Keng!
Trong nháy mắt khi hai nắm đấm của Chu Nguyên và Võ Hoàng va chạm vào nhau, một tiếng vang giống như khi kim loại va chạm vang lên, một gợn sóng không khí với trung tâm là vị trí đứng của hai người đột nhiên quét nhanh ra với tốc độ mà mất trần có thể thấy được.
Cột đá dưới chân không thể chịu đựng được lực xung kích, trực tiếp hóa thành bột phấn.
Mặt đất kiên cố dưới chân cũng bị xới tung lên, kéo dài ra bốn phía tựa như một cơn sóng.
Mà hai bóng người vừa đụng nhau kia cũng run lên, đồng thời bắn ngược lại, bàn chân kéo lê trên mặt đất tạo ra từng cái rãnh thật dài, cuối cùng mới ổn định lại thân hình.
Sắc mặt Chu Nguyên cực kỳ nghiêm trọng, nhìn Võ Hoàng ở cách đó không xa. Lúc này toàn thân kẻ này đã trở nên đỏ như máu, tựa như vừa bị lột lớp da, trông cực kỳ khủng bố.
Từng luồng khí lưu màu đỏ ngòm quấn quanh người Võ Hoàng, tỏa ra từng đợt dao động cực kỳ hung ác.
Qua va chạm vừa rồi, Chu Nguyên phát hiện thân thể Võ Hoàng cũng cực kì cường đại.
Lúc nãy hắn đã vận chuyển lực lượng của Huyền Ngọc Bì, Tinh Ngân cốt, vậy mà cũng không thể tạo thành tổn thương cho Võ Hoàng.
- Huyết Tu La chi thể à...? -Ánh mắt Chu Nguyên trầm xuống, chắc hẳn đây cũng là kiệt tác của vị Cung chủ Thánh Nguyên kia.
Chu Nguyên có thể cảm giác được, Võ Hoàng cũng không hề tu luyện thân thể như hắn, thế nhưng sở hữu Huyết Tu La chi thể, kẻ này lại có thể đấu ngang tay với Huyền Thánh Thể của Chu Nguyên.
“Thảo nào mà Võ Hoàng có thể đánh bại Khương Thái Thần, leo lên vị trí thứ nhất của Thánh Tử Bảng. Thực lực bây giờ của hắn quả là kinh người...”
Kể từ khi hai người Chu Nguyên và Võ Hoàng khai chiến, không biết từ lúc nào mà trận hỗn chiến bên ngoài Ly Thánh thành đã giảm bớt. Từng bóng người đứng ở không trung, chăm chú quan sát trận chiến bên trong thành.
Bất luận là Sở Thanh hay Khương Thái Thần thì cũng đều hiểu, trong trận chiến ngày hôm nay thì đệ tử của hai tông môn chỉ là vật làm nền, kể cả bọn hắn cũng vậy.
Mà hai nhân vật chính chính là hai người đang chiến đấu trong kia.
Thế nên khi hai người này gặp nhau, trận chiến ở phía bọn họ đã trở nên không còn quá quan trọng, thế là hai bên đều không hẹn mà cùng chậm lại thế tiến công, chú ý quan sát tình huống bên trong thành.
- Xem ra Chu Nguyên đã tu thành Huyền Thánh thể chân chính... -Khương Thái Thần nhìn chằm chằm vào trong thành, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Sở Thanh ở cách đó không xa, cười nhạt:
- Tuy nhiên Võ Hoàng cũng có Huyết Tu La chi thể, nếu muốn bàn về lực lượng thân thể thì Chu Nguyên không có bất kỳ ưu thế gì.
Sở Thanh cười híp mắt, nói:
- Chu Nguyên sư đệ cũng đâu phải chỉ có Huyền Thánh thể?
Hai mắt Khương Thái Thần hờ hững, tầm mắt nhìn chăm chú trên thân Võ Hoàng, trầm mặc một lúc, lắc đầu:
- Vô vọng, các ngươi không biết Huyết Tu La chi thể mạnh tới nhường nào.
- Trận chiến này, nhất định Thương Huyền Tông các ngươi sẽ thua.
Ở một phương hướng khác, mấy người Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La và Lý Thuần Quân cũng nhảy lên trên tường thành, quan sát trận chiến bên trong. cảm nhận sự ác liệt của trận đấu, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ ngưng trọng.
- Hiện tại Võ Hoàng thật mạnh! -Đôi mắt còn quấn quanh bởi mấy miếng vải đen của Lý Thuần Quân nhìn về phía vị trí của Võ Hoàng. Tuy rằng hắn không thể nào nhìn thấy gì, nhưng bù lại cảm giác cực kỳ nhạy cảm. Tại trong cảm nhận của hắn, lúc này Võ Hoàng tựa như một con Huyết Tu La vừa bò ra từ địa ngục, hung ác làm cho người ta tê cả da đầu.
