Ở chỗ trung ương của Ly Thánh Thành.
Khi Chu Nguyên cũng Võ Hoàng còn đang giằng co thì trong thành thị, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tập trung vào đây, thậm chí còn ở trên bầu trời, không gian cũng hơi chập trùng, hiển nhiên là có không biết bao nhiêu tồn tại cường đại từ địa phương xa xôi phá vỡ hư không để có thể trực tiếp quan sát trận tranh đấu ở phía dưới.
Lúc này, trận chiến đấu giữa Chu Nguyên cùng Võ Hoàng có thể nói là đã trở thành tiêu điểm thu hút người xem trên Thánh Châu đại lục.
Bọn họ là hai người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thương Huyền Thiên.
Trong khi Võ Hoàng là người đã đánh bại Khương Thái Thần, hiện giờ là người đứng đầu trên Thánh Tử Bảng, uy danh hiển hách, làm cho người ta có cảm giác kính sợ.
Còn Chu Nguyên cũng không phải là đèn đã cạn dầu, hắn đã hoàn thành một nhiệm vụ mà từ khi thành lập đến nay cả Thương Huyền Tông chưa bao giờ có người nào làm được, đó chính là phát động Đoạt Thánh Chiến và thành công thu thập đủ Thương Huyền bảy thuật vào tay, loại chiến tích kia cũng cực kỳ chói mắt.
Hôm nay, hai người này muốn chiến đấu sinh tử với nhau, mọi người sao có thể bỏ qua cho được? Tất cả đều cảm thấy hiếu kỳ, muốn biết đến tột cùng thì ai mới là người có thể cười đến cuối cùng?
Đương nhiên, nếu như thuần túy dùng thực lực của hai người thì tự nhiên không có khả năng khiến cho nhiều thế lực cường đại như thế chú ý, nhưng ai cũng biết được, trận chiến đấu này không chỉ có đại biểu cho cá nhân bọn họ, còn đại biểu cho hai con quái vật khổng lồ ở phía sau hai người là Thánh Cung và Thương Huyền Tông.
Mặc dù không có cách nào để tìm ra, nhưng chỉ sợ tất cả mọi người biết rõ, giờ phút này coi như là Thanh Dương chưởng môn cùng Thánh Nguyên cung chủ hai vị đại nhân vật trong Thương Huyền Thiên này đều đang chú ý đến chuyện ở chỗ này
- Kẻ trộm sao?
Ở bên cạnh cột đá, Võ Hoàng mặt lộ vẻ đăm chiêu. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, cười nhạt nói:
- Chu Nguyên, đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn ngây thơ như thế hay sao?
- Năm đó Thánh Long chi khí bị chia làm ba phần, một phần ở chỗ ta, một phần ở chỗ Võ Dao, một phần ở lại Đại Võ.
- Ngươi muốn lấy được danh hiệu Thánh Long chi chủ thì vẫn nên chờ đến lúc ngươi thật sự hợp nhất được 3 phần Thánh Long chi khí rồi hẵng nói sau. Nếu không, theo như lời ta đã nói trong dĩ vãng, ngươi chỉ là một cái vật chứa của Thánh Long chi khí mà thôi.
Chu Nguyên cụp mắt xuống, sắc mặt không hề thay đổi, bình tĩnh nói:
- Thứ thuộc về của ta thì ta tự nhiên sẽ cầm lại từng cái một. Giống như là hai năm trước ta đoạt lại một nửa Thánh Long khí của ngươi vậy.
Nghe Chu Nguyên nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Võ Hoàng không khỏi trầm xuống, trong mắt có huyết khí bốc lên. Vào lúc này, nhiệt độ chung quanh cũng giống như là đang nhanh chóng giảm xuống vậy.
- Ngươi yên tâm. Lần trước, ta mất thứ gì thì lần này ta cũng sẽ cầm lại đến.
