Đã rất nhiều năm rồi Thương Huyền Tông ta cùng Thánh Cuung không có xuất hiện tranh đấu quy mô lớn như này.

- Những năm này, Thánh Cung hùng hổ dọa người, hôm nay, cũng nên cho bọn họ trông thấy ... huyết khí của đệ tử Thương Huyền Tông ta!

Nói đến những chữ cuối cùng, ánh mắt của ông cũng trở nên lăng lệ, ác liệt

Cảnh tượng vô số đệ tử của Thương Huyền Tông bảo vệ Chu Nguyên rời tông tự nhiên là kinh động bốn phương, khiến cho vô số thế lực của Thánh Châu đại lục tập trung chú ý.

Thế lực khắp nơi âm thầm tặc lưỡi, Thương Huyền Tông đưa ra đội hình lớn như vậy hiển nhiên là có ý muốn chiến đấu với Thánh Cung đến cùng.

Mà đã cách nhiều năm như vậy, hai vị bá chủ một mới một cũ của Thương Huyền Thiên mới lại một lần nữa chiến đấu. Mặc dù hiện tại chỉ là xung đột ở cấp độ đệ tử nhưng chấn động do nó tạo thành vẫn như cũ là khó có thể tưởng tượng.

Vào lúc này, bốn đại tông môn đỉnh cấp khác cũng nhao nhao ước thúc môn hạ đệ tử của mình, không liên hệ gì với Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông, miễn cho đến lúc đó bị kéo vào và ảnh hướng đến toàn bộ tông môn.

Ngay cả bốn đại tông môn đỉnh cấp đều làm như thế, huống chi là những thế lực khác?

Vì vậy ở những chỗ mà đệ tử của Thương Huyền Tông đi qua, những người khác đều nhanh chóng lui lại.

Ai cũng biết được, con đường trở về Thương Mang đại lục của Chu Nguyên chắc chắn bị máu tươi nhuộm đỏ.

Một cuộc chiến thảm thiết khiến cho toàn bộ thế lực trên Thánh Châu đại lục đều chú ý sắp sửa diễn ra

Lúc này, đại quân của Chu Nguyên cùng đệ tử của Thương Huyền Tông đã bay khỏi phạm vi Thương Huyền Tông được ba trăm dặm.

Trong ba trăm dặm này thì mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Đó là bởi vì đây vẫn tạm thời nằm trong vùng quản hạt của Thương Huyền Tông, miễn cưỡng có thể coi là cửa khẩu ra vào đầu tiên, cho dù đệ tử của Thánh Cung có thêm một cái lá gan nữa thì cũng không dám chạy đến trước cửa Thương Huyền Tông để giương oai, nhỡ khiến cho vị Phong chủ nào tức giận, không để ý quy củ đi ra giết một lần thì đúng chết cũng không có cách nào kêu oan.

Nhưng mà, sau khi đội quân bay ra ngoài giới hạn ba trăm dặm thì sát cơ nồng đậm đã lập tức xuất hiện và nhanh chóng tràn ngập trời đất.

Lúc này, Chu Nguyên đứng lơ lửng trong hư không, hờ hững nhìn về một đỉnh núi cao ở phía trước. Hiện tại, ở chỗ đó có không biết bao nhiêu người đang ẩn nấp, chấn động nguyên khí tuy mịt mờ nhưng căn bản là không có cách nào để che lấp.

Mà Chu Nguyên cũng có thể cảm giác được rõ ràng vô số ánh mắt tràn đầy sát cơ đã lặng yên tập trung ở trên người của hắn.

- Chu Nguyên, cậu không cần phải để ý tới đám Si Mị Võng Lượng này. Tất cả đã có chúng tôi.

Lý Khanh Thiền đứng ở bên cạnh Chu Nguyên, đôi mắt dễ thương của nàng nhìn thoáng qua ngọn núi kia, con ngươi tràn đầy hàn ý lạnh như băng, sau đó nàng vươn bàn tay ngọc ra và nhẹ nhàng vung lên.

- Giết.

Thanh âm tràn đầy sát ý vang vọng khắp nơi.

Ông!

Ở bọn họ phía sau, trong mắt vô số đệ tử của Thương Huyền Tông có sát ý bốc lên, tiếng giết đột nhiên vang vọng như sấm rền, vô số vệt sáng gào thét lao ra, nhanh chóng tiến vào trong núi cao.

Trong khoảnh khắc, thanh âm chiến đấu đã vang vọng khắp nơi.

Vào lúc này, ngọn núi tựa như là bị chấn động.

- Chúng ta tiếp tục đi thôi. Đoạn đường này sẽ không quá bình yên. Chu Nguyên, cậu không cần ra tay, đối thủ của ngươi chắc hẳn sẽ là Võ Hoàng của Thánh Cung. Ta nghĩ, chỉ sợ lúc này, hắn cũng đang chờ cậu.

Sở Thanh nói.

Chu Nguyên liếc nhìn ngọn núi cao kia một lúc lâu, sau đó không có nhiều lời, chân đạp đám mây bằng nguyên khí, tiếp tục nhanh chóng đi về phía trước. Hắn biết được, lúc này mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.

Đường về nhà này nhất định sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nhưng mà bất luận là Thánh Cung hay là Võ Hoàng thì cũng đều không thể ngăn cản được bước chân của hắn.

- Võ Hoàng, hai năm trước, ngươi cản đường ta, ta đã chém nát thân thể của ngươi.

- Hai năm sau, nếu như ngươi lại lựa chọn ngăn cản đường về nhà của ta thì lúc này đây, ta muốn ngươi phải thần hồn câu diệt!

Bình Luận (0)
Comment