- Không có Thánh Tử tham gia, mấy đội ngũ mai phục ở ven đường của các ngươi cũng không có tác dụng gì.
Sở Thanh nhếch miệng cười nói.
- À, đám phế vật kia chẳng qua là để tiêu hao chút nguyên khí cùng tinh lực của các ngươi mà thôi. Ta cũng đâu có trông mong gì vào chúng.
Khương Thái Thần hờ hững nói:
- Nhưng bây giờ thì khác. Muốn thông qua chỗ này, các ngươi còn phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không.
Khương Thái Thần vừa dứt lời, rất nhiều đệ tử tinh nhuệ của Thánh Cung ở trên tường thành đều hét một tiếng chói tay, sau đó nguyên khí cuồn cuộn tràn ngập ra đến.
Nhìn qua cảnh tượng này, ánh mắt của Sở Thanh cũng theo thời gian trôi qua mà dần trở nên lăng lệ, ác liệt, hắn trầm giọng nói:
- Đệ tử của Thương Huyền Tông chuẩn bị!
Ở phía sau, Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền, những Thánh Tử khác cùng với nhóm đệ tử tinh nhuệ của Thương Huyền Tông cũng đồng thời bộc phát nguyên khí ra.
- Giết!
Trên tường thành, trong con ngươi màu đỏ tươi của Chiêm Đài Thanh có sát ý xẹt qua.
Bá! Bá!
Từng vệt sáng từ trên tường thành bắn mạnh ra, giống như là châu chấu đánh về phía đệ tử của Thương Huyền Tông.
Mà theo đó, đệ tử của Thương Huyền Tông cũng không đợi mệnh lệnh truyền đến mà gầm lên, nguyên khí nhanh chóng vận chuyển, hóa thành vô số vệt sáng nghênh tiếp nhóm đệ tử của Thánh Cung đang đánh tới.
Oanh! Oanh!
Bên ngoài Ly Thánh Thành, trận chiến kịch liệt, cuồng bạo mà hỗn loạn lập tức bộc phát.
Người của hai bên đều biết lúc này có nói gì cũng vô ích, trận này phải đánh.
- Chu Nguyên sư đệ, chúng ta sẽ ra tay ngăn cản Khương Thái Thần cùng những Thánh Tử khác, cậu chỉ cần đi vào thành thôi.
Sở Thanh chậm rãi nói, trên cái đầu trọc, trơn bóng kia, tóc bắt đầu sinh dài ra, tựa như là tạo thành một tấm áo choàng màu đen, tung bay ở sau lưng hắn.
Chu Nguyên nhìn về phía mấy người Sở Thanh và nói khẽ:
- Cảm ơn rồi.
Sở Thanh nhếch miệng cười nói:
- Khách khí cái gì. Hiện tại, cậu chính là đại biểu Thương Huyền Tông ta, chỉ cần cậu vào được truyền tống trận trong Ly Thánh Thành thì chúng ta sẽ chiến thắng.
Nói đến chỗ này, hắn thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói:
- Cẩn thận Võ Hoàng đấy. Cậu nên biết, điểm mấu chốt ảnh hưởng đến cuộc chiến của hai tông môn chính là trận chiến của hai người các cậu.
Vừa nói xong, thân hình của Sở Thanh khẽ động và đã xuất hiện ở trên không trung.
- Khương Thái Thần, ngươi có dám đi ra chiến một trận với Sở Thanh ta hay không?
Tiếng quát của Sở Thanh vang vọng khắp nơi.
- Sở Thanh, mặc dù hôm nay ta không còn là người đứng đầu trên Thánh Tử Bảng nữa, thế nhưng mà ta cũng chưa từng sợ ngươi!
Trên tường thành, Khương Thái Thần cười lạnh một tiếng, thân hình cũng nhanh chóng lao lên.
- Các Thánh Tử của Thánh Cung nghe lệnh, ngăn cản người của Thương Huyền Tông vào thành!
Trong khi hắn phóng lên trời, tiếng quát của hắn vẫn truyền xuống.
Vì vậy sau một khắc, những Thánh Tử khác của Thánh Cung lấy Chiêm Đài Thanh cầm đầu cũng bộc phát ra nguyên khí hùng hồn rồi nhanh chóng lao về phía Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền cùng những Thánh Tử khác của Thương Huyền Tông.
Mà mấy người Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền tự nhiên cũng không hề nao núng nào, chính diện nghênh đón.
Ầm ầm!
Bên ngoài Ly Thánh Thành, chiến cuộc càng thêm hỗn loạn.