- Chỉ sợ ngươi không chỉ có không cầm lại được mà còn phải bồi thêm mạng của mình ở chỗ này. Võ Hoàng, lần trước là do ta chủ quan cho nên mới để thần hồn của ngươi chạy thoát. Lúc này đây, ngươi chỉ sợ sẽ không có vận khí tốt như vậy rồi.
Chu Nguyên cười cười, hàm răng trắng sáng hiện ra hàn ý.
- Nói khoác mà không biết ngượng!
Võ Hoàng trầm giọng nói:
- Ta ngược lại là muốn nhìn xem, ngươi lấy tự tin ở đâu ra để nói những lời này?
Oanh!
Võ Hoàng vừa dứt lời thì chỉ trong nháy mắt, nguyên khí màu đỏ tươi tựa như nước lũ từ trong cơ thể hắn bộc phát ra đến khiến cho không gian hơi chấn động, mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập trong trời đất.
Hí!
Bàn tay của Võ Hoàng đột nhiên nắm chặt, nguyên khí màu đỏ tươi nhanh chóng ngưng tụ và biến thành một con trăn lớn màu đỏ tươi, nó mang theo khí tức hung sát, âm hàn, rít gào lao tới Chu Nguyên với một tốc độ nhanh giống như là tia chớp.
Võ Hoàng vừa ra tay đã trực tiếp hiển lộ ra số lượng tinh thể nguyên khí cực kỳ kinh người, nhìn qua thì chỉ sợ cũng không thể ít hơn con số một trăm tám mươi nghìn viên tinh thể nguyên khí của Chu Nguyên!
Nhìn qua con trăn lớn màu đỏ tươi đang gào thét bay đến, cảm ứng được cường độ nguyên khí ẩn chứa trong đó, ánh mắt của Chu Nguyên nhanh chóng co vào, chợt hắn cười lạnh nói:
- Xem ra vị cung chủ của Thánh Cung kia đối với ngươi thật đúng là không tệ đó.
Thân thể của Võ Hoàng vốn đã bị Chu Nguyên phá hủy, tốc độ tu luyện trong hai năm qua có lẽ phải trì hoãn không tiến mới đúng, hoặc không thì cũng là hi sinh chiến lực để tăng tu vi. Nhưng hôm nay vừa ra tay, Võ Hoàng đã thể hiện chiến lực mạnh mẽ như thế, có thể nghĩ trong hai năm này, vị cung chủ của Thánh Cung kia đã tiêu hao bao nhiêu tâm huyết ở trên người của hắn.
- Ngươi có thực lực mạnh như vậy, nhưng chỉ là thứ do người khác bố thí mà thôi. Còn ta thì khác, khi ngươi co đầu rút cổ tại Thánh Cung thì trong hai năm qua, ta dựa vào chính mình, từng bước một tu luyện mới đến được cảnh giới này!
Ông!
Chu Nguyên vừa dứt lời thì từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí màu vàng ầm ầm bạo phát và phóng lên trời rồi nhanh chóng biến thành một con trăn màu vàng khổng lồ, chỉ có điều ở chỗ dưới bụng của con trăn này đã có Giao trảo sinh ra, khí thế hung hãn.
Ầm ầm!
Con trăn màu vàng khổng lồ gào thét lên rồi mãnh liệt đánh tới con trăn lớn màu đỏ tươi kia, sóng xung kích bằng nguyên khí cuồng bạo lập tức khuếch tán ra bốn phía xung quanh, khiến cho một vài phòng ốc ở chung quanh bị phá hủy.
Mặc kệ sóng xung kích cuồng bạo đang không ngừng khuếch tán ra bốn phía xung quanh, Chu Nguyên cùng Võ Hoàng lại đều không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả chéo áo cũng chưa từng bị nhấc lên.