- Chu Nguyên có thể thắng sao? -Lục La lo lắng hỏi.
Không có người trả lời, ngay cả Tả Khâu Thanh Ngư đều cắn chặt môi đỏ. Có thể nói hai người trước mắt đã là hai thiên tài mạnh nhất trong cảnh giới Thái Sơ của đại lục Thánh Châu. Đến tột cùng là ai sẽ giành chiến thắng, trừ phi kết quả đã rõ ràng, còn không thì không ai có thể đoán trước được.
- Chu Nguyên, hôm nay ngươi không thể bước qua được nơi này, từ bỏ đi! -Trong mắt Võ Hoàng tràn ngập sự hung tàn, hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, cười gằn.
Chu Nguyên không đáp lại, bàn tay nắm một cái, Thiên Nguyên Bút xuất hiện trong tay, phần lông tơ màu tuyết trắng ở đầu ngòi bút chỉ xéo xuống mặt đất, sắc bén tuyệt luân.
Ông!
Nguyên khí màu vàng óng xoay chuyển trên mặt ngoài thân thể Chu Nguyên, cuối cùng dần dần biến thành một đồ vật có hình dáng thần bí, bao phủ lại thân thể Chu Nguyên, sau đó hình thành hai cái cánh ở sau lưng.
Nguyên khí trong đất trời lao đến, bị đồ vật thần bí kia hấp thu.
- Thái Huyền Thánh Linh thuật!
Lúc này, khí thế của Chu Nguyên tăng mạnh.
Hiển nhiên, trải qua vài chiêu thăm dò lúc đầu, Chu Nguyên đã hiểu Võ Hoàng đã tiến bộ rất nhiều. Nếu như hôm nay hắn còn muốn giành chiến thắng thì chỉ còn cách dốc hết toàn lực đánh một trận.
Bành!
Nguyên khí cuồn cuộn phun trào, ánh mắt Chu Nguyên trở nên lạnh lẽo, thân hình trực tiếp hóa thành ảo ảnh bắn mạnh mà ra,, mặt đất cứng rắn dưới chân trực tiếp sụp đổ tạo thành một cái hố to.
Tốc độ của hắn cực nhanh, lại thêm có sự trợ giúp hai cánh của Thái Huyền Thánh Linh thuật, tựa như hổ thêm cánh, vô số người đang đứng xem chỉ thấy hoa mắt, thân hình Chu Nguyên đã xuất hiện ở phía trên Võ Hoàng.
Oanh!
Một ngòi bút màu trắng sắc bén như thương, đâm mạnh mà xuống.
Võ Hoàng nhìn qua đầu bút, cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm một cái, một luồng huyết quang hiện lên, một cây trường thương đỏ đậm như máu xuất hiện trong tay.
Toàn thân cây thương được quấn quanh bởi từng luồng huyết khí, tựa như từng được ngâm trong bể máu nhiều năm.
Keng!
Võ Hoàng vung Huyết Tinh Thương lên, trực tiếp va chạm với đầu ngòi bút màu tuyết trắng đang lao tới kia.
Tại điểm va chạm, không gian xung quanh có chút rung động, gợn sóng khuếch tán.
Thiên Nguyên Bút và Huyết Tinh Thương đều rung lên. Ngay một khắc sau, cả cây bút đen cùng cây thương máu đều hóa thành vô biên vô hạn ảo ảnh, liên tục va chạm tấn công vào nhau.
Keng! Keng!
Chỉ qua mười mấy hơi thở ngắn ngủi, hai binh khí đã va chạm hơn ngàn lần, mỗi lần va chạm đều khiến cho không gian xung quanh chấn động.
Đi theo với đó, thân hình Chu Nguyên và Võ Hoàng cũng lúc ẩn lúc hiện, ở những nơi mà bọn họ đi qua, vạn vật xung quanh đều bị phá hủy.
Vô số ánh mắt đều đang quan sát trận đấu, chăm chú đến mức chẳng dám nháy mắt một cái.
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn trong từng chiêu tấn công của hai người. Mỗi một chiều đều đánh thẳng vào điểm yếu của kẻ địch.
Ầm ầm!
Nguyên khí cuồng bạo tàn phá bừa bãi. Lại một lần va chạm mạnh.
- Chu Nguyên, ta nói rồi, ngươi không thể xông qua chỗ này!
- Ha ha, ta sẽ không giết ngươi, chỉ khiến ngươi bị cản lại tại nơi này, để cho ngươi không thể trở về cứu viện Đại Chu. Ta muốn để cho ngươi phải đứng trơ mắt nhìn Đại Chu các người bị Đại Võ chúng ta hủy diệt! -Thân hình Võ Hoàng bay ngược mà ra, hai con mắt càng thêm đỏ đậm, nụ cười âm u.
