Ly Thánh Thành.
Dĩ vãng, thành phố lớn như thế này sẽ cực kỳ tấp nập, đủ loại âm thanh hỗn tạp, huyên náo nhưng hôm nay Ly Thánh Thành này lại cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy áp lực tựa như mây đen đang ép xuống đỉnh đầu vậy.
Chỉ là, âm thầm ở trong bóng tối có vô số ánh mắt nhìn về phía trên tường thành cao ngất của Ly Thánh Thành.
Ở chỗ đó có mấy bóng người lẳng lặng ngồi xếp bằng, mỗi một bóng người đều mặc một loại đồng phục màu trắng, từ trong cơ thể của bọn họ có nguyên khí chấn động cường hoành tỏa ra xung quanh, áo bào không gió tự bay, bay phất phới.
Dựa vào đồng phục thì mọi người biết được những người này đều là đệ tử của Thánh Cung.
Hôm nay, ván cờ giữa Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông đã sớm được truyền khắp toàn bộ Thánh Châu đại lục, để mọi người đều biết.
Nhóm đệ tử của Thương Huyền Tông do Chu Nguyên dẫn đầu bắt đầu đi từ trong tông, một đường giống như là gió cuốn mây tan dễ dàng phá hủy những đợt mai phục của Thánh Cung, sau đó thẳng đến Ly Thánh Thành.
Truyền tống ở đây có thể giúp Chu Nguyên đi thẳng tới Thương Mang đại lục, cho nên tất cả mọi người đều hiểu rõ nơi này chính là chỗ quyết chiến cuối cùng của đệ tử hai tông.
Nhóm đệ tử tinh nhuệ nhất của Thánh Cung đã sớm tọa trấn tại đây, giữ sức, chờ đợi đệ tử của Thương Huyền Tông đến.
Mà căn cứ vào tin tức bọn họ có được thì nhóm đệ tử của Thương Huyền Tông do Chu Nguyên kia đã một đường vượt mọi chông gai, chỉ sợ rất nhanh là có thể đi đến bên ngoài Ly Thánh Thành, mà chắc hẳn đến lúc đó, hai bên sẽ nghênh đón trận chiến đấu thảm thiết nhất.
Vô số ánh mắt ngoại trừ trông mong thì cũng chỉ có trông mong, dù sao trận cờ giữa hai đại tông môn đỉnh cấp cũng là chuyện trăm năm khó gặp một lần.
Ly Thánh Thành là thành thị lớn, nổi danh trên Thánh Châu đại lục, tự nhiên cũng bị thế lực bá chủ có thực lực cường hoành chiếm giữ, chỉ có điều hôm nay bá chủ của chỗ này lại cam tâm tình nguyện nhường chỗ sân nhà này cho Thương Huyền Tông của Thánh Cung chiến đấu. Chỉ cần hai bên không có hủy diệt Ly Thánh Thành thì chắc hẳn thế lực bá chủ ở nơi đây vẫn nguyện ý cấp chút mặt mũi cho hai đại tông môn đỉnh cấp.
Trong ngoài Ly Thánh Thành có vô số ánh mắt nhìn về chỗ trung ương trên tường thành, ở chỗ đó là một bóng người lẳng lặng ngồi xếp bằng, tóc trắng phất phới, đúng là Khương Thái Thần của Thánh Cung.
Là người đã từng chiếm lấy vị trí thứ nhất trên Thánh Tử Bảng trong nhiều năm, danh tiếng cuả Khương Thái Thần trên Thánh Châu đại lục vẫn cực kỳ vang dội, hiển nhiên là những người ở hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
Mà ở trong sự tập trung chú ý này, Khương Thái Thần lại lạnh nhạt cúi đầu, mắt khép hờ.
Ở bên cạnh hắn chính là Chiêm Đài Thanh. Lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa và thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới chúng ta khổ tu nhiều năm, hôm nay ngược lại là phải canh cổng cho một vị sư đệ mới xuất hiện.
Đối với Võ Hoàng đột nhiên xuất hiện nhưng thực lực đã vượt trước bọn họ, ở sâu trong nội tâm của Chiêm Đài Thanh hiển nhiên là vẫn còn cảm thấy có chút không cam lòng.
Khương Thái Thần cũng không mở mắt ra, chỉ là lạnh nhạt nói:
- Trong Thánh Cung ta, thực lực vi tôn, đó là quy củ từ xưa đến nay rồi. Nếu thực lực của Võ Hoàng sư đệ mạnh hơn ta thì chúng ta tự nhiên chỉ có thể trở thành tiểu đệ.
Chiêm Đài Thanh cắn răng, nói:
- Nhưng mà chuyện đó rõ ràng chỉ là do cung chủ bất công! Nếu như cung chủ có thể hao phí một lượng lớn tài nguyên cùng tinh lực như vậy ở trên người chúng ta thì ta cũng không tin chúng ta có thể kém hơn Võ Hoàng kia ở điểm nào!
Nghe được câu oán giận này của Chiêm Đài Thanh, Khương Thái Thần khẽ nhíu mày. Sau đó, hắn mở mắt, nhìn về phía nàng rồi bình tĩnh nói:
- Những chuyện này bây giờ nói thì cũng thôi nhưng sau này chớ có nhắc lại rồi.