Chu Nguyên đứng ở bầu trời. Nhìn qua cuộc hỗn chiến với quy mô khổng lồ ở trước mắt, hắn thầm cảm thán một tiếng ở trong lòng. Đột nhiên, giống như là cảm nhận được điều gì đó, Chu Nguyên đưa mắt nhìn về phía xa xa, chỉ thấy được chỗ đó có mấy bóng người lặng yên xuất hiện, âm thầm săn giết đệ tử tinh nhuệ của Thánh Cung.
Từ chấn động nguyên khí trên người bọn họ, hắn đã nhanh chóng nhận ra người quen.
- Thanh Ngư, Lục La, Lý Thuần Quân ... Các ngươi cũng tới rồi sao?
Thấy tất cả đều đã đến, Chu Nguyên cũng nở một nụ cười thật tươi.
Mà giống như là phát giác được ánh mắt của Chu Nguyên, mấu người Tả Khâu Thanh Ngư cũng đưa mắt nhìn qua, tiểu yêu nữ hì hì cười cười, mà Lục La thì chớp chớp mắt to, giơ tay ra hiệu cố gắng lên đối với hắn.
Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ, sau đó ánh mắt lướt qua chiến trường hỗn loạn, nhìn vào trong Ly Thánh Thành.
Sau một khắc, thân hình của hắn khẽ động, ở trong cái nhìn chăm chú của vô số đệ tử, bay thẳng vào trong Ly Thánh Thành.
- Đệ tử của Thương Huyền Tông, chúc Chu Nguyên sư huynh, đại thắng trở về!
- Đệ tử của Thương Huyền Tông, chúc Chu Nguyên sư huynh, đại thắng trở về!
- ...
Nhìn qua bóng người của Chu Nguyên, sau một khắc, từ trong đội ngũ của Thương Huyền Tông, tiếng quát đinh tai nhức óc vang lên, vọng khắp trong trời đất này, khiến cho người trong Ly Thánh Thành đều cảm thấy như trời đất đang rung chuyển.
Mà ở bên trong tiếng quát tràn đầy cuồng nhiệt của đệ tử Thương Huyền Tông, thân hình của Chu Nguyên không ngừng lại, hắn giống như chỉ là nhẹ nhàng khoát tay áo, sau đó liền ở trong cái nhìn chăm chú của vô số đệ tử, vọt vào Trong Ly Thánh Thành.
Bá!
Sau khi vào thành, Chu Nguyên không có dấu hiệu dừng lại, thân hình hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng bay về phía điểm truyền tống trong thành.
Mấy phút đồng hồ sau.
Chu Nguyên xuất hiện ở trong thành, hào quang trong điểm truyền tống cực lớn bắt đầu vận chuyển, nhưng mà bước chân của hắn lại ngừng lại, híp mắt lại nhìn về một cây cột đá ở phía trước.
Lúc này, ở bên trong có một bóng người mặc áo bào màu vàng đưa lưng về phía hắn.
Hắn gần kề chỉ là đứng ở nơi đó, liền đã có thêm một luồng uy áp làm cho lòng người kinh hãi chậm rãi phát ra từ trong cơ thể của hắn, khiến cho không gian có chút chấn động.
Giống như cũng cảm ứng được Chu Nguyên đã đi vào, bóng người mặc áo bào màu vàng kia chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt quen thuộc dần hiện ra, không hề khác biệt quá nhiều với hai năm trước.
- Võ Hoàng ...
Chu Nguyên híp mắt lại nhìn người kia, ngữ khí nhàn nhạt vang lên.
- Chu Nguyên ...
Võ Hoàng chắp một tay ở phía sau lưng, ở chỗ sâu trong đôi mắt lạnh lùng lại giống như là có cất dấu biển máu cuồn cuộn.
- Chu Nguyên, đường của ngươi chỉ có thể đến đây mà thôi. Hai năm trước, ngươi phá hủy thân thể của ta. Hai năm sau ... ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy Đại Chu của ngươi bị Đại Võ ta triệt để tiêu diệt.
- Lúc trước, ngươi có thể chiến thắng ta một trận thì như thế nào?
- Hôm nay ta có thể một lần nữa đứng ở chỗ này. Chuyện đó đã nói lên, Võ Hoàng ta mới thật sự là Thánh Long!
Mặc kệ, Võ Hoàng tự nói một mình, sắc mặt của Chu Nguyên không có gì thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Võ Hoàng, trong mắt cũng có sát ý nồng nặc. Chờ Võ Hoàng nói xong, hắn mới lạnh lùng lên tiếng.
- Một nhà kẻ trộm cũng dám ngăn cản trước mặt ta hay sao?