Đến lúc này, sắc mặt của Võ Hoàng vẫn không hề thay đổi, hắn hờ hững nói:
- Ta chỉ biết được làm vua thua làm giặc, chỉ cần hôm nay ta có thể giết chết ngươi thì ta chính là Thánh Long chi chủ, còn ngươi sẽ là kẻ trộm. Nhưng ngươi yên tâm đi, sau khi giết ngươi thì ta sẽ diệt cả Đại Chu của ngươi, để bọn họ đi xuống suối vàng cùng ngươi.
Hai người đều đối chọi gay gắt, ngôn ngữ ác liệt, hiển nhiên là ý đồ dùng lời nói để làm loạn tâm tình của đối phương, từ đó chọc giận đối phương, tùy thời tìm sơ hở.
Nghe Võ Hoàng nói vậy, Chu Nguyên cũng không tỏ ra tức giận mà chỉ lắc đầu cười cười. Thông qua việc tôi luyện trong những năm này, lời nói của Võ Hoàng cũng còn không đủ để chọc giận hắn, chỉ là làm cho sát ý trong lòng của hắn càng trở nên dày đặc thêm mà thôi.
Đông!
Bàn chân của hắn đột nhiên đạp mạnh một cái.
Từ trong cơ thể của hắn lại có một luồng nguyên khí màu vàng phóng lên trời và chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã hóa thành mười triệu dòng nước lũ màu vàng từ trên trời gào thét lao xuống, tựa như là thiên thạch, hung hăng đánh tới chỗ Võ Hoàng đang đứng.
Ở bên trong mỗi một dòng nước lũ màu vàng kia đều ẩn chứa nguyên khí cường hãn, đối mặt đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, Thánh Tử phổ thông chỉ sợ cũng không tiếp được vài cái là đã bị những dòng lũ còn lại nhấn chìm rồi.
Trong Ly Thánh Thành, nhìn qua cảnh tượng này, tất cả mọi người đều có chút bất ngờ, trong hàng ngũ Thái Sơ Cảnh, người có thể thi triển đòn tấn công ở trình độ như vậy chỉ sợ thật sự là hiếm có, đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc này, Võ Hoàng ngửa đầu, nhìn qua vô số dòng nước lũ bằng nguyên khí màu vàng đang cuồn cuộn lao đến kia, trên mặt lại nở một nụ cười lạnh, nói:
- Thủ đoạn này của ngươi mà dùng để đối phó những Thánh Tử vô dụng của Thương Huyền Tông kia chỉ sợ thật đúng là đánh đâu thắng đó, nhưng mà ở trước mặt ta thì lại không hề có tác dụng.
Hắn nâng hai bàn tay lên, nguyên khí màu đỏ tươi dồn dập bắt đầu vận chuyển, từng quả cầu ánh sáng màu đỏ tươi rậm rạp, chằng chịt ngưng hiện ở quanh người hắn, ở bên trong những quả cầu ánh sáng kia cũng ẩn chứa nguyên khí vô cùng cuồng bạo.
Hưu! Hưu!
Võ Hoàng vung tay áo lên, những quả cầu ánh sáng màu đỏ tươi gào thét lao ra va chạm vào vô số dòng nước lũ màu vàng đang lao xuống kia.
Rầm rầm rầm!
Trên bầu trời, những tiếng nổ lớn đồng thời vang lên, tựa như là có thêm pháo hoa xuất hiện, một cơn gió xoáy tạo thành từ nguyên khí không ngừng khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Mỗi một quả cầu ánh sáng màu đỏ tươi đều va chạm và triệt tiêu với một dòng nước lũ màu vàng.
Trận đấu hiện tại đã thuần túy trở thành cuộc so đấu xem số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của người nào hùng hậu hơn rồi!
Trong ngoài Ly Thánh Thành, rất nhiều Thái Sơ Cảnh đều cảm thấy da đầu run lên, nếu đổi lại là bọn họ đang chiến đấu thì chỉ sợ lúc này nguyên khí đã sớm cạn đáy, tiêu hao đến mức hầu như không còn rồi. Nhưng mà hai người này lại vẫn hùng hậu như trước, không có chút dấu hiệu nào là đã yếu bớt cả.