Chiêm Đài Thanh cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, sắc mặt phảisau một lúc lâu mới dần bình phục, nàng nói:
- Nghe nói Chu Nguyên của Thương Huyền Tông kia cũng đã đánh bại Sở Thanh, còn trở thành người đầu tiên của Thương Huyền Tông dùng Đoạt Thánh Chiến để thu thập đủ Thương Huyền bảy thuật.
Khương Thái Thần nói khẽ:
- Người này hoàn toàn chính xác là không giống tầm thường, khó trách lúc trước cung chủ sẽ đích thân hạ lệnh bắt hắn. Rõ ràng sau khi lớn lên, người này sẽ là họa lớn trong lòng Thánh Cung ta.
- Không nghĩ tới ta cùng với Sở Thanh tranh đấu nhiều năm, cuối cùng cũng bị hai hậu bối vượt qua.
Nghe được câu cảm thán của Khương Thái Thần, Chiêm Đài Thanh cũng thoáng trầm mặc một lát. Giống như là Khương Thái Thần, nàng cũng không nghĩ tới, chỉ mới một hai tháng ngắn ngủn mà Chu Nguyên đã từ một tiểu tử không được nàng coi trọng phát triển đến một bước này.
- Ngươi cảm thấy Võ Hoàng cùng Chu Nguyên kia mà chiến đấu thì ai có thể chiến thắng?
Chiêm Đài Thanh đột nhiên hỏi.
Nghe được câu hỏi của Chiêm Đài Thanh, Khương Thái Thần cũng trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu, nói:
- Hai người bọn họ đều đã đạt đến đỉnh phong của Thái Sơ Cảnh, thực lực manh mẽ đến mức khó tin. Ai có thể thắng, thật đúng là khó mà nói chuẩn được.
- Nhưng mà mặc kệ ai thắng, trận chiến đấu này của bọn họ đều sẽ được coi là một trận chiến đỉnh phong nhất của Thái Sơ Cảnh của Thương Huyền Thiên trong vòng trăm năm nay.
Chiêm Đài Thanh không nói gì, chỉ là âm thầm cười lạnh một tiếng. Nàng ngược lại là muốn biết rõ, nếu như hôm nay Võ Hoàng kia bị Chu Nguyên đánh bại thì cung chủ có còn coi trọng hắn như trước nữa hay không?
Mà đúng lúc này, ở một bên, Khương Thái Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn phương xa.
- Đến rồi.
Nghe Khương Thái Thần nói vậy, Chiêm Đài Thanh cũng chấn động, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn về phía xa xa.
Cùng lúc đó, trên tường thành, rất nhiều đệ tử tinh nhuệ của Thánh Cung cũng có cảm ứng, tất cả đều ngẩng đầu.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy, ở chỗ ở xa xa trong trời đất chợt có từng vệt sáng hiển hiện, dùng một loại tốc độ kinh người đang nhanh chóng lao tới Ly Thánh Thành.
Thế tới hùng hổ, ẩn ẩn có khí tức sát phạt.
Mà trong Ly Thánh Thành, vô số ánh mắt nóng bỏng cũng nhìn qua những vệt sáng đang lao tới từ xa xa kia. Lúc này, sự yên tĩnh trong nội thành bị đánh phá. Bọn họ biết được, khi đệ tử của Thương Huyền Tông vừa đến thì cuộc chiến giữa hai đại tông môn đỉnh cấp cũng sẽ bắt đầu.
Ở trong sự chú ý của mọi người, từng vệt sáng xẹt qua phía chân trời, cuối cùng đồng thời ngừng lại ở một chỗ cách Ly Thánh Thành còn có nghìn trượng.
Lúc này, rất nhiều ánh mắt trong nội thành đều nhìn về phía trước nhất của những vệt sáng kia, chỉ thấy được ở chỗ đó, một người thanh niên chân đạp đám mây bằng nguyên khí màu vàng đứng thẳng, thân hình của hắn thon dài, trên khuôn mặt có thần sắc lăng lệ, ác liệt, sát khí nồng nặc tỏa ra.
Hắn chỉ đứng ở chỗ đó nhưng ẩn ẩn có một luồng uy áp kinh người từ trong cơ thể hắn tỏa ra xung quanh.
Mà ở sau lưng hắn, Sở Thanh, Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền cùng một đám Thánh Tử của Thương Huyền Tông cũng dừng lại, chỉnh đốn đội ngũ phía sau.
Sau khi chỉnh đốn đội ngũ xong, tất cả bọn họ đều đưa mắt nhìn qua mấy người Khương Thái Thần ở trên tường thành.
- Các ngươi tới nhanh hơn so với tưởng tượng của ta.
Khương Thái Thần nghênh đón ánh mắt của bọn họ và thản nhiên nói.
Hắn chỉ liếc nhìn Sở Thanh một cái, sau đó đã tập trung ở trên người Chu Nguyên, sắc mặt theo thời gian trôi qua mà dần trở nên ngưng trọng, hiển nhiên là đã cảm nhận được khí tức vô cùng nguy hiểm từ trên người của Chu Nguyên.