Thân hình Chu Nguyên cũng bị chấn động bay ngược ra ngoài, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm. Hắn khom người, bàn tay dán xuống mặt đất. Ngay trong nháy mắt khi tiếp xúc với mặt đất, một đạo phù văn cổ xưa hiển hiện.
- Địa Thánh văn!
Một gợn sóng vô hình xuất hiện, với trung tâm là Chu Nguyên bắt đầu bộc phát ra ngoài, mặt đất lập tức trở nên rung động dữ dội. Nguyên khí đại địa nặng nề mà hùng hậu tràn vào trong cơ thể Chu Nguyên.
Bây giờ Chu Nguyên đã tu luyện thành Huyền Thánh thể, sức mạnh thân thể đã mạnh hơn nhiều. Bây giờ lại sử dụng Địa Thánh văn, khả năng tiếp nhận nguyên khí của thân thể cũng đã tăng lên trên phạm vi lớn.
Oanh!
Chu Nguyên dẫm bàn chân một cái, mặt đất trong phạm vi trăm trượng xung quanh lập tức sụp đổ, mà thân hình của hắn cũng bay thẳng về phía Võ Hoàng.
- Còn chưa từ bỏ à? -Võ Hoàng cười lạnh.
Oanh!
Chu Nguyên không trả lời, hai tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút, mạnh mẽ chém xuống.
- Vạn Kình!
Cùng với âm thanh trầm thấp phát ra, nguyên khí bên trong cơ thể Chu Nguyên gào thét, hội tụ cùng với nguyên khí đại địa, trực tiếp khiến cho không gian phát ra từng âm thanh chấn động.
- Ngâm!!!
Đầu bút đen lao xuống, một tiếng cá kình kêu to rõ mà cổ xưa quanh quẩn giữa đất trời, lúc này trên thân bút đen đã xuất hiện mấy chục ảo ảnh Cổ Kình.
Mỗi một hình ảnh đều ẩn chứa lực lượng kinh người.
Đây là lần thứ nhất kể từ khi Chu Nguyên sử dụng Vạn Kình văn mà có thể tạo ra số lượng ảo ảnh Cổ Kình nhiều tới mức độ này!
Dưới lực lượng của một bút này, dù cho trước mắt là một ngọn núi thì cũng sẽ bị phá hủy chỉ trong nháy mắt!
Võ Hoàng cũng đã nhận ra lực lượng đáng sợ ẩn chứa trong một bút này của Chu Nguyên, con ngươi hắn co rụt lại, nhưng ngay tại thời điểm đó, Thiên Nguyên Bút đã mang theo ảo ảnh Cổ Kình, trực tiếp đập xuống.
Võ Hoàng đành phải quát chói tai một tiếng, từng luồng khí huyết hồng bốc lên, huyết quang trên Huyết Tinh Thương bạo phát.
Oanh!
Tại vô số những ánh mắt nhìn soi mói ấy, Thiên Nguyên Bút đập mạnh vào trên Huyết Tinh Thương, một âm thanh kinh thiên động địa vang vọng khắp đất trời.
Lực lượng truyền tới từ Thiên Nguyên Bút khiến cho toàn bộ lỗ chân lông trên hai cánh tay Võ Hoàng đều chảy máu, Huyết Tinh Thương trong tay cũng bộc phát ra từng tiếng gào thét.
Ầm ầm!
Dưới đòn tấn công mạnh không tưởng nổi của Chu Nguyên, Võ Hoàng chỉ kiên trì được thời gian mấy hơi, thân hình đã bắn ngược ra ngoài, va đụng không biết bao nhiêu kiến trúc.
Qanh! Oanh!
Một khu vực đổ nát không ngừng kéo dài, cuối cùng dừng lại. Mà thân hình Võ Hoàng cũng bị vùi lấp thật sâu vào trong đống đổ nát.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Ly Thánh thành vốn ồn ào trở nên yên tĩnh như chết.
Trên khuôn mặt vô số người đều hiện lên vẻ hoảng sợ. Không ai ngờ tới, tại một giây trước trận đấu vẫn còn chưa phân cao thấp, thế mà Chu Nguyên lại bộc phát ra lực lượng khủng bố chỉ trong nháy mắt, trực tiếp áp chế Võ Hoàng.
Trong vô số những ánh mắt đầy kinh hãi ấy, hai tay Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút, duy trì tư thế xem xuống kia. Trên bàn tay cũng bắt đầu xuất hiện từng vệt máu tươi. Đây là hệ quả khi bị lực lượng phản chấn tác động tới.
Chu Nguyên cũng không để ý tới vết thương trên cánh tay, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đống phế tích ở xa xa trước mắt, ánh mắt cực kỳ hung ác, khiến cho người ta không rét mà run.
- Muốn ngăn cản ta...
- Dùng mạng của ngươi để cản à?!