Hai người này thật sự mạnh mẽ như vậy hay sao?
Oanh!
Một dòng nước lũ bằng nguyên khí màu vàng bị một quả cầu ánh sáng màu đỏ tươi chặn ở trước mặt Võ Hoàng có khoảng hơn một trượng, sóng xung kích cuồng bạo, mãnh liệt thổi tung bay mái tóc của Võ Hoàng.
Một luồng sáng chói mắt xuất hiện.
Thấy thế, Võ Hoàng híp mắt lại, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt của hắn đột nhiên co vào.
Bá!
Từ phía sau luồng sáng chói mặt kia, một bóng người như quỷ mị, hư vô mãnh liệt bắn tới, nhanh chóng xuất hiện ở phía trước mặt hắn, đương nhiên đó là Chu Nguyên.
Lúc này, Chu Nguyên nắm chặt năm ngón tay, trên thân thể có hào quang giống như ánh sáng màu xanh ngọc xuất hiện, ở bên trong xương cốt cũng có ánh sáng màu bạc trắng mang theo mấy điểm tinh quang lưu chuyển.
Sức mạnh cuồng bạo giống như là hung thú bộc phát ra từ bên trong cơ thể của hắn.
Huyền Thánh Thể, Huyền Ngọc Bì! Tinh Ngân Cốt!
Oanh!
Lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên không hề thay đổi, hắn đánh ra một quyền khiến cho không gian đều hơi hơi chấn động.
Một quyền kia nhìn như đơn giản, thô sơ nhưng mà sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong nó lại có thể khiến cho hư không rung rung, so với đón tấn công với những dòng nước lũ bằng nguyên khí đầy trời lúc trước thì càng thêm đáng sợ!
Rõ ràng là đòn tấn công lúc trước của hắn chỉ là vì phân tán sự chú ý của Võ Hoàng mà thôi.
Một quyền đánh ra, tiếng ma sát với không khí chói tai vang lên.
Nắm đấm cuả Chu Nguyên nhanh chóng phóng đại trong ánh mắt Võ Hoàng, ở khoảng cách gần như thế, nguyên khí đều đã không còn kịp vận chuyển rồi.
Nhưng mà, ở trong thời khắc như vậy, trong mắt Võ Hoàng cũng không có xuất hiện thần sắc kinh hoảng, trên mặt của hắn ngược lại là xuất hiện một nụ cười lạnh mỉa mai.
- Chu Nguyên, ta đã sớm nghe nói thân thể của ngươi cũng đã có chút thành tựu. Cho nên, ta làm sao có thể không đề phòng phương diện này của ngươi cho được?
- Nhưng mà ngươi thực sự cho rằng, ta của hiện tại còn là Võ Hoàng của năm đó hay sao?
Tê tê!
Võ Hoàng vừa dứt lời thì chỉ trong một cái chớp mắt, thân thể của hắn đã biến đổi. Chu Nguyên chỉ thấy được làn da cuả Võ Hoàng nhanh chóng biến thành màu đỏ tươi bằng một tốc độ kinh người. Sau đó có sương mù màu đỏ tươi chui ra từ trong lỗ chân lông của hắn, một luồng khí tức thô bạo bộc phát ra.
Võ Hoàng nhe răng cười, năm ngón tay nắm chặt và đánh ra một quyền. Ở trong cái nhìn chăm chú của vô số đệ tử, nắm đấm của hắn cùng Chu Nguyên trực diện va chạm với nhau.
- Oanh!
Sóng xung kích cuồng bạo nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, đồng thời theo đó còn có tiếng rít của Võ Hoàng kia vang lên.
- Nhờ có ngươi ban tặng, thân thể của ta bị hủy. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút, sức mạnh từ thân thể mới của ta!
- Thân thể Huyết Tu